Kẻ Thù Không Đội Trời Chung | 61 - 106 | 126k

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nguồn: EbookTruyen.Net

Ra khỏi thang máy, PP nhanh chân đi về phía căn phòng, từ xa cậu đã trông thấy một đám nam nữ nào đó đứng trước cửa, hình như đang trò chuyện.

"Được thôi, chơi mạt chược, dù sao cũng đang chán, đúng lúc khách sạn có phòng mạt chược"

"Nhưng chúng ta chỉ có bảy người, làm sao đây?"

"Ba người còn thừa ngồi bên cạnh theo dõi?"

"Còn lâu nhé!"

Tiếng nói chuyện ngừng lại khi họ nhìn thấy PP.

PP quấn chặt áo tắm, lặng lẽ khom lưng, không thèm liếc mấy người kia.

Bây giờ cậu thấy hơi khó chịu, mặt đỏ bừng vì ngượng.

Đến gần mới nhận ra, bọn họ ở ngay phòng bên cạnh.

PP cắn răng bước đến, dừng lại trước cửa phòng mình, bấm chuông thật mạnh.

Im lìm.

Cậu bấm thêm lần nữa, vẫn không có phản ứng, cậu giơ tay gõ cửa, cộc cằn la lên: "Mở ra!"

Mấy người kia bắt đầu trao đổi bằng mắt, nhất là các cô gái.

PP nôn nóng lạ thường, cậu lấy di động ra, định gọi điện cho Billkin.

"Anh đẹp trai ơi". Sau khi thương lượng, người bên cạnh gọi cậu một tiếng. "Anh có rảnh không?"

PP quay đầu lại nhìn họ, không trả lời.

Đcm, đi đường đến đây mất mười phút mà sao cậu vẫn không "xìu" xuống chút nào nhỉ?

Dạo trước làm tình nhiều nên hỏng rồi à?

"Bàn mạt chược của chúng tôi có ba thiếu một, anh tham gia không? Tiền thuê phòng chúng tôi trả". Một người trong đó cười, nói: "Chơi mạt chược thành Mẫn, chắc anh cũng biết nhỉ?"

PP cố gắng thả nhẹ giọng điệu: "Không tham gia"

"Ầy, thôi được". Người đó luôn quan sát cậu, đương nhiên nhìn ra điều không ổn. "Mặt anh hơi đỏ, bị bệnh à?"

PP: "Không"

"Ồ?". Chàng trai kia nhìn cậu mấy lượt, càng nhìn càng thấy quen mắt, hồi lâu sau mới hỏi dò: "Anh là... PP?"

PP đáp lại cậu ta bằng cái nhìn đầy cảnh giác.

"A, trước kia tôi từng gặp anh ở trường đua xe!". Đối phương kích động reo lên: "Ba năm trước? Hay là năm năm trước nhỉ? Tôi còn xin chữ kí của anh đấy". Mặc dù PP không hề kí tên cho cậu ta.

Bạn bè hỏi: "Trường đua xe?"

"Đúng, anh ấy là tay đua xe, vô cùng lợi hại. PP, anh có nhớ tôi không?"

PP sắp hóa điên.

Toàn thân cậu nóng như lửa đốt, nhịn đến sắp nổ tung, cậu nghiến răng đáp: "Không nhớ"

"Lâu như vậy, anh không có ấn tượng cũng bình thường"

Đối phương không cảm thấy khó hiểu, dứt lời còn tiến về phía trước một bước.

PP siết chặt nắm đấm, đang nghĩ có nên đến phòng Vani không thì cánh cửa trước mắt kẽo kẹt mở tung.

Mùi sữa tắm thơm ngát tỏa ra từ bên trong, tóc Billkin ẩm ướt, đứng sau khe cửa. "Đến đây..."

Anh vừa tắm xong, sau khi nghe thấy tiếng chuông thì nhanh chóng mặc quần áo, nhưng vẫn trễ một chút.

