Chap 52+53

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 52+53

Chap 52
Sự xuất hiện của Karito làʍ ŧìиɦ hình đang sôi nổi trở nên trầm xuống rõ rệt, nhóm bất ngờ nhất chính là các thuộc nhóm. Bao nhiêu năm đối đầu với nhau, giờ gặp nhau trong cái hoàn cảnh này thì không biết nên vui hay buồn?

Karito nhìn đám thuộc nhóm rồi lại trầm mặt quay sang chỗ khác, yết hầu không ngừng lên xuống. Hắn đang lo sợ, sợ mọi chuyện sẽ bị bại lộ, sợ rằng Gulf sẽ biết tất cả rồi lại bỏ hắn đi mất.

" Ê cái tên....ưm ..." Sunan nhìn thấy Karito, đầu tiên là kinh ngạc, sau lại chuyển sang tức giận muốn nhào lên đánh nhau với hắn ta. Nhưng chưa được động võ mồm thì đã bị Tar phía sau bịt miệng lại.

Gulf quay lại nhìn Karito " Ở gian sau hết hoa để gói rồi ạ? "

Karito tránh né ánh mắt của đám người kia gật đầu. Gulf lại tưởng hắn là đang ngại người lạ, vì từ trước đến nay anh cậu luôn ít nói với người khác ngoại trừ cậu ra.

" Ờ.....mấy đứa cứ tiếp tục lựa hoa vài loại rồi về " Min hối thúc đám trẻ, sợ mọi chuyện để lâu sẽ gây ra chuyện, ai mà chả biết bọn họ có thù với Karito!

Cả nhóm mang tâm trạng không mấy gì vui vẻ chạy đi lựa hoa, trong đầu luôn thắc mắc tại sao tiểu lão đại lại sống chung với cái tên xấu xa này? Hắn ta....thật sự là một tên xấu xa, ít nhất là dưới góc nhìn của bọn họ.

Sau khi các thuộc nhóm rời đi, cậu mới có thời gian nghỉ ngơi. Chả biết vì sao mà bọn họ mua hoa nhiều như thế, vơi gần sạch tiệm hoa của cậu. Cậu thở dài, chờ nãy giờ vẫn chưa thấy người kia đến, bảo hôm nay sẽ quay lại mua cơ mà.

Môi xinh chán nản bĩu dài, đúng là ông chú đáng ghét, người lớn gì mà nói không biết giữ lời.

" Tôi muốn mua hoa " hắn một thân vest đen lịch lãm bước vào.

Nghe được giọng nói có hơi quen thuộc, cậu liền ngẩng đầu, không biết vì sao cậu lại muốn con người này xuất hiện trước mặt cậu, không nhìn thấy thì trong lòng lại có gì rất khó chịu, khó chịu đến bực mình.

" Chú muốn mua hoa sao? " cậu làm vẻ mặt nghênh ngang đi đến đứng trước mặt hắn.

" Ừm, vào cửa tiệm hoa không mua hoa chẳng lẽ mua em sao? " hắn híp mắt cười trêu chọc thỏ nhỏ.

Cậu bĩu môi, biết thế cậu chả muốn hắn đến đây, nói chuyện với hắn toàn khiến cậu tức chết thôi.

" Chú muốn mua hoa gì? "

" Tôi muốn chọn hoa ly hổ "

Cậu hơi bất ngờ, hôm nay không mua hoa hồng nữa sao? Tại sao lại chọn ly hổ nhỉ? Chắc là có ý nghĩa gì với hắn chăng? Trong đầu mang cả hàng ngàn dấu chấm hỏi mà đi lựa hoa cho hắn.

" Chú dùng bao loại nào? "

" Ừm....tại sao phải dùng bao? Như vậy sao có cảm giác! À nếu mà em muốn thì lấy loại tàn hình đi "

Cậu giật giật khoé môi, cái ông chú này là không hiểu hay là đang cố tình không hiểu câu của cậu hỏi thế? Tàng hình gì ở đây vậy cái chú này!

" Chú nghĩ đi đâu thế? Tôi hỏi muốn dùng loại giấy bao nào để gói hoa "

Hắn vội nhướng mày làm vẻ không hiểu chuyện gì " Là do em hỏi không rõ câu mà, đột nhiên lại hỏi tôi 'muốn dùng bao loại nào?' làm tôi cứ tưởng...."

