21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau, cùng với tiếng gõ cửa, Jeong Jihoon từ từ mở mắt ra.

Giọng của Lee Minhyung từ ngoài cửa vọng vào.

"Sanghyeok hyung , anh dậy chưa? Mau ra tập hợp."

Nghe thấy âm thanh, Jeong Jihoon ngẩng đầu báo lên, hướng phía cửa nhe răng, chú mèo nhỏ màu trắng được cái đuôi của cậu bao lấy bỗng chốc cựa mình giật giật.

Con báo hung dữ nháy mắt thu hồi răng nanh của nó, thè lưỡi liếm liếm lông tơ cho mèo trắng nhỏ.

Mèo trắng nhỏ được liếm đến phi thường thoải mái liền dùng những cái móng vuốt bé xíu chạm chạm lên mặt hắc báo.

Chờ mèo trắng nhỏ lại lần nữa rơi vào giấc ngủ sâu hắc báo mới xuống giường, nó rũ rũ lông mao trên người, rồi biến đổi từ một con báo đen thành hình dạng con người.

Có lẽ do vừa đánh dấu Omega tối qua nên khi rời khỏi Omega liền cảm thấy có chút mất mát, dù vậy cơ người cậu lại tỏa ra sức sống tràn đầy hơn trước.

Nam sinh bên ngoài lại gõ cửa.

Jeong Jihoon không kiên nhẫn đi mở, Lee Minhyung ở ngoài rốt cục cũng thấy cửa mở. Nhưng khi nhìn thấy người đến mở thì sửng sốt.

Lee Minhyung chớp chớp mắt nhìn Jeong Jihoon, sau đó lùi lại nhìn số phòng. Xác định tầng này là tầng cao nhất, là nơi ở chính của Omega không sai, thế Jihoon của bọn họ đây là.........

Nhìn dáng vẻ cũng không giống như là tới đây gọi người, mà vẻ mặt kia còn giống với đang bị làm phiền thì đúng hơn, tựa như đã ở chỗ này qua đêm vậy.

Lee Minhyung do dự nói: "... Sanghyeok hyung đâu rồi?"

"Ngủ." Giọng nói của Jeong Jihoon so với ngày thường càng ngắn gọn dứt khoát hơn, còn nhiều thêm vài phần khàn khàn: "Đợi lát nữa tiện thì nói với lão Hwang một tiếng, tớ cùng Sanghyeokie đều xin nghỉ."

"..." Ngay khi những lời này phát ra, Lee Minhyung không muốn nghĩ linh tinh cũng không thể không tưởng tượng.

Thật là quá trắng trợn, sao hai người lại cùng xin nghỉ!

Jeong Jihoon nhìn vẻ mặt đầy hoảng hốt của hắn, cũng lười giải thích.

Cậu vừa định đóng cửa, Lee Minhyung đột nhiên "Đậu má" một tiếng.

Jeong Jihoon bị thanh âm kinh ngạc ồn ào của hắn làm cho nhướng mày thắc mắc.

Lee Minhyung nhìn rõ vết thương trên cổ Jeong Jihoon: "Là Sanghyeok hyung làm hả? Có phải là mạnh lắm không? Bị cắn thành như vậy, ảnh không có việc gì chứ? Cơ mà hai người cũng thật là, sao có thể ở loại địa phương này ý ý chứ, mấy biện pháp an toàn có làm đầy đủ không thế?!"

Lee Minhyung ngoài miệng nói lo lắng, nhưng kỳ thật trong lòng đều là hiếu kỳ, đôi mắt nhỏ hướng vào bên trong nhìn đông ngó tây.

Hắn vừa dứt lời, Omega ở phòng 401 cách vách cũng vừa lúc đi ra, là Yang Nari của lớp 1.

Nghe thấy một chuỗi thanh âm thở ngắn than dài của Lee Minhyung, cũng ngừng bước chân, ghé mắt đến xem.

Mạnh?

Bị cắn?

Biện pháp an toàn?