Nét mặt của người bên ngoài cứng đờ, lại còn đỏ bừng, Billkin hơi ngạc nhiên, chỉ mở cửa muộn thôi mà, em ấy sẽ không giận đến mức này đấy chứ?

Anh đang định giải thích thì PP đã bực bội xông lên, chui vào khoảng trống giữa cơ thể anh và cánh cửa, dùng lưng đóng sầm cửa lại.

Lồng ngực của PP không ngừng nhấp nhô, dựa vào cửa hít sâu vài hơi, cậu sải dài chân về phía phòng tắm.

Billkin giữ chặt lấy cậu. "Có chuyện gì à? Em đi mát xa cơ mà, sao đột nhiên lại quay về?"

"Không có gì". PP nói: "Tự nhiên muốn vào nhà vệ sinh nên về"

Khách sạn to như vậy, muốn đi vệ sinh không nhất thiết phải về phòng, Billkin nhướn mày. "Mặt em đỏ quá, có chuyện gì?"

Con mẹ nó tôi cũng muốn biết có chuyện gì đây!

Cậu còn nghi ngờ có phải mình lại bị bỏ thuốc hay không!

PP gạt tay anh. "Đã bảo không sao... Anh buông ra, tôi muốn đi vệ sinh!"

Trời vào hè, áo tắm của khách sạn làm bằng tơ lụa, chất liệu nhẹ mỏng, quỷ mới biết PP che giấu về phòng bằng cách nào.

Trong lúc giãy dụa, Billkin nhìn thấy chỗ nhạy cảm trên áo tắm lồi lên, dựng đứng thành một túp lều vải.

Anh ngập ngừng. "Đi vệ sinh thật à?"

PP điên tiết, quay lại gào lên: "Phí lời! Chẳng lẽ tôi còn đi vệ sinh giả được! Anh biểu diễn cho tôi xem!"

PP cảm thấy mình sắp nghẹn chết, cậu còn muốn nổi khùng nhưng ai ngờ vừa mở miệng thì lập tức tắt tiếng.

Bởi vì Billkin vói tay vào trong áo tắm của cậu. "Thế đây là gì? Em nhịn à?"

"..."

"..."

PP thấy mình chẳng khác nào ngọn núi lửa kìm nén mấy nghìn năm, ầm ầm nổ tung.

Mặt cậu đỏ bừng, đập mạnh lên cánh tay của Billkin, không ngờ chẳng đẩy được anh mà còn bị đau vì chấn động của cánh tay.

"Thích chết à?". Cậu mắng: "... Buông ra mau!"

"Thế này mà không giải quyết à?". Billkin hiểu ra vấn đề. "Hay em muốn tự làm trong nhà vệ sinh?"

Tai PP nóng lên. "Dù sao cũng không cần anh giúp"

Billkin hỏi: "Lí do?"

Hai người đứng gần cửa, PP có thể nghe thấy tiếng nói chuyện loáng thoáng ở bên ngoài.

Cậu ngượng đến ngạt thở. "Dù sao... Cũng không cần anh"

Billkin nói thẳng ý của cậu: "Vì anh tỏ tình với em à?"

Nếu đã biết thì nhất định phải hỏi trắng ra làm gì?

Sau khi biết Billkin thích mình, cậu không thể tiếp tục lên giường với anh như chẳng có chuyện gì xảy ra, nhỡ sau này cậu không đồng ý với Billkin, vậy thì có khác gì loại đàn ông khốn nạn...

"Anh biết thế là tốt". PP nói vội: "Mau tránh ra"

Billkin im lặng một lúc, đáp: "Anh không"

PP sững sờ, chưa kịp phản ứng thì anh đã ngồi thụp xuống.

Tấm áo ngủ mỏng manh không hề có bất cứ tính phòng bị nào.

PP vốn n*ng sẵn, Billkin lại biết cách làm cậu sướng, cậu túm tóc Billkin mắng vài cậu rồi lập tức im lặng.