" Thôi chú im đi! Trong cửa tiệm hoa khi nhắc đến bao thì ý là bao giấy chứ có phải cái bao ẩn thân chi thuật như lời chú nói đâu, đúng thật là! " cậu liếc hắn một cái rồi ôm bó hoa ly hổ đi vào gian sau.

Hắn đút tay vào túi quần cười thích thú vì đã thành công trêu ghẹo được bé thỏ xù lông. Mỗi khi cậu tức giận lên thì cái miệng luôn thoăn thoắt chu chu ra mà cãi lại, càng nhìn càng thấy đáng yêu không thôi.
Một lát sau...

Gulf cũng ôm một bó hoa ly hổ được gói kỹ càng, thân ảnh nhỏ đi đến trước mặt hắn đưa bó hoa ra.

" Của chú nè, tổng cộng là 80 ngàn banh"

Hắn đón nhận bó hoa từ tay cậu, tay đưa ra tấm thẻ để cậu tự quẹt.  Cậu cũng không ngần ngại mà cầm lấy tấm thẻ đi quẹt máy.

" Trả chú nè..."

Gulf bước đến trả lại tấm thẻ cho hắn, hắn nhận lấy tấm thẻ từ tay cậu. Sau đó ôm bó hoa bước ra ngoài cửa rồi dừng lại, hắn quay người lại đứng nhìn cậu từ phía ngoài.

" Đến đây " hắn đứng phía ngoài ngoắt tay bảo cậu đến  bên  cạnh hắn.

Cậu lại phân vân có nên bước đi không? Cảm giác hồi hộp lại tiếp tục dâng trào từ bên trong, tim đập nhanh không ngừng, nghĩ là thế nhưng đôi chân lại phản chủ mà bước đến gần hắn. Cậu đưa đôi mắt to tròn ngước lên nhìn hắn .....
" Tặng em nè "  hắn chìa bó hoa ly hổ ra trước mặt cậu, ánh mắt ôn nhu sủng nịnh vẫn không thay đổi mà chỉ có nồng đậm hơn.

Tim cậu lại càng đập nhanh hơn, cậu biết thế nào cũng sẽ như vậy mà, hắn lại mua hoa từ cửa tiệm cậu rồi lại tặng ngược cho cậu. Thật sự thì hắn muốn cái gì đây?

Gulf nhận bó hoa từ tay hắn , sau đó ngước lên nhìn hắn, tâm ý muốn mở miệng hỏi tại sao hắn cứ phải mua hoa từ cậu để tặng cho cậu? Nhưng lời chưa được thốt ra đã bị câu nói của hắn chặn đứng.

" Em biết loài hoa này có ý nghĩa gì không? "

???

Cậu chớp mắt nhìn hắn, là hắn muốn chọn loại hoa này cơ mà, sao lại hỏi ngược cậu thế? Nhưng mà, loài hoa này.... là loài hoa tượng trưng cho ngày sinh nhật của cậu thì phải? Còn ý nghĩa của loài hoa này chính là....
" Xin hãy yêu thương tôi " hắn nói, ánh mắt lại chăm chăm nhìn cậu không rời.

Cậu đột nhiên đứng hình, đúng là ý nghĩa của nó là câu này. Nhưng mà sau khi được nói ra từ miệng hắn lại đau lòng đến thế? Hắn tặng hoa này cho cậu, loài hoa mang ý nghĩa của sự cầu mong được yêu thương, vậy hắn đây là muốn cầu xin cậu hãy yêu thương hắn sao?

" Chú....chú....nói gì thế? Nếu...nếu chú biết rồi sao còn hỏi tôi? " Gulf ngượng ngùng đỏ mặt đến nói lắp bắp không rành mạch.

" Tôi không biết! Chỉ là muốn hỏi như thế thôi "

"Chào thỏ nhỏ! Tôi về đây "

Hắn đưa tay xoa xoa mái đầu tròn rồi lại mỉm cười với cậu sau đó là quay lưng đi bước lên xe.

Hắn lại như thế, cứ thích làm cậu ngại đến đỏ mặt rồi bỏ đi với cái điệu cười nhẹ đó. Đúng là một ông chú đáng ghét kì lạ.
Đến tối, cửa tiệm hoa cuối cùng cũng chịu đóng cửa. Ngày nào cũng đông khách như thế thì chỉ vài năm nữa thôi, Gulf này có thể làm đại thiếu gia rồi.

