41

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đầu óc Lee Sanghyeok mê muội, luồng tin tức tố đưa đến giữa môi răng anh mát lạnh nhưng nhiệt độ cơ thể anh lại dần dần tăng lên như muốn bùng cháy, nóng đến lợi hại, hô hấp cũng trở nên dồn dập.

Anh đã rất quen thuộc với tin tức tố của Jeong Jihoon, nhưng chưa bao giờ nếm được nó rõ ràng đến vậy.

Tin tức tố Alpha này mang theo bản lĩnh của chủ nhân nó, khiến yết hầu anh bỏng cháy khát khô, cảm giác rất mãnh liệt, ánh mắt anh mất tiêu cự, tầm mắt mơ hồ.

Hương vị trong miệng thật khó hình dung.

Dần dần, trên mặt Lee Sanghyeok hiện lên một tia đỏ bừng vì tin tức tố của Jeong Jihoon quá trắng trợn và táo bạo, không biết kiêng nể là gì.

Chờ đối phương vươn đầu lưỡi tới mang theo ý đồ thăm dò, tiến vào khoang miệng của anh, Lee Sanghyeok bỗng nhiên hoàn hồn, rốt cuộc không chịu nổi được nữa.

Anh dùng sức đẩy mạnh vai Jeong Jihoon, nhưng đối phương không hề phản ứng, còn ở bên khóe môi anh cọ xát gặm nhấm.

Hai tay Lee Sanghyeok đặt bên người nắm chặt, dùng tay đấm mạnh vào bụng Jeong Jihoon.

Tuy rằng khống chế lực đạo, nhưng lại là đánh thật, Jeong Jihoon trực tiếp cong lưng, ôm bụng khù khụ ho khan.

Lee Sanghyeok lợi dụng kẽ hở này đẩy cậu ra, anh đưa tay lên chạm vào đôi môi ướt át: "Jeong Jihoon, em thật điên rồ! "

Mặt anh đỏ bừng: "Anh đã nhắc nhở em trước rồi, lần sau ... lần sau em còn dám làm điều này lần nữa, thì không chỉ là một đấm vào bụng nữa đâu! "

Lee Sanghyeok tức giận đến có chút nói năng lộn xộn, đưa tay lên lau môi dưới.

Jeong Jihoon ôm bụng không nhúc nhích, nghiêng người sang một bên, tựa hồ thực sự rất đau.

Lee Sanghyeok thấy cậu như thế thì cau mày, có chút lo lắng: "Đừng giả vờ, anh căn bản không dùng nhiều lực."

Jeong Jihoon vẫn không nhúc nhích.Lee Sanghyeok lúc này mới thực sự lo lắng, do dự vài giây rồi ngồi xổm xuống kiểm tra: "Không sao chứ? Có đánh thật đâu? Rõ ràng anh đã thu bớt lực rồi mà..."

Anh vừa đến gần, Jeong Jihoon liền vươn tay ôm lấy eo Lee Sanghyeok: "Anh ơi, anh quá đáng lắm."

Lee Sanghyeok sửng sốt, nhận ra chính mình đang bị trêu chọc thì tức giận mà hét lên một tiếng: "Jeong Jihoon!"

Lần này anh thực sự có chút tức giận, muốn tránh cánh tay của cậu ra.

Jeong Jihoon ôm chặt anh không buông: "Đừng nhúc nhích, để em ôm một lúc, thật sự rất đau. A... đau quá."

Nghe giọng điệu của cậu, Lee Sanghyeok theo bản năng giảm nhẹ lực đạo.

Jeong Jihoon cảm nhận được sự thỏa hiệp của anh, trên môi nở nụ cười, "Anh ơi, đây là lần đầu tiên anh đánh em."

Giọng điệu của cậu còn rất ủy khuất.

Lee Sanghyeok ngẩn người, vừa rồi anh cũng thật bốc đồng.

Mưa vẫn rơi. Jeong Jihoon buông anh ra, còn không quên cố ý xoa xoa bụng mình, sau đó đem mũ lưỡi chai đội lên đầu Lee Sanghyeok.