Thắt lưng áo tắm buông lơi bên hai bên đùi, cả cơ thể của cậu dựa lên cánh cửa, đầu ngón tay run rẩy, dục vọng kìm nén suốt dọc đường cuối cùng cũng được giải phóng, nhưng từ đầu đến cuối vẫn chưa được thoải mái.

"Billkin...". Cậu cúi đầu, nhìn người đang ngồi xổm trước mặt.

Nam nữ bên ngoài hăng say thảo luận phân chia số người chơi mạt chược, âm thanh ồn ào, khắp hành lang đều có thể nghe thấy.

PP nghĩ đến việc mình và bọn họ chỉ cách nhau một tấm cửa, trái tim suýt nhảy ra khỏi lồng ngực.

Lát sau, Billkin nuốt xuống, trêu cậu. "Em nhanh quá"

PP thất thần vài giây, vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, khó tin hỏi: "Anh... Anh nuốt rồi?"

"Đm, anh nhổ ra mau... Anh điên à?!"

Dù Billkin đã khẩu giao cho cậu vài lần nhưng trước giờ anh chưa từng nuốt tinh.

Billkin không đáp, cũng không đứng dậy, anh nhìn về phía trước. "Đêm nay em hứng quá nhỉ"

PP nghẹn lời. "Đủ rồi, tránh ra, anh vào súc miệng mau lên"

"Mình làm tình nhé". Billkin ngẩng đầu nhìn cậu, gạt hết mọi băn khoăn của cậu. "Làm tình xong anh không bắt em chịu trách nhiệm, trước khi em đồng ý, chúng ta vẫn giữ quan hệ tiền bạc, em bỏ tiền anh bỏ sức, em không cần gánh vác bất cứ điều gì"

"... Khỏi"

"Nhưng em vẫn đang cương". Billkin hỏi: "Em chịu được à?"

"Ai mà chẳng có tay phải?". PP cứng miệng nói.

"Em tự làm có sướng không?". Billkin dụ dỗ. "Em uống nhiều canh rùa, hai lần vẫn không đỡ. Chẳng lẽ sau này em định dùng tay mãi? Nếu đồng ý anh thì tốt, nhỡ em từ chối thì đúng là ném tiền qua cửa sổ rồi?"

Canh rùa vớ vẩn kia mạnh đến vậy sao?

PP định nói chuyện nhưng Billkin lại bắt đầu dùng miệng, dùng tay, câu chữ của cậu bị nuốt ngược về.

"Làm không?". Chờ PP tập trung, Billkin ung dung hỏi.

Ý chí của đàn ông trên phương diện tình dục vô cùng yếu ớt, nhất là trong trạng thái hưng phấn.

PP nghĩ mình đã hoàn toàn bị anh tiêm nhiễm suy nghĩ lệch lạc.

Đúng rồi, cậu bỏ tiền, nếu chỉ vì vài câu tỏ tình của Billkin mà xí xoá, chẳng phải cậu lỗ lớn rồi hay sao?

Hơn nữa tình dục và tình yêu hoàn toàn có thể tách riêng... Nhìn Off là biết.

Vậy nên mình cũng có thể!

PP nhẩm tính trong đầu, cuối cùng mới nghiến răng nói: "Anh đi súc miệng đã"

Billkin cười. "Em ghét chính mình à?"

"Có đi không?"

"Có". Billkin đứng dậy. "Em nhịn nhé, anh súc nhanh lắm"

"... Cút"

Vì chuyện này, mỗi lần sau đó họ hôn nhau, PP muốn phát điên.

Billkin đè cậu ra hôn thật lâu, sau đó hỏi:

"Miệng anh sạch chưa?"

"Còn mùi không em?"

"Chẳng lẽ em không muốn biết mùi vị của mình ư?"

"Không muốn!". Mặt PP đỏ bừng, tóm cái gối bên cạnh đánh anh, nhưng lại chẳng có chút sức nào. "Con mẹ anh... Anh có làm không? Không làm thì xéo, toàn nói linh tinh, tôi mua anh về kể chuyện à?"

Ông chủ quán ăn quê đúng là rất chất phác, PP có thể bảo đảm, nguyên liệu trong canh rùa tuyệt đối đều là thật.