Yang Nari từ năm 3 trung học cơ sở đã bắt đầu đu theo CP , cô ấy là một fan hâm mộ kỳ cựu của cặp đôi này. Không có ngọt ngào nhất mà chỉ có ngọt ngào hơn!

Cô lặng lẽ nghiêng người ở đối diện, quả thật nếu không nhìn kỹ nơi này thì sẽ thật sự không phát hiện ra.

Yang Nari thấy Jeong Jihoon trên cổ có vết thương, màu tím đậm, nhìn qua còn khá mới!

"Ồn ào cái gì?" Jeong Jihoon nhướng mi, lạnh giọng nói: "Cậu xin nghỉ với lão Hwang là được, buổi chiều tớ sẽ tự mình nói với thầy."

"Ồ." Lee Minhyung gật gật đầu, "Cơ mà cũng nên giải thích một chút đi..."

"Còn nói nhảm nữa," Jeong Jihoon ngắt lời hắn, lạnh lùng nhìn: "Có tin cậu muốn đi cũng không được nữa không."

Lee Minhyung biết điều im luôn: "Vậy tớ đi xin nghỉ phép cho cậu bây giờ đây."

Bất quá, xem sắc mặt của Jeong Jihoon, hẳn là cũng không có cầm thú đến thế đâu nhỉ.

Khi Lee Minhyung xuống lầu, cánh cửa đối diện cũng đóng lại, Yang Nari kìm nén sự phấn khích, hít một hơi thật sâu rồi mở điện thoại.

Ngay khi bước vào nhóm CP Vòng cổ, cô đã không thể kìm lòng được nữa.

[ OTP ngọt ngọt ngọt ]: A a a a otipi đã chung phòng ở nơi hoang sơn cằn cỗi này! Mị tận mắt nhìn thấy Jihoon ở trong phòng Sanghyeok, cái vẻ mặt hoang dã kia chính là không muốn bị người khác quấy rầy đấy, a, a, a, a tuyệt!

[ OTP vạn tuế ]: Không phải chứ! Không phải chứ! Tin tức của chị Nari có tin được không á? Chính chị tận mắt nhìn thấy hả?!

[ OTP ngọt ngọt ngọt ]: Là thật 100%! Lấy đầu ra đảm bảo luôn!

[ Ánh trăng trắng ]: A a a a a a a a mới một buổi tối thôi mà đã kích thích như thế rồi á?! Lá cờ đảng vòng cổ đâu giơ lên!

Lúc sau thì bọn họ đã thật sự tin tưởng tin này là chính xác hoàn toàn, bởi vì chỉ có hai người đó không tham gia hoạt động tập thể.

Diễn đàn lại bắt đầu một hiện trường gà bay chó sủa.

Lee Sanghyeok vẫn luôn trong trạng thái biến thân, không có tỉnh lại. Jeong Jihoon vươn tay sờ sờ lỗ tai nhỏ của anh, sau đó đứng dậy đi vào phòng tắm.

Trong phòng tắm sương mù bốc hơi nghi ngút, Jeong Jihoon nhìn vết cắn trên cổ mình tím sẫm, vùng da bên cạnh hơi đỏ lên, sưng tấy.

Nghĩ đến việc Lee Sanghyeok vì nóng nảy mà đẩy cậu xuống đêm qua, bên môi Jeong Jihoon liền cầm lòng không được mà cong lên.

Sau khi tắm xong, vừa mới mở cửa, một vật nhỏ lông mao mượt mà đã nhảy ngay vào.

"Meo meo ~"

Vật nhỏ ở cổ chân Jeong Jihoon cọ tới cọ lui, rất là ngứa ngáy.

Jeong Jihoon nhìn xuống, là mèo trắng nhỏ vẫn luôn ngủ say kia.

Cậu sửng sốt một chút, ngập ngừng gọi một tiếng: "Hiong?"

Mèo trắng nhỏ thế mà phớt lờ cậu, tiếp tục ở bên cổ chân ai đó cọ tới cọ lui, tựa hồ như đang muốn lấy lòng.

Jeong Jihoon cũng đã từng trải qua thời kỳ này, theo hiểu biết của cậu thì cũng có người vì không thích ứng được sau khi biến thân mà trở về bản chất không có trí nhớ của con người, chỉ có sau khi thích ứng được với thời kỳ này mới có thể có ký ức.

