MGUKYLY

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

They call me The Wild Rose 

But my name was Elisa Day 

Why they call me it I do not know 

For my name was Elisa Day 

From the first day I saw her I knew she was the one 

As she stared in my eyes and smiled 

For her lips were the colour of the roses 

They grew down the river, all bloody and wild 

When he knocked on my door and entered the room 

My trembling subsided in his sure embrace 

He would be my first man, and with a careful hand 

He wiped the tears that ran down my face 

CHORUS 

On the second day I brought her a flower 

She was more beautiful than any woman I'd seen 

I said, 'Do you know where the wild roses grow 

So sweet and scarlet and free?' 

On the second day he came with a single rose 

Said: 'Will you give me your loss and your sorrow?' 

I nodded my head, as I layed on the bed 

He said, 'If I show you the roses will you follow?' 

CHORUS 

On the third day he took me to the river 

He showed me the roses and we kissed 

And the last thing I heard was a muttered word 

As he stood smiling above me with a rock in his fist 

On the last day I took her where the wild roses grow 

And she lay on the bank, the wind light as a thief 

As I kissed her goodbye, I said, 'All beauty must die' 

And lent down and planted a rose between her teeth Người ta gọi tôi là bông hồng hoang dại

Nhưng tên tôi là ElisaDay

Sao họ lại tôi như thế tôi cũng ko biết nữa

Tên tôi là ElisaDay…

Từ ngày đầu tiên nhìn thấy cô ấy, tôi biết cô ấy là duy nhất 

Khi cô bắt đầu nhìn vào đôi mắt tôi và mỉm cười …

Đôi môi cô tựa như những cánh hồng..

Những cánh hồng mọc bên dòng sông, rực lửa và hoang dã …

Khi cánh cửa bật mở và anh bước vào phòng

Sự run sợ trong tôi giảm dần đi trong vòng tay ôm siết của anh..

Anh là người đàn ông đầu tiên trong đời tôi..

Bàn tay anh nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt đang chảy dài trên khuôn mặt tôi…

….

Ngày thứ 2 tôi đến thăm cô ấy, tôi đã mua tặng cô 1 bông hoa

Cô ấy thật đẹp, đẹp hơn bất kỳ người đàn bà nào mà tôi gặp .

Tôi đã hỏi cô rằng “ Em có biết nơi mà những bông hồng hoang dại mọc lên ko ? 

Chúng thật tuyệt , ngọt ngào , thắm đỏ và rất tự nhiên …”

Ngày thứ 2 anh đến cùng 1 bông hồng trên tay 

Anh hỏi rằng tôi có thể để cho anh gánh đỡ những nỗi buồn đau mà tôi phải chịu ?

Tôi đã gật đầu khi tôi được đặt lên giường …

Và rồi anh nói nếu anh chỉ cho tôi những bông hồng rực rỡ kia,liệu tôi có theo anh ?????

Ngày thứ 3 …

Anh đưa tôi đến bên 1 dòng sông

Anh chỉ cho tôi thấy những bông hồng , và rồi chúng tôi hôn nhau …

Điều cuối cùng tôi nghe được là 1 lời thì thầm khe khẽ

Khi anh đứng đó cùng với 1 tảng đá trên tay , anh cười , như lần đầu tiên chúng tôi gặp … 

Ngày cuối cùng tôi đưa cô ấy đến nơi mà những bông hồng hoang dại mọc lên

Cô nằm đó, bên bờ sông, cơn gió nhẹ lướt qua cô như 1tên trộm…

Tôi đã hôn cô , 1 nụ hôn tạm biệt , và tôi nói : 

Mọi cái đẹp đều fải ra đi …

Hái xuống 1cành hồng , và tôi gài nó lên giữa những chiếc răng nhỏ của cô …..

While your lips are still red

Sweet little words made for silence 

Not so young, heartfelt love not heartache 

Dark hair fall, catch in the wind 

not the will, the sight of a cold world 

Kiss, 

While your lips are still red 

While he’s still in silent rest 

While bosom is still untouched 

Unveiled on another hair 

While the hand’s still without a tool 

Drown into eyes while they’re still blind 

Love while the night still hides the withering dawn 

First day of love never comes back 

Compassion, its power’s never are wasted wrong 

The violin, the poet’s hand 

Every thawing heart plays your theme with care 

Những lời ngọt ngào 

chỉ dành cho khoảnh lặng trái tim,

Chẳng còn thơ dại

tình yêu chân thành sẽ không đau khổ.

Suối tóc huyền cuốn trôi theo gió,

Chẳng còn gì cảnh thế giới lạnh căm.

Hãy hôn,

Khi đôi môi em còn thắm đỏ,

Khi chàng trai ấy vẫn còn đang ngủ yên,

Khi bầu ngực kia vẫn chưa ai chạm đến,

Chưa bị phủ che bởi mái tóc nào.