Cậu lăn lộn đến nửa đêm, ngọn lửa kỳ lạ trong lòng mới tiên tan, sau khi tắm xong thì nặng nề thiếp đi, không còn sức mắng chửi.

Sáng hôm sau, tiếng chuông điện thoại đánh thức người đang say giấc nồng.

PP lười đặt di động lên tai, cậu mở chế độ rảnh tay. "Gì?"

"Hu hu hu...". Ở đầu bên kia, tiếng Vani tràn ngập tủi thân. "P ơi, tui tàn rồi, tui sắp chết, tui ra đi khi còn son trẻ"

PP nghe vậy bèn chống người dậy, nhíu mày lại. "Sao thế?"

"Tui chảy máu mũi rồi!!!". Vani gào lên như xé vải. "Chảy nhiều lắm! Máu me be bét đầy gối!!! Sáng nay tui dậy còn tưởng mình bị người ta giết, hồn lìa khỏi xác! Chẳng lẽ tui sắp đi đời nhà ma rồi? Tui phải làm gì đây? Có phải gọi 120 không?"

"..."

PP thoải mái nằm xuống, ngay cả giọng nói cũng lười biếng hơn mấy phần. "Yên tâm, không chết được, chỉ nóng trong thôi"

"Không thể nào! Ngày nào tui cũng uống trà xanh ở công trường mà!"

"Tại canh rùa hôm qua đấy"

Vani hơi do dự. "Thật không? Canh cũng có tác dụng mạnh như vậy à?"

"Mạnh thế đó". PP nhắm mắt.

"Ừm, được rồi, vậy tui không gọi 120 nữa". Vani bình tĩnh lại, nói: "P à, bồ mau thu dọn rồi dậy đi, chiều nay Off có cuộc họp, chúng ta phải trả phòng đi về"

Cúp điện thoại, PP vừa ngồi dậy thì có một bàn tay quấn lấy eo cậu.

"Anh giúp em cầm máu mũi". Billkin nhìn cậu bằng ánh mắt ngái ngủ, nở một nụ cười lười biếng. "Em không cảm ơn anh à?"

PP đẩy anh ra. "Bớt dát vàng lên mặt mình đi"

Trên đường về, Vani nhớ đến điều gì, nửa quỳ trên ghế, quay đầu lại hỏi: "P, bồ cũng chảy máu mũi hả?"

PP nhắm mắt lại, đáp: "Không"

"Vậy thì sao bồ lại nghĩ ngay đến nồi canh rùa tối qua?"

"... Đừng làm ồn, tôi muốn ngủ"

Vani tự dưng bị mắng, tủi thân nhìn Billkin.

Billkin mỉm cười. "Đêm qua em ấy cũng nóng trong, ngủ không ngon"

Vani: "Chẳng trách đêm qua em cũng trằn trọc mãi không ngủ được! Vậy đêm qua hai người ngủ thế nào?"

"Tôi cho em ấy uống trà xanh suốt đêm"

PP tái mặt. "Anh im đi"

Nhờ phúc của Billkin, cả đời này cậu không muốn uống canh rùa và trà xanh nữa.

------oOo------

Nguồn: EbookTruyen.Net

Trở lại thành phố, Off đưa PP về trước, đi ngang qua cổng chính khu nhà bị bảo vệ ngăn lại, nói rằng có kiện hàng ở chỗ ông hai ngày, bảo PP mang về.

Kiện hàng có kích cỡ của tập tài liệu, gần đây PP không mua hàng qua mạng, nhất thời không nghĩ ra là gì.

Sau khi về nhà, cậu dùng dao nhỏ rạch một lỗ thủng, nhìn vào bên trong.

"..."

Không ngờ lại là thiệp mời kỉ niệm ngày thành lập trường trung học thành Mẫn.

Cậu lấy ra xem, xác nhận bên trên thật sự viết tên mình.

Sau đó cậu ném thẳng thiệp mời vào thùng rác, chẳng hề do dự.