Gulf đi ở phía sau đẩy xe lăn cho Karito, cả hai vừa đi vừa nhìn ngắm cảnh vật xung quanh. Đi đến cửa hàng tiện lợi thì lại ghé vào mua một ít đồ ăn vặt và một ít trái cây, vì cậu thích táo nên mua cả mấy cân táo về.

" A...." Do chiếc bọc nilong quá mỏng số tạo lại nhiều nên khiến cho vai xách của bọc bị đứt, số táo bên trong bị rơi rớt ra phía ngoài. Cậu vội vã ngồi xuống nhặt lại số táo đã rơi ra, Karito muốn giúp nhưng cậu lại không cho và tự mình nhặt hết, vì mãi lo đi theo số táo bị lăn lóc trên vỉa hè mà cậu không để ý trái táo cuối cùng đã lăn ra xa và đang nằm giữa đường.
" Ha ha....nhặt được mày rồi "

" GULF CẨN THẬN!!! " Karito ở trên vỉa hè la hét gọi tên cậu khi thấy một chiếc xe đang lao đến.

Gulf nghe tiếng anh trai gọi, cậu ngẩn đầu nhìn hắn sau đó quay lại nhìn ánh sáng trắng chói mắt từ đèn pha ô tô.

" TRÁNH RA MAU LÊN!!! "

* Rầm *

Số táo đỏ lại một lần nữa lăn lóc rơi lã chã, cùng với vị chủ nhân cũng đang mơ màng nằm lăn ra đường với đầy vệt máu đỏ chảy từ đầu cho đến cổ, khoé miệng cũng bắt đầu trào ra một chất đỏ tương tự. Cậu mơ mơ màng màng nhìn về phía mọi người, thấy Karito từ trên xe lăn nhảy xuống muốn đến gần cậu nhưng lại không đến được, mọi người bắt đầu quay xung quanh cảnh tượng tai nạn xe vừa mới diễn ra. Ánh sáng trắng cứ mãi xuất hiện trong đầu cậu, tâm trí mơ màng nhớ về thứ gì đó, bao nhiêu hình ảnh kì lạ mà trước nay cậu chưa từng thấy lần lượt kéo đến như một thước phim trôi chậm từ mờ mịt sang rõ ràng....

Đầu tiên là hình ảnh đôi vợ chồng nào đó, họ trông thật xa lạ nhưng cũng rất gần gũi.

" Gulf ở nhà ngoan nha, ba mẹ ra ngoài giải quyết công việc rồi sẽ về với bé nha "

* Rè rè ...

" Ba...mẹ ...ba mẹ của con đã mất rồi "

" Mình là Mild , mình vừa mới tròn 8 tuổi, hai ta bằng tuổi nhau đó "

" Gulf à! Ông bà không có nhiều tiền để đưa cho cháu lên thánh phố để học, tất cả gom lại chỉ có nhiêu đây thôi "

" Hai thằng mày là bọn nhà quê nhỉ? Sao không ở cái nơi nghèo hèn đó mà nhặt rác để sống đi! "

" Anh Gulf ơiiiii....chờ em nữa, sao anh cứ thích đi nhanh thế? Ỉ chân dài là ngon hả? Aaa...anh định kí đầu em chứ gì? Hừ...con này biết tổng rồi nhé! "

" Mày làm vỡ chai rượu nhiều đến thế, vậy thì làm MB để mà trả nợ cho quán đi "
" Có muốn rời khỏi đây không? "

" Tôi đã mua em thì từ nay em là người của tôi, muốn đi là đi? "

" Tên gì? "

"Gulf...Gulf Kanawut "

" Vì em là tiểu bảo bối của tôi..."

" Em cứ thoải mái mà chơi, có Mew Suppasit này ở phía sau chống lưng cho em rồi mà "

" Rồi chúng ta sẽ làm đám cưới, em thích hôn lễ của ta được tổ chức ở đâu? Đĩa bay? Máy bay? Hay tàu ngầm...? "

" Tiểu lão đại! "

" Tiểu lão đại ơi! Đừng có chạy nữa "

" Anh dâu..."