Jeong Jihoon khom lưng bế mèo trắng nhỏ lên.

Mèo trắng nhỏ cũng ngẩng đầu, dùng đôi mắt hổ phách không chớp nhìn chằm chằm vào cậu, như thể đang xác nhận điều gì đó.

Jeong Jihoon nhìn nó, nghĩ đến đây là bản thể của Lee Sanghyeok, hiện tại lại không có ý thức, cậu nhịn không được duỗi tay ra gãi gãi chóp mũi nó: "Nhìn cái gì mà nhìn, có tin em một ngụm ăn luôn anh hay không."

Mèo trắng nhỏ đá đá cái chân nhỏ hai cái: "Meo meo, meo meo ~"

Jeong Jihoon cong mắt cười.

Bộ dạng Lee Sanghyeok ngây thơ nhỏ bé như thế này, thật sự quá khó thấy được.

Nhớ tới việc Lee Sanghyeok mấy năm nay đều xem cậu như người ngoài mà giấu giếm chuyện của mình, trong lòng Jeong Jihoon liền nổi lên ý xấu.

Jeong Jihoon xách cái gáy mèo nhỏ trắng bạch lên, dùng ngón trỏ chỉ chỉ vào đầu nhỏ: "Hậu quả của việc không để ý đến em chính là như thế này đấy, có sợ không."

"Meo meo ~" Mèo trắng nhỏ ngây ngô nhìn cậu.

Jeong Jihoon nheo mắt lại: "Biết sai rồi sao? Lần sau còn gạt em nữa không?"

"Meo meo, meo meo ~"

Mèo trắng nhỏ vươn móng vuốt cào cào gãi gãi vào quần áo của Jeong Jihoon lấy lòng.

Jeong Jihoon nắm lấy bàn chân nhỏ trắng như tuyết của anh, mềm mụp như bánh bao nhân thịt ấn ấn vài cái: "Làm nũng cũng vô dụng."

Mèo trắng nhỏ ủy khuất vì bị mắng, hai tai liền cụp xuống, bản thân cũng không biết tại sao mình lại bị mắng nữa.

"Về sau không nghe lời sẽ ném anh vào bồn rửa mặt, cạo trọc lông đuôi của anh, xem xem lần sau anh còn dám giấu giếm em nữa không."

Jeong Jihoon cũng là một con mèo, biết động vật họ mèo sợ gì, nên dọa nạt một chú mèo con quả thực dễ như trở bàn tay.

Nói xong cậu liền tự cười chính mình, ôm mèo trắng nhỏ vào lòng, xoa nhẹ cái đầu nhỏ của nó.

Mèo trắng nhỏ nháy mắt phát ra tiếng ư ử, bộ dáng rất hưởng thụ.

"Có thoải mái không?" Jeong Jihoon gãi gãi cái cằm nhỏ của nó.

Mèo nhỏ trắng thoải mái đến nheo mắt lại, thập phần chủ động đặt cái đầu đầy lông của mình lên tay Jeong Jihoon.

Ở điểm du lịch này, không có đồ ăn đặc biệt thích hợp, cũng không có cá hộp, Jeong Jihoon chỉ có thể làm phiền đầu bếp nấu một bát canh cá.

Mèo trắng nhỏ đã đói cả đêm,lúc này đang ăn đến đặc biệt vui vẻ, Jeong Jihoon ở bên cạnh gãi gãi cái đầu nhỏ của nó.

"Ăn ngon không?"

Khi Lee Sanghyeok còn là một con mèo nhà, Hạ Hoài đã từng chạm vào lỗ tai của anh, hai năm nay cậu vẫn luôn tưởng tượng đến một ngày được vuốt lông của Lee Sanghyeok như bây giờ.

Mèo con một bên ăn một bên phát ra âm thanh xì xụp.

Rất thỏa mãn.

Nghĩ đến sự biến hóa bất thường của Lee Sanghyeok, Hạ Hoài liền lấy điện thoại trên bàn đầu giường gọi cho cha mình – Jeong SeungMyung.