Billkin xách hành lý vào, đúng lúc nhìn thấy cảnh tượng này, anh nhặt tấm thiệp lên. "Sao em lại vứt đi?"

"Tôi có đi đâu, giữ lại làm gì". PP ngồi lên thảm, mở vali, lấy quần áo và đồ đạc của mình ra.

Tấm thiệp này đến một cách khó hiểu, lúc còn đi học, giáo viên và bạn học nhìn thấy cậu thì sợ một phép, nhất là giáo viên. Họ chỉ hi vọng cậu ngoan ngoãn thẩn thơ không gây sự là được, những cái khác chẳng dám mơ. Thời học sinh, ngoài việc bị quở trách thì cậu không có bất cứ tiếp xúc nào với giáo viên, bây giờ gửi thiệp mời cho cậu với mục đích gì?

Chẳng lẽ muốn mời cậu về đốt trường?

"Em không đi thật à?". Billkin khoanh chân ngồi cạnh cậu. "Không muốn quay về ngắm biển sau trường ư?"

"Ngắm biển cũng chẳng cần phải đến đó"

Thuở còn đi học, người bên ngoài chỉ có thể ra sau núi ngắm cảnh biển bằng cửa sau của trường, bây giờ nhà nước ban lệnh sửa đổi, phía sau có thêm một con đường cái, muốn ngắm thì có thể đến bất cứ lúc nào.

Vì muốn xây dựng khu phong cảnh, bên cạnh mấy gốc đại thụ có thêm vài trạm thu phí và cửa hàng, phá hỏng mỹ quan, đã lâu PP chưa đến đó.

"Em cũng không muốn đến xem khu dạy học ư?". Billkin nói: "Nghe nói rừng cây nhỏ trong trường trồng thêm rất nhiều hoa cỏ, cơ sở vật chất cũng đều được đổi mới"

PP quay sang, nhìn anh đầy khó hiểu. "Anh muốn về à?"

Billkin không đáp, thật ra anh cũng không muốn đi, nhưng trường gọi riêng cho bố mẹ anh, mời họ đến làm "phụ huynh danh dự".

Bố mẹ anh đang ở nước ngoài, đương nhiên không thể trở về, vậy nên bà Pink gọi cho Billkin, dặn anh nhất định phải xuất hiện.

Thấy anh im lặng, PP nói: "Nếu thật sự muốn về thì xin nghỉ là xong, có phải tôi không cho anh đi đâu"

Billkin đáp: "Nói sau vậy"

PP vốn dĩ không định đi, ai ngờ tối hôm đó, cậu nhận được cuộc gọi của Pete.

Đây là cuộc điện thoại đầu tiên của cậu với Pete sau khi từ chối dự án Vượng Hưng.

"Thứ tư tuần sau anh đến trường học một chuyến"

PP ghét nhất giọng điệu ra lệnh này của ông ta, chẳng thèm hỏi lại mà đáp thẳng: "Không đi"

Dường như Pete không nghe thấy, tiếp tục nói: "Visa xuất ngoại của anh cần trường học chứng minh, hiệu trưởng trường trung học thành Mẫn là em gái họ chủ nhiệm lớp đại học của anh, tôi đã bàn bạc xong xuôi với bên kia rồi, chúng ta quyên tặng vài bộ bàn ghế, máy tính, họ sẽ giúp anh làm ổn thỏa việc này"

PP cầm di động, vươn tay đổi kênh TV.

"Nhất định phải đi, rõ chưa". Pete nói: "Tôi không so đo chuyện dự án với anh, anh tự lo cho tương lai của mình đi, đừng u mê nữa, nghiêm chỉnh được không? Sống hơn hai mươi năm, ngay cả một năng lực chuyên môn cũng không có, rời xa tôi thì anh sống được chắc? Không phải tôi không cho anh ăn bám cái nhà này, nhưng chí ít anh cũng phải ra dáng con người chứ"

Chuyện dự án Vượng Hưng đã bào mòn tất cả mong đợi của Pete với con trai út.