Trong lúc Lee Sanghyeok vẫn còn đang ngây người, Jeong Jihoon đã cúi người qua, cụng đầu vào vành mũ của anh, rũ mắt hỏi: "Anh à, câu trả lời của anh là gì?"

Mi mắt Lee Sanghyeok khẽ run: "Trả lời cái gì?"

Anh ngẩng đầu nhìn Jeong Jihoon, trong lòng đột nhiên hiểu được cậu đang nói gì.

Anh cúi đầu, có vẻ trầm ngâm.

Đầu óc anh vẫn còn mông lung như hồ nhão.

Thời điểm nghe thấy Jeong Jihoon hát anh đã cực kỳ hoảng hốt, loạt thông tin quá lớn khiến anh vẫn chưa tiêu hóa hết.

Quá đột ngột, cũng quá khó tin.

Thực ra, sau những chuyện xảy ra giữa bố và mẹ mình, đã lâu anh không còn tin vào tình yêu nữa.

Đối với anh mà nói, một mình cũng có thể sống rất tốt, anh rất sợ sẽ gặp phải một người giống như ba từng gặp. Hơn nữa trong tiềm thức, anh cảm thấy mình không xứng với điều tốt đẹp này, vì cơ thể anh vẫn giữ lại dòng máu của người đó.

Tất nhiên, Jeong Jihoon không bao giờ có thể là loại người như vậy.

Chỉ là anh chưa chuẩn bị tâm lý.

Hơn nữa, người em trai đã ở bên anh bao nhiêu năm đột nhiên phát sinh thay đổi.

Anh không thể chấp nhận điều đó ngay trong lúc này.

Jeong Jihoon nhấc mũ lên, nhìn chằm chằm vào đôi mắt sáng ngời của anh: "Không nói lời nào có nghĩa là từ chối sao?"

Lee Sanghyeok nhíu mày, tóc mái đẫm nước rũ xuống trán che đi đôi lông mày, vẻ mặt phức tạp.

Giọng điệu của Jeong Jihoon chậm lại một chút: "Em biết quan hệ giữa chúng ta thay đổi quá nhanh. Bây giờ anh nhất định không thể chấp nhận được. Em cũng không ngại tiếp tục dùng hình thức ở chung của anh trai và em trai đâu."

Jeong Jihoon dừng một chút: "Nhưng anh không thể từ chối sự theo đuổi của em."

Nghe vậy giọng nó của Lee Sanghyeok  trầm xuống: "Em đang ép anh à?"

"Em chỉ muốn nói cho anh biết là, em thích..."

Nhận ra cậu định nói gì, Lee Sanghyeok một phen che lại môi cậu: "Câm miệng!"

Jeong Jihoon cong mắt cười, lấy tay anh ra: "Nếu không, kỳ thi tới nếu em có thể lọt vào top 100, anh sẽ không được từ chối sự theo đuổi của em nữa."

Lee Sanghyeok nhướng mày: "Đừng giả bộ với anh. Anh đã nhìn thấu em ở bài kiểm tra giữa kỳ vừa rồi, rõ là em giả bộ như học dốt còn gì, vậy có thú vị không?"

Jeong Jihoon không những không xấu hổ khi bị vạch mặt, ngược lại còn cười: "Hóa ra em đã sớm bị phát hiện, hiong thật là lợi hại."

Lee Sanghyeok: "........."

Anh thực sự không thể hiểu được suy nghĩ của Jeong Jihoon. Vừa lên cấp 3 đã bắt đầu giả vờ như vậy, cậu đang có ý đồ gì?

"Vậy thì top 10." Jeong Jihoon vỗ vỗ vành mũ của anh, thanh âm hơi khàn, ánh mắt vô cùng nghiêm túc: "Đừng từ chối em, em rất nghiêm túc."

Lee Sanghyeok nhìn thấy rõ cảm xúc trong mắt cậu, tựa hồ có chút hơi chần chờ.

Sau một lát trầm mặc.

Lee Sanghyeok mím môi, do dự nói: "Trước tiên phải vào top 10, hơn nữa cũng không thể vượt rào như vừa rồi. Cẩn thận anh thật sự đánh chết em đó."