"Alo?" Jeong SeungMyung giọng nói khàn khàn, giống như bị đánh thức: "Sao vậy con trai?

Là một bác sĩ, chuyện đảo lộn ngày đêm là bình thường, lâu lâu còn phải trực ban.

Jeong Jihoon có chút xin lỗi, bất quá trước mắt cậu cũng không thể chú ý nhiều như vậy: "Ba, Sanghyeok hiong biến thân."

"Hả?" Jeong SeungMyungtưởng mình nghe nhầm, đây là lần đầu tiên ông gặp phải trường hợp mới phân hóa một tháng mà đã biến thân: "Tình hình hiện tại của thằng bé như thế nào?

Jeong Jihoon nhắc lại chuyện hôm qua. Jeong SeungMyung nghe xong có chút suy nghĩ, trầm mặc một hồi mới hỏi: "Thằng bé đến kỳ giao phối, con đánh dấu thằng bé rồi à?"

"Dạ." Jeong Jihoon không giấu giếm đáp.

Jeong SeungMyung lại im lặng qua điện thoại, cuối cùng cũng không nói lời trách cứ nào, thậm chí còn nhảy vọt qua vấn đề này:"Trước tiên xem tình trạng của thằng bé thế nào đã, xem có thể về sớm một chút không. Đến lúc đó con mang theo thằng bé tới bệnh viện để ba xem qua một chút."

"Vâng."

Cúp điện thoại xong, Jeong Jihoon nhìn mèo trắng nhỏ trên đùi mình đã ăn uống no nê, đang tự liếm láp móng vuốt của chính mình.

"Meo meo ~"

Mèo trắng nhỏ hướng Jeong Jihoon kêu to, sau đó bò lên quần áo của Jeong Jihoon, leo lên vai cậu.

Jeong Jihoon vươn tay muốn bảo vệ anh, đột nhiên, một vật nóng nóng ẩm ướt lướt qua cổ cậu.

Mèo trắng nhỏ đang liếm vết thương cho cậu.

Jeong Jihoon sửng sốt, sau khi kịp phản ứng, liền muốn ôm nhóc con này xuống.

"Meo meo ~"

Nhưng chân của mèo trắng nhỏ lại cố ý móc lấy quần áo của cậu.

Jeong Jihoon: "..."

Việc liếm láp ở loài mèo là biểu hiện của sự tin tưởng và quan tâm. Giống như những người lớn tuổi thể hiện sự quan tâm đối với những người nhỏ hơn, bên có địa vị cao hơn sẽ liếm cho bên có địa vị thấp hơn.

Báo đen là vua trong họ nhà mèo, ngoại trừ bạn đời của chúng. Bản năng của hắc báo Alpha là không thể chấp nhận để bất kỳ loại mèo nào yếu thế hơn liếm mình.

Jeong Jihoon vỗ vỗ cái đầu nhỏ của nó: "Xuống đi."

Khổ nỗi đây lại là một con mèo nhỏ mới vừa biến hình, không thể hiểu được cậu đang nói gì.

Cuối cùng Jeong Jihoon chỉ có thể thỏa hiệp, mặc cho nó liếm láp.

Sau một hồi bị chiếc lưỡi mèo mềm mại liếm láp, Jeong Jihoon khép hờ đôi mắt vô thức rơi vào trạng thái lười biếng.

Bản năng khó đè nén, cậu cũng biến thân, tóm lấy mèo trắng nhỏ sau lưng, dùng mũi lật ngửa nó lại, liếm láp cái bụng mỏng manh mềm mại như nhung của mèo trắng nhỏ một cách vừa bá đạo vừa ôn nhu.

Có lẽ mèo trắng nhỏ cảm thấy rất thoải mái nên nó cũng dùng chân vỗ nhẹ vào mặt con báo.

Hắc báo không muốn chơi một trò thiểu năng như vậy với anh, vì dù sao thì cậu vẫn còn ký ức nên không thể cũng chơi với một con mèo con ba tuổi như vậy được.