" Lấy pháo bom ra "

" Cậu nhớ bám chắc vào "

* Đùng *

Chap 53
Karito run rẩy ngồi trước phòng phẫu thuật của Gulf , tính đến hiện tại đã hai tiếng trôi qua. Hắn vẫn chưa thoát khỏi cảnh tượng kinh hoàng lúc nãy, cứ như nó đang dần ám ảnh tâm trí hắn.

"Tôi thấy chân anh đang chảy máu, hay là tôi đẩy anh đi xử lý trước có được không? " Cô gái ngồi đợi trước phòng phẫu thuật cùng với hắn chịu không được khi thấy vết thương ở đầu gối của hắn đang chảy máu mà lên tiếng.

Karito vẫn không chịu trả lời, hắn cứ chấp hai tay lại rồi áp mặt vào đấy không chịu ngước lên. Nhìn vào ai cũng biết cả người hắn đang run rẩy dữ dội.

" Tôi nghĩ cuộc phẫu thuật vẫn chưa hoàn thành xong ngay đâu, anh nên đi xử lý vết thương trước khi nó bị nhiễm trùng " Cô lại một lần nữa lên tiếng.

Lúc này Karito mới chịu ngước lên nhìn cô " cảm....ơn "

Lin mỉm cười nhẹ với hắn, dù gì tiện tay có thể giúp người thì giúp thôi. Lúc nãy thấy người này không màng đến nguy hiểm mà từ trên xe lăn nhảy xuống khiến bản thân ngã xuống mặt đường bị thương chảy cả máu, cô cùng nhiều người qua đường ở đó gọi cấp cứu đưa cậu và cả hắn đến bệnh viện, và rồi lại thấy hắn dần mất đi sự bình tĩnh nên đã ở lại cùng đợi ca phẫu thuật hoàn thành.

" Là chuyện nên làm thôi, đừng lo lắng nữa, cậu ấy nhất định sẽ không sao đâu, giờ tôi đưa anh đi xử lý vết thương, đừng để cậu ấy tỉnh dậy khi mà thứ đầu tiên nhìn thấy là cái vết thương đáng sợ này " Lin đưa tay chạm vào đôi tay đang không ngừng run lên của Karito.

Hắn ngước nhìn cô rồi lại cúi xuống nhìn vết thương ở đầu gối, cuối cùng cũng chịu gật đầu để Lin đẩy mình đi xử lý vết thương.

Sau khi trở lại, cả hai ngồi đợi ca phẫu thuật thêm một tiếng thì cuối cùng cũng thấy vị bác sĩ từ phòng phẫu thuật bước ra.

" Ai là người nhà của bệnh nhân? "

" Là tôi " Karito nhanh chóng đẩy xe lăn tiến lại gần bác sĩ.

" Cậu là..."

" Tôi là anh trai của em ấy, em ấy thế nào rồi bác sĩ? Em ấy có bị thương nặng lắm không? " Karito gấp gáp hỏi mà không đợi bác sĩ tiếp thu câu mà hắn đang nói.

" Cậu bình tĩnh đi, ca phẫu thuật rất thành công, phần đầu hơi bị chấn thương nhẹ, tôi nghĩ cú va chạm cũng không mạnh đến nổi trọng thương nghiêm trọng, may mà mọi người đưa bệnh nhân đến bệnh viện kịp thời, không thì đã nguy hiểm tính mạng khi bị mất máu quá nhiều rồi, hiện giờ bệnh nhân cần được nghỉ ngơi, hai người tránh làm ồn cậu ấy "

Karito và Lin cúi đầu chào bác sĩ rồi đi đến Phòng bệnh mà Gulf vừa mới được chuyển vào. Theo lời của bác sĩ mà cả hai không dám gây ra tiếng động nào, bọn họ chỉ một đứng một ngồi nhìn cậu đang nằm nghỉ trên giường bệnh. Karito muốn đưa tay xoa lên mái đầu đã được bác sĩ băng bó cẩn thận nhưng lại không dám hành động vì sợ làm ảnh hưởng đến cậu ấy .

" Hay là chúng ta ra ngoài để cậu ấy nghỉ ngơi, đến sáng mai tôi sẽ làm việc tốt thêm lần nữa mà đưa anh đến đây thăm cậu ấy " Lin ghé vào tai hắn nói nhỏ, nhìn hơi thở yếu ớt của cậu trai mà Lin thấy không yên tâm mà nhắc nhở Karito, nên ra ngoài để không khí không bị ngột ngạt để cậu ấy có thể thoải mái nghỉ ngơi.