Khi đôi tay còn chưa "vấy bẩn",

Hãy chìm vào đáy mắt 

khi chúng vẫn nhắm nghiền,

Hãy yêu khi màn đêm còn che dấu

buổi bình minh hoang tàn.

Ngày yêu đầu sẽ chẳng trở lại đâu

Lòng trắc ẩn, sức mạnh chẳng bao giờ sai lạc,

Những cây vĩ cầm hòa những vần thơ

Mọi trái tim sẽ hòa chung giai điệWhile your lips are still red 

Sweet little words made for silence 

Not so young, heartfelt love not heartache 

Dark hair fall, catch in the wind 

not the will, the sight of a cold world 

Kiss, 

While your lips are still red 

While he’s still in silent rest 

While bosom is still untouched 

Unveiled on another hair 

While the hand’s still without a tool 

Drown into eyes while they’re still blind 

Love while the night still hides the withering dawn 

First day of love never comes back 

Compassion, its power’s never are wasted wrong 

The violin, the poet’s hand 

Every thawing heart plays your theme with care 

Những lời ngọt ngào 

chỉ dành cho khoảnh lặng trái tim,

Chẳng còn thơ dại

tình yêu chân thành sẽ không đau khổ.

Suối tóc huyền cuốn trôi theo gió,

Chẳng còn gì cảnh thế giới lạnh căm.

Hãy hôn,

Khi đôi môi em còn thắm đỏ,

Khi chàng trai ấy vẫn còn đang ngủ yên,

Khi bầu ngực kia vẫn chưa ai chạm đến,

Chưa bị phủ che bởi mái tóc nào.

Khi đôi tay còn chưa "vấy bẩn",

Hãy chìm vào đáy mắt 

khi chúng vẫn nhắm nghiền,

Hãy yêu khi màn đêm còn che dấu

buổi bình minh hoang tàn.

Ngày yêu đầu sẽ chẳng trở lại đâu

Lòng trắc ẩn, sức mạnh chẳng bao giờ sai lạc,

Những cây vĩ cầm hòa những vần thơ

Mọi trái tim sẽ hòa chung giai điệu.

[R] Đồ dở hơi ! Author: Tamie

Pairing: YunJae 

Category/Genre: pink

Rating:15 + 

Summary: em dở hơi quá

Status: finish

Notes: fic này tớ lấy ý tưởng từ tiểu thuyết " BÊN NHAU TRỌN ĐỜI " của CỐ MẠN . 

http://vnthuquan.net/truyen/truyen.a...83a3q3m3237nvn

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ 

Jaejoong rất thích ngôi trường mình đang học ! Cậu tương tư nó từ hồi còn học cấp 3 , theo mấy đứa bạn trèo tường vào tán mấy chị sinh viên cơ. Vì ở phía sân sau có 1 vườn hoa ly rất đẹp và yên tĩnh. Cũng may cậu hát hay nên dễ dàng đậu vào khoa thanh nhạc . Chỉ có điều lão thầy dạy nhảy cứ đè cậu ra mà bắt nhảy , bắt xoạc , khiến cậu đi mà muốn vẹo mông sang 1 bên . 

Cơn gió nhè nhẹ bay qua bay lại như muốn khiêu vũ cùng những khóm hoa ly... và giữa khóm hoa ly có 1 tên giải chiếu ra nằm ngủ...

"Hehe , mình giống công chúa ngủ trong rừng quá !!!", tự cười mình vì ý nghĩ dở hơi đó , cậu lại lẩm nhẩm theo lời bài hát ...

1 gia đình có 3 chú gấu , gấu bố có cái bụng to và rất nghiêm khắc...

gấu mẹ thon thả và rất dịu dàng ...

gấu còn thì thật là đáng yêu ... làlá ... 

Mở mắt từ từ ra ngắm bầu trời nhưng phía trên ko phải là bầu trời mà là khuôn mặt của 1 người /... hả hả hả ? anh ta ... anh ta ... đẹp trai 1 cách kinh khủng ... ôi chúa ơi ...mắt anh ta rất có hồn, mũi thẳng khuôn mặt góc cạnh nam tính .../

Bỗng khuôn mặt bên trên hơi nhíu mày lại , rồi quay mặt bỏ đi.

/... hả ? khoan ... khoan đã .../

Cậu vội bật hẳn dậy , kéo cái tai nghe ném phịch xuống chiếu rôì đuổi theo"khuôn mặt đẹp kinh khủng ấy " . Giật mạnh tay người đó lại , cậu hơi sững sờ :

- Anh ...

- Tôi làm sao ?--- người đó lại nhíu mày ...

- Anh --- trong tâm trí cậu ko ngừng chửi mình ngu khi tự nhiên kéo người ta lại mà ko biết nói gì --- ai cho anh nhìn tôi ???/... oh my god ! I'm crazy , right ??? no. no .no, i'm Korea , I must not say Enghlish !!.../

- Vậy tôi xin lỗi !--- gương mặt đó càng trở nên khó coi hơn ... thấy người đó định quay lưng bỏ đi , cậu hốt hoảng 

- Yah , anh làm tôi quên lời bài hát tôi đang sáng tác , anh phải chịu trách nhiệm !!! --- cậu nói chắc như đinh đóng cột

- Tôi tưởng cậu đang hát bài "3 con gấu " ?? 