"Được." Jeong Jihoon không chút để ý, cậu chính là có ý này.

Vừa nói, Jeong Jihoo nvừa vươn tay nắm chặt lấy tay của Lee Sanghyeok, Lee Sanghyeok theo bản năng tránh thoát.

Jeong Jihoon nhướng mày tự nhiên hỏi: "Em trai nắm tay anh trai một chút mà không được sao?"

Lee Sanghyeok đột nhiên cảm thấy mình như rơi xuống một cái hố lớn, hơn nữa còn có khả năng còn bò không ra được.

Em trai và anh trai ở chung với nhau, bọn họ thực sự đã ở chung như thế này trước đây sao...

Ngày mưa cùng nắm tay nhau về nhà, cùng che chung một chiếc ô.

Bây giờ nghĩ kỹ lại, giống như ngay từ đầu họ đã vượt qua mức độ thân thiết của anh em bình thường.

Khoảng cách giữa hai người rất gần, còn tay trong tay, Lee Sanghyeok chịu không nổi, hất tay cậu ra.

Thân nhiệt của Jeong Jihoon cũng nóng đến mức thiêu đốt cả người cậu.

Cuối mùa thu, mưa nói đến là đến, nói đi là đi.

Hai người đi ra đến phố chính thì trời cũng tạnh.

Lee Sanghyeok cúi đầu đội mũ lưỡi trai đi ở phía trước.

Jeong Jihoon cũng không nói gì, cậu không muốn ép anh quá mức, cũng không định ép buộc gì. Ngay từ khi có kế hoạch tỏ tình, cậu đã quyết tâm nhất định phải ôm được người về.

Một đường trầm mặc trở về nhà.

Vì cả hai người đều ướt sũng nên liền nhanh chóng thay nhau tắm rửa để tránh bị nhiễm lạnh.

Khi Lee Sanghyeok từ phòng tắm đi ra, liền cảm thấy miệng khô lưỡi khát, loại hơi nóng tỏa ra từ xương khớp huyết quản rỉ ra này, có lẽ là tin tức tố của Jeong Jihoon.

Anh vào bếp rót nước, một hơi uống hết hai cốc, cố gắng uống tỉnh chính mình để xem đêm nay có gặp phải một giấc mơ hoang đường nào hay không.

Dù thế, anh càng cố trốn tránh thì những từ ngữ, những câu nói mà Jeong Jihoon nói tối nay vẫn cứ vang lên trong tâm trí anh.

Đột nhiên, một cánh tay vươn tới, như muốn ôm lấy anh từ phía sau, mái tóc ngắn của người con trai khẽ cọ vào vành tai anh :"Anh ơi, giúp em rót một ly với."

Tiếng nói của cậu khàn khàn từ tính, còn lộ một cảm giác nhẹ nhàng mềm mại.

Lee Sanghyeok như bị hoảng sợ, quay đầu lại, ánh mắt vẫn có vài phần mờ mịt: "Cái gì?"

Khoảng cách giữa hai người quá gần, hô hấp cũng biến thành mùi vị trên người đối phương.

Khóe môi Jeong Jihoon hơi cong lên, khẽ chạm vào ly nước thủy tinh trong tay anh: "Nước, em cũng muốn."

Lúc nói chuyện cậu còn nghiêng người về phía trước chút nữa.

Hai người im lặng nhìn nhau.

Lee Sanghyeok không tự giác thẳng lưng, theo bản năng lùi lại mấy bước, suýt chút nữa ngã xuống, may mà còn chống được vào thành bếp.

Anh trực tiếp đưa ly nước cho cậu: "Tự mình rót đi."

Nói xong liền xoay người đi lên lầu.

Nhìn thấy bóng dáng chạy trối chết của anh, trên môi Jeong Jihoon nở một nụ cười nhàn nhạt, giống như những nam sinh mới lớn ở tuổi này khi thành công thu hút sự chú ý của người mình thích.