Cũng may từ lúc bắt đầu ông ta không hi vọng quá nhiều vào PP, mảnh đất ở Vượng Hưng chỉ là lựa chọn ưu tiên, nếu không giành được thì ông ta vẫn có phương án khác.

PP nghe xong, cười lạnh một tiếng.

Billkin rời mắt khỏi tập tài liệu, anh trông thấy tư thế của cậu vẫn lười biếng như cũ, chỉ có đầu ngón tay trở nên trắng bệch vì dùng sức quá mạnh, điều khiển TV sắp bị bóp hỏng.

Billkin tưởng cậu sắp nổi nóng, chẳng ngờ chưa đầy vài giây sau, PP đã ném điều khiển sang bên cạnh.

"Phải rồi, bố chính là ngọn nguồn của vạn vật, là thánh phụ nhân từ, rời xa bố, ai có thể sống nổi?". PP lạnh lùng nói: "Chẳng phải chỉ là kỉ niệm thành lập trường thôi hay sao? Bố đã có lời, đương nhiên tôi sẽ đến"

Dù Pete không hiểu cách nói chuyện của thanh niên thời nay, nhưng ông ta hiểu PP đang mỉa mai mình.

Trước mặt vẫn còn nhân viên cốt cán, Pete sĩ diện, không thể để người khác biết con trai đang chống đối mình, ông không nghiên cứu kĩ lưỡng lời nói của cậu, chỉ trầm giọng đáp: "Anh nhận được thiệp mời chưa? Hôm đó ăn mặc hẳn hoi, lễ phép vào, phải chào hỏi giáo viên và phụ huynh, còn cái đầu của anh nữa... Nhuộm lại ngay cho tôi"

PP cúp điện thoại, không thèm nghe hết.

Cậu đứng dậy, khinh bỉ nhặt tấm thiệp kia lên từ thùng rác.

Billkin nghe loáng thoáng vài câu liền có thể đoán được gần hết nội dung cuộc trò chuyện ban nãy, anh lên tiếng: "Chỉ là ngày thành lập trường thôi mà, nếu em thật sự không muốn đi thì chúng ta dạo qua một lát rồi về"

"Thế sao được". PP cười khẩy, nói: "Dù sao cũng là trường cũ, nhất định phải đến thăm tử tế"

PP không ngờ tuần này vừa đi làm lại nhận được đơn từ chức.

Là của Luke.

"Trong nhà tạm thời có chút việc, không chu toàn được hai bên, có thể tôi phải quay về quê công tác". Luke nói rất thành khẩn.

PP hỏi: "Vậy những dự án trong tay anh thì sao?"

Luke đáp: "Tôi đã chỉnh sửa xong xuôi, hai ngày nữa sẽ giao cho đồng nghiệp, cậu yên tâm"

"Từ chức thật à?". PP cầm lấy tờ đơn, xác nhận xong rồi hỏi lại: "Không cân nhắc thêm?"

Nếu là lúc mới vào công ty, chắc chắn PP sẽ thả y đi chẳng hề ngần ngại. Trước kia cậu cho rằng Luke được Pid phái tới giám sát mình, sau này mới phát hiện, vài dự án vớ vẩn cậu có thể lấy về tay, căn bản không cần người khác theo dõi.

Những cái khác không nói, năng lực công tác của Luke quả thật rất xuất chúng, mỗi dự án qua tay y đều tiến hành trơn tru, trước giờ chưa từng xảy ra bất cứ vấn đề nào.

"Không cân nhắc nữa"

Ép buộc người ta ở lại không phải cách hay, PP đang chuẩn bị bảo y đến phòng nhân sự báo cáo thì Billkin đột nhiên lên tiếng.

"Vẫn nên suy nghĩ kĩ càng, dành ba ngày để bình tĩnh, nếu ba ngày sau anh vẫn muốn từ chức thì lại nộp đơn"

Luke lưỡng lự hồi lâu, cuối cùng đành gật đầu, cầm đơn từ chức về.