Karito lúc đầu không chịu rời đi, nhưng nhìn vào ánh mắt của Lin mà cũng cụp mắt theo cô ra ngoài.

.....

" Đóng cửa? " hắn nhíu mày nhìn tấm bảng được treo trên cánh cửa của tiệm hoa. Tại sao lại đóng cửa? Karito và cậu có bận gì sao? Hay là hắn lại giở trò mà đem cậu bỏ trốn.

Thật tức chết mà, vì hôm qua là ngày giỗ của Ba Kim nên hắn chỉ đến nhìn cậu vào buổi sáng một lúc rồi trở về, buổi tối lại bận nên hắn không đến ngắm nhìn cậu. Đến sáng nay lại nhận cái bản thông báo đóng cửa chết tiệt này.
" À cho tôi hỏi, hai người có biết vì sao chủ cửa tiệm hoa này lại đóng cửa không? " hắn chặn đường hai người qua đường gặp hỏi chuyện.

" À là chủ cửa tiệm hoa này sao? Lúc sáng thấy một người ngồi xe lăn và một cô gái đến đây treo bảng thông báo, khi được hỏi thì nghe cô gái nói bọn họ có hẹn đi du lịch đâu đó thì phải? "

Hắn liền cau mày, du lịch? Cô gái? Cô gái nào? Tại sao hắn lại không biết? Không phải chỉ có mỗi Karito là đang sống cùng cậu thôi sao? Bọn họ đã đi đâu?

Bao nhiêu câu hỏi không ngừng xuất hiện trong đầu hắn, thật sự là bứt hắn sắp điên lên. Tại sao cậu đi đâu mà không nói cho hắn biết? Tại sao chứ?

" Vậy cô có biết bọn họ định đi du lịch ở đâu không? "

" Tôi không biết "

" À cảm ơn "

Hắn khó chịu nhìn vào cửa tiệm, tay cầm lấy điện thoại gọi điện cho ai đó.
" Mau điều tra xem Gulf và Kario đã đi đâu? "

....

Karito ngồi cắt tỉa hoa bên cạnh giường bệnh của Gulf, Lin thì ngồi gần đó gọt táo cho cậu.

" Không phải bác sĩ bảo em ấy không bị thương gì nghiêm trọng sao? Tại sao đến giờ vẫn chưa tỉnh? " Karito nhìn Gulf cứ mãi nhắm nghiền mắt mà không có dấu hiệu nào sẽ tỉnh lại mà sốt ruột không thôi.

" Suỵt....cậu lớn tiếng làm gì? Cậu ấy đang nghỉ ngơi bộ cậu không biết sao? "  Lin nhỏ tiếng nhắc nhở Karito, vì hôm qua có chào hỏi qua loa từ bệnh viện trở về nhà mà cô mới biết thì ra Karito nhỏ hơn cô một tuổi, nên bây giờ cô chẳn thèm nói năng cẩn trọng dùng kính ngữ làm gì nữa.

Karito thấy mình có hơi lớn tiếng, quay sang nhìn Jungkook rồi tự giác lấy hai tay bụm miệng mình lại. Haeun nhìn thấy hành động có chút ngớ ngẩn này của Karito mà không nhịn được cười nhẹ, cô liếc mắt lên giường bệnh nhìn cậu . Ánh mắt sáng lên khi thấy ngón tay của cậu có vẻ đang chuyển động.

" Chuyển..... chuyển động, tôi thấy tay cậu ấy vừa mới chuyển động " Lin vui vẻ đánh mạnh vào vai Karito.

Karito bị đánh vô cớ mà không quan tâm, ánh mắt lo lắng nhìn về phía cậu. Thấy ngón tay cậu đang dần chuyển động thì liền vui vẻ cười lên.

" Để tôi đi gọi bác sĩ.....ây da " Lin gấp gáp chạy đi đến nổi va phải cạnh giường, nhưng cô chỉ kịp kêu lên một tiếng rồi cũng chạy đi mất.

Mi mắt khẽ động, cậu khó khăn cử động màn mắt, muốn nhấc lên lại không có sức. Cậu nghe được tiếng gọi của Karito và cả tiếng của bác sĩ, nhưng lại không có cách nào mở mắt lên nhìn mọi người.