Cậu có thể tưởng tượng ra tâm trạng của Lee Sanghyeok bây giờ, hẳn là anh vừa tức giận đến xấu hổ, vừa muốn đánh cậu nhưng lại không nỡ xuống tay.

Jeong Jihoon chậm rãi rót nước cho mình, cảm thấy nước lọc hôm nay không ngờ cũng rất ngọt.

Lee Sanghyeok nằm trên giường, ngơ ngác nhìn đèn tường trong lòng thở dài, anh hối hận đã không cự tuyệt Jeong Jihoon ngay lúc đó.

Vừa nghĩ đến đứa em trai được anh nâng niu trong lòng bàn tay lâu như vậy, bỗng nhiên một ngày thích một người, anh liền cảm thấy bản thân như heo mẹ bị cướp mất bắp cải.

Tuy rằng con heo này là bản thân, nhưng tâm lý của người làm anh vẫn khiến anh khó chịu.

Điều này rất mâu thuẫn.

Ngoài cửa sổ lại bắt đầu mưa, lộp độp vỗ vào cửa kính.

Đột nhiên anh lại nhớ tới dáng vẻ Jeong Jihoon gọi anh bằng cả họ tên cùng câu "Em thích anh" kia.

Lỗ tai Lee Sanghyeok nóng bừng.

Với loại quan hệ nửa vời bây giờ, rõ ràng không thể ở chung giống như lúc trước.

Lee Sanghyeok kéo lấy chăn bông quấn mình lại.

Ngủ một giấc trước đã, nói không chừng Jeong Jihoon chỉ là một phút đầu óc nóng lên mà thôi.

Nhắm mắt được mười phút, Lee Sanghyeok lại hoàn toàn không cảm thấy buồn ngủ.

Anh vén chăn bông lên, lấy bảng vẽ ra, dự định tạm thời nhận hai đơn hàng.

Anh lấy điện thoại di động đăng nhập trạm A, vừa muốn mở trang chủ thì vô tình lại nhìn thoáng qua bảng hot search ở trạm.

Trạm A có chức năng đẩy các hot search lên tiêu điểm, tên trường học của mình được treo cao trên đỉnh khiến Lee Sanghyeok  đột ngột run lên.

–Sốc! Giáo thảo trường Mapo công khai hát bài "rạng rỡ"[hot]

Lee Sanghyeok do dự một lúc, cuối cùng vẫn bấm vào.

Là video ghi lại cảnh Jeong Jihoon và những người khác đang biểu diễn.

Giọng của nam sinh được ghi lại rất rõ ràng, video còn có kèm theo lời bài hát.

ID người gửi video: Jeong Jihoon viết bài hát tỏ tình học bá  Lee Sanghyeok

Mới chỉ được đăng lên có ba giờ mà đã có hơn 50.000 lượt share.

Làn đạn bình luận thậm chí còn ngày càng dày đặc hơn.

[ a a a a a a a JeongLee quá đỉnh!!! Bài "Rạng Rỡ" này sẽ trở thành bài hát yêu thích nhất của tui kể từ hôm nay! ]

[Bài hát Rạng Rỡ này nằm trong phần mềm nhạc R, mong các bạn ủng hộ! ]

[Vừa sáng tác vừa hát, còn là một Alpha đẹp trai như vậy, khi nào tui mới gặp được một người như thế nhỉ? Online hỏi gấp! ]

[Thế này mà còn không ở cùng nhau, tui thật sự muốn nổ tung tại chỗ luôn rồi ó, CP lên đê, hai người chỉ thuộc về nhau. ]

Ánh mắt Lee Sanghyeok chuyển qua lời bài hát, lúc trước thời điểm Jeong Jihoon hát anh cũng không nghe rõ, bây giờ nghe lại lời bài hát, trên mặt lại nóng bừng lên.

"Một viên, hai viên, ba viên

Ngôi sao có thể nói, cục đá có thể nở hoa."

Giữa những hàng chữ hoàn toàn lộ ra hương vị mối tình đầu.

Lee Sanghyeok nhìn thấy chàng trai trong video hát câu cuối cùng.

"Ngôi sao chớp mắt với cậu, cậu mỉm cười với ngôi sao."