Sau khi y đi, PP mới bừng tỉnh. "Anh là cấp trên hay tôi là cấp trên? Người ta từ chức với tôi, anh xen vào làm gì?"

Billkin nói: "Anh cũng đang cân nhắc giúp em đấy"

"Anh nói xem cân nhắc cái gì?"

Billkin đi đến phía cửa sổ, mở cửa sổ ra, chỉ tay lên trên.

Đám nhân viên bên ngoài nghe thấy động tĩnh bèn hoang mang liếc qua, PP có thể đối mặt với bọn họ qua khung cửa sổ trong suốt.

"Bộ phận hiện tại ngoài em và anh thì còn năm người khác". Billkin chỉ về phía cuối. "Khúc Nhiễm tạm ổn, dù hiệu suất công tác không cao nhưng rất cần cù"

Đầu ngón tay của anh di chuyển sang bên trái, gõ lên từng người một. "Năng lực nghiệp vụ của người này rất yếu, ngay cả báo cáo tuần cũng nộp cuối cùng, nội dung sơ sài đối phó qua loa, tiến độ nghiệp vụ được giao gần như bằng không. Vô dụng"

"Tên này rất cáo già, nhưng thật ra năng lực cực kỳ tầm thường. Ở bộ phận trước, anh ta thường dùng thủ đoạn xấu để tranh giành dự án với người khác, còn dùng lời nói quấy rối đồng nghiệp nữ, nhưng không chạm đến ranh giới nên mới bị bộ phận kia đá đến chỗ chúng ta. Qua một khoảng thời gian nữa, chúng ta có thể tìm cớ sa thải"

"Còn cậu này hoàn toàn là tay mơ, nghiệp vụ nào cũng phải cầm tay chỉ việc, tác dụng lớn nhất có lẽ là giúp in tài liệu... Hoặc là pha cà phê?"

Những người bị anh chỉ tay mặt mày ngơ ngác, còn có kẻ hoang mang cười với Billkin.

PP: "..."

"Vậy nên không thể để Luke đi, trừ phi em muốn ngày nào cũng phải tăng ca đến tối". Billkin gật đầu với bên ngoài rồi kéo roẹt cửa lá lại, như thể ban nãy anh không hề nói xấu đồng nghiệp trước mặt cấp trên.

"Anh ba hoa nhiều như vậy, sao không nói về bản thân mình?". PP chống cằm, cười khẩy.

"Mười tám tuổi bắt đầu thực tập, đến nay có hơn chục dự án qua tay, lợi nhuận cao hơn mười chữ số, kinh nghiệm hành nghề phong phú"

PP: "?"

"Sau khi vào công ty, tiếp nhận hai dự án kết thúc, dự án cuối cùng đã ký xong hợp đồng vào tuần trước, chia thành hai điểm, dù không nhiều nhưng có còn hơn không. Nếu không phải gần đây hơi bận, thậm chí anh còn có thể xử lý toàn bộ dự án". Billkin ngồi lên chiếc ghế ngay trước mặt cậu, hỏi: "Còn cần anh báo cáo thêm gì nữa không?"

Đúng là đắc ý.

PP buột miệng hỏi: "Hơi bận? Anh bận nỗi gì?"

Billkin nhướn mày, cười. "Theo đuổi ông chủ của anh"

"..."

PP đang dịnh đáp trả thì di động trước mặt bỗng sáng lên.

Billkin cũng nhìn theo.

[Off: Đã xuất hóa đơn, ông xem đi. Nếu ổn thì tuần này tôi thanh toán cho ông]

PP cầm di động lên, đứng dậy đi ra ngoài, bỏ lại một câu: "Ở yên đó, mau chóng làm việc"

Đến ngày kỉ niệm, cổng trường hân hoan vui mừng như Tết.

Hôm nay không phải cuối tuần, trường cho nghỉ một hôm nhưng vẫn có nhiều học sinh chọn ở lại trường, khắp nơi tràn ngập bóng dáng nam nữ mặc đồng phục.

Vài người đàn ông khoác đồ âu, đi giày

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net