"Gulf ! Gulf à! " Karito không ngừng gọi tên cậu, đợi đến một lúc đôi mắt to tròn ấy cũng được hé mở, Karito dường như là vui mừng đến mức muốn hét lên, nhưng lại kìm nén chờ bác sĩ kiểm tra.
" Cậu thấy thế nào rồi? Có cảm thấy đầu bị nặng hay choáng không? "

Gulf mơ mơ màng nhìn bác sĩ, rồi lại nhìn khung cảnh xung quanh. Cánh môi mấp máy điều gì đó không nghe rõ, Karito cúi đầu xuống áp tai gần với cậu để cố nghe xem Gulf đang muốn nói gì, nhưng rồi hắn lại hoảng hốt khi nghe tiếng thút thít của Jungkook.

" Em sao thế? Em thấy đau ở đâu sao? " Karito lo lắng hỏi, tay không ngừng lau đi những giọt nước mắt đang lăn dài trên má thiếu niên.

" Em....em....muốn Mew ....em muốn gặp Mew"  Gulf khóc thút thít khi miệng cứ lắp bắp gọi tên Mew.

!!!!

Karito mở mắt lớn khi nghe cậu nhắc đến hắn, tại sao cậu lại muốn gặp hắn? Không lẽ....

Karito thẳng người nhìn vào mắt cậu, cánh môi run rẩy nhìn cậu.

" Em....em nhớ lại rồi sao? "

" Ừm~ "

Karito nuốt ngược nước mắt vào trong, hắn cười nhẹ đưa tay xoa mái tóc đen của cậu. Em nhớ lại rồi, em cũng sắp phải rời bỏ anh rồi, anh biết rằng em sẽ chẳng thể mãi ở bên cạnh anh mà. Thế thì tại sao? Tại sao anh anh lại sợ ngày này đến như vậy? Cuối cùng thì đoạn tình cảm này chỉ có thể kéo dài đến đây thôi. Bản thân em là áng mây trôi tự do, còn riêng anh chỉ là ngọn cỏ cô độc ven đường. Làm sao có thể với tới được.
" Em đừng khóc nữa, đợi khi em khoẻ lại thì anh dẫn em đi gặp Mew có được không? Đừng khóc nữa nha " Karito dùng giọng điệu ôn nhu nhẹ nhàng hết mức có thể để an ủi cậu.

Lin từ nãy giờ vẫn không hiểu chuyện gì cả, dù sao thì cô cũng là người vừa mới quen cả hai trong lúc hoạn nạn nên giờ đây ngơ ngác về vấn đề này cũng không có gì lạ.

Bác sĩ kiểm tra cho cậu, dặn dò một số chuyện rồi cũng bước ra ngoài. Lin cũng ra ngoài mua thức ăn cho cả ba.

" Chừng nào em mới có thể gặp Mew ạ? " Gulf đưa ánh mắt to tròn nhìn Karito, dù cậu đã nhớ ra tất cả mọi chuyện, nhớ cả đêm kinh hoàng ba năm trước. Nhớ cả người đang ngồi trước mặt cậu thật ra là ai, nhưng cậu vẫn không chọn cách hận hắn vì đã lừa dối cậu trong suốt ba năm qua, dù gì hắn vì cậu mới mất đi sự tự do đi lại, chăm sóc cậu, yêu thương cậu hết mực trong suốt ba năm qua, điều đó càng khiến cậu cảm động không thôi.
" Đợi em khoẻ lại thì anh sẽ dẫn em đi gặp Mew có được không? "

" Em muốn ngày mai cơ, ngày mai có được không? "

" Không được, em chỉ vừa mới tỉnh lại...." Karito chưa nói hết câu thì đã cứng họng khi nhìn đôi mắt đang ngấn nước của cậu.

" Hức.....em muốn ngày mai mà, em đã khỏe lại rồi mà  "

Nhìn thấy cậu khóc, Karito lại không kìm được lòng. Vốn dĩ hắn chỉ muốn cậu ở bên hắn thôi mà, hắn không muốn mất cậu nhanh như thế. Nhưng có lẽ.....hắn đến lúc nên trả người rồi, vụ bắt cóc trải dài suốt ba năm, cuối cùng cũng phải trả lại con tin.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net