Sau đó, chàng trai từ từ ngẩng đầu lên, trái tim của Lee Sanghyeok như ngừng đập.

Đây là Jeong Jihoon mà anh chưa từng nhìn thấy, đôi mắt đen như mực, dưới ánh đèn sáng chói lộ ra vẻ sợ hãi cùng chờ mong.

Hình ảnh này khiến Lee Sanghyeok cảm thấy hoàn toàn mềm lòng đến rối tinh rối mù.

Anh nhất định chịu không nổi một Jeong Jihoon như vậy.

Đoạn cuối video, Lee Sanghyeok cũng không biết chính mình bị làm sao, cứ muốn nghe lại một lần nữa, rồi xem lại một lần nữa.

Anh kéo lại về đầu video, có thể do lượng truy cập hot search quá cao nên video bị đứng trong chốc lát.

Đang chờ tải lại thì bên ngoài có người gõ cửa.

Lee Sanghyeok chột dạ giấu điện thoại dưới chăn.

"Ai?"

Khi Lee Sanghyeok hỏi xong, liền tự tát miệng mình mấy cái.

Trừ Jeong Jihoon ra, cả nhà chỉ có anh.

Quả thực là óc heo mà.

"Là em." Giọng nói vọng vào từ ngoài cửa mang theo ý cười mơ hồ.

Lee Sanghyeok mở cửa, nhìn Jeong Jihoon đứng ở đó: "Có chuyện gì?"

Jeong Jihoon đưa cho anh thuốc cảm mới pha trong tay: "Uống đi, hôm nay mắc mưa nên đề phòng cảm lạnh."

Bởi vì anh vừa mới xem video của Jeong Jihoon nên theo bản năng có chút tránh né ánh mắt của cậu ấy, anh cầm lấy, ngửa đầu uống hết.

"Cảm ơn."

Lee Sanghyeok cảm thấy có phần xấu hổ, còn nói thêm, "Em cũng nhớ uống đấy."

Jeong Jihoon thấy anh không thoải mái, tự nhiên cầm cốc của anh đi: "Dạ, anh ngủ ngon."

"Ngủ ngon."

Vừa dứt lời, màn hình đang tải video đột ngột tải xong, tiếng hát của Jeong Jihoon vang vọng trong phòng.

Từng câu từng chữ rõ ràng dễ nghe.

"..."

Lee Sanghyeok hoảng sợ mở to mắt, liếc mắt nhìn Jeong Jihoon một cái liền nhanh chóng xoay người lấy điện thoại, ấn loạn một lúc cuối cùng cũng tắt được âm thanh.

Thấp thỏm, khẩn trương, tất cả đều dồn nén trong bụng, anh không dám quay lại nhìn biểu hiện của Jeong Jihoon, cổ họng khô khốc mà trượt lên trượt xuống.

Đột nhiên, một bàn tay từ phía sau vươn tới, bấm vào đoạn video vẫn đang phát trên tay.

Giọng nói của Jeong Jihoon trầm thấp gần trong gang tấc, quấn quanh bên lỗ tai anh, nở một nụ cười nhẹ nhàng: "Anh à, bài hát này có hay không?"

Trái tim Lee Sanghyeok thắt lại, thứ tin tức tố phảng phất bên cạnh khiến người ta choáng váng đến đầu váng mắt hoa, máu toàn thân như muốn chảy ngược, mặt và cổ cũng hơi nóng lên.

Màng nhĩ cảm giác như bị thứ gì đó cào xé.

Quá căng thẳng.

"Pi" một tiếng, đôi tai mèo trắng như tuyết hiện ra, đuôi mèo phía sau thậm chí còn lộ ra một chút phấn hồng.

Jeong Jihoon nhìn xuống, thấy cái đuôi quấn lấy cánh tay mình, khóe môi chậm rãi kéo lên, ánh mắt cũng không khỏi cong lên.

Giơ tay nhéo nhéo tai mèo của anh, cậu cúi người xuống, kề vào tai anh nhẹ giọng thì thầm:

"Rạng rỡ là tên của anh, anh có thích nó không?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net