Cậu xoay người lại muốn rời đi, mèo trắng nhỏ thấy thế liền cắn vào chân sau của báo đen, lắc lắc đầu nhỏ, cố gắng đánh gục cậu bằng cách này.

Báo đen vẫn không nhúc nhích, quay đầu lại nhìn mèo trắng nhỏ đang rất ra sức dưới chân.

Không biết nên nói là anh ngây thơ hay là buồn cười.

Nhưng báo đen có thể làm gì đây.

Khi mèo trắng nhỏ lắc đầu mạnh một lần nữa, báo đen liền phối hợp ngã nhào trên ghế sô pha.

Mèo trắng nhỏ mừng rỡ, bò lên bụng con báo kêu meo meo mấy tiếng.

Báo đen: "..."

Có vẻ như mèo trắng nhỏ thấy buồn cười nên vẫn tiếp tục lăn lăn trên bụng con báo, tự chơi một mình đến vô cùng vui vẻ.

Báo đen quyền quý bất lực nằm bò trên ghế sô pha, từ bỏ phản kháng, nhắm mắt lệch đầu sang một bên.

Mắt không thấy, tâm không phiền.

Cho đến khi mèo con tự chơi chán, ngủ gục trên bụng báo đã là hơn mười phút sau, báo đen mới có thể ngậm được chú mèo con trở lại giường rồi nhét vào ổ chăn.

Khi Lee Sanghyeok tỉnh lại, đập vào mắt là một mảnh vàng ấm áp, chỉ có ngọn đèn ngủ hơi sáng tỏ leo lét, tất cả rèm cửa đều đã được kéo xuống, trong phòng im lặng như tờ.

Vào phòng tắm rửa sạch sẽ, anh nhìn mình trong gương.

Những ký ức đánh rơi lúc trước từng cái từng cái, hết cảnh này đến cảnh khác hiện về trong tâm trí.

Tuy rằng anh vẫn còn rất mơ hồ, nhưng không đến nỗi không thể nhớ rõ.

Toàn bộ quá trình như một đường thẳng dần được nắn lại, cuối cùng được trình bày hoàn chỉnh và rõ ràng trong tâm trí anh.

Lee Sanghyeok nhìn vào gương, vô thức mở bộ đồ ngủ của mình ra.

Anh quay lại, cái gáy phản chiếu trong gương, trên phần da nơi tuyến thể để lại một chuỗi họa tiết da báo màu tím đậm, hai dấu răng đối xứng đặc biệt sâu.

Lee Sanghyeok nhắm mắt lại, điều này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của anh, là anh ép Jeong Jihoon làm chuyện đó.

Lee Sanghyeok sờ sờ mặt mình, cảm giác chính mình như một người anh trai cầm thú.

Anh lại nhìn lướt qua vết cắn đó, dùng tay chạm vào.

Phải thừa nhận rằng hàm răng của Jeong Jihoon rất đẹp, dấu vết để lại đủ để chứng minh rằng ở một khía cạnh nào đó, em ấy đã hoàn toàn đủ tiêu chuẩn để trở thành một Alpha tốt, xứng đáng để giao phó cả đời.

Tuy nhiên so với kỳ động dục trước thì kỳ động dục này tuy dữ dằn hơn nhưng sức ảnh hưởng lại kém hơn một chút. Lee Sanghyeok băn khoăn không biết có phải là vì Jeong Jihoon đã đánh dấu mình hay không.

Khi anh tắm xong, vừa mặc quần áo vào đã nghe thấy tiếng mở cửa.

Sau đó, một giọng nói quen thuộc vang lên.

"Mèo nhỏ tham ăn, tới ăn cá hộp nào." Jeong Jihoon nhẹ giọng gọi mèo con: "Em vừa xuống lầu nhờ người mua cho anh đấy."

"Lười chết đi được, ngủ đã bao lâu rồi."

Lee Sanghyeok thò đầu ra khỏi phòng tắm, ngạc nhiên nhìn nam sinh đang gọi mèo nhỏ.

Jeong Jihoon bước chân cũng khựng lại.

Hai người bốn mắt nhìn nhau.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net