- Ahh --- cậu ngượng quá nhưng ko thể chịu thua ở đây được , cơ hội ngàn năm có 1 , đâu phải lúc nào cũng bị sét đánh với 1 anh chàng đẹp trai vậy đâu --- thôi được , tôi thừa nhận , tôi nhìn anh nên quên mất lời bài hát !

- Vậy tôi xin phép --- anh định bỏ đi nhưng lại bị cậu giữ lại , 2 hàng lông mày đậm lại xô vào nhau --- lại chuyện gì nữa vậy ?

-Ânh tên gì ? học khoa nào ? ngành gì ? --- cậu bắt đầu hỏi cung 

- Tôi có quyền giữ im lặng ! --- anh nghiêm nghị

Thấy vậy , cậu liền rút di động ra , bấm bấm ... tạch

- Anh ko muốn nói cũng được , tôi sẽ đem ảnh này đi các lớp hỏi !!!

- Cậu ...---/... trời ơi , đẹp vậy mà bị dở hơi !.../--- thôi được rồi , tôi tên Jung Yunho , khoa luật , ngành công tố viên .

.

.

.

1 tuần sau ...

Giữa sân trường nắng chang chang , có 1 người cau có bước thật nhanh và 1 khuôn mặt thiên thần lon ton chạy theo :

- Chờ em với ! Chân hyung dài quá !

- Yah , biết tên , biết tuổi tôi rồi mà sao cứ đi theo hoài vậy ?

Chính xác là từ lúc gặp , cậu hầu như lúc nào cũng bám theo anh , ko có tiết học ở khoa thanh nhạc là y như rằng theo anh sang khoa luật ngồi nghe giảng . Nói là nghe giảng nhưng từ đầu đến cuối toàn là lấy sách anh kê để ngủ , rồi còn chảy nước dãi tùm lum ra sách ... 

- Thì em đang theo đuổi anh mà !!!

- Tôi đã bảo là tôi ko yêu đương gì cả ! khi nào ra trường , có công ăn việc làm ổn định tôi mới tính chuyện ấy ...

- Hì ...--- cậu nhe răng cười tinh nghịch --- thì bây giờ em đăng kí trước , sau này được chỗ ưu tiên !

- Đồ dở hơi!

.

.

.

1tháng sau

Con trai bên khoa luật ko thích cá độ bóng đá như bên khoa thể dục thể thao , cũng ko khoái cờ bạc , sổ số như bên kinh tế mà chỉ hứng thú cá xem hoa khôi khoa nào sẽ lọt vào "mắt đen của hoàng tử khoa luật "

Lúc đầu Yunho tỏ ra khó chịu nhưng về sau thì mặc kệ .

- Tao cá miss Jess 30 000 won , cây nhà lá vườn . Hớ hớ hớ --- thằng béo đập 3 tờ 10 000 won xuống bàn

- Cùng 1 khoa , hôm trước còn ngồi cạnh nhau ... có khả năng , tao cá 20 000 won...

- Tụi mày ko biết gì cả , em Tiff bên khoa an ninh, đã xinh lại còn cá tính , tao đặt em ấy 20 000 won...

- Mầy kết con nhỏ đó thì cứ nói thẳng , khỏi quảng cáo ... em Yoona ...

- Ko , em Yuri...

- Ngu , là cô giáo Lee ở phòng y tế ...

- Ê , ê chuẩn bị đóng cửa , còn thằng nào cá ko ?? --- "nhà cái " ghi ghi chếp chép vào đằng sau quyển Luật pháp & đời sống .

Thấy vậy Yunho liền bỏ quyển sách trước mặt xuống , đập tay xuống bàn cái rầm khiến cả lũ im lặng :

- Tôi cá Kim Jaejoong , khoa thanh nhạc 100 000 won!!!

.

.

.

- KIM JAEJOONG !!! CẬU BAO NHIÊU TUỔI RỒI HẢ ? --- anh hét lên giận dữ

- Em 20 , bằng hyung !! --- cậu lí nhí

- Yah , cậu chọc tức tôi hả ?

- Hức , tại hyung hỏi em chứ --- cậu xịu mặt

- Tôi đã nhắc bao nhiêu lần là sang đường thì phải nhìn đèn , cứ cắm đầu mà sang rồi có ngày ...

- Em quên chứ bộ ...--- cậu bĩu môi 

Thấy vậy anh chán chả buồn mắng nữa mà chỉ thở dài rồi chìa tay ra :

- Cầm lấy !

Thật là , cái tật bắng nhắng , suốt ngày chạy theo anh , chả thèm nhìn cái gì cả , mấy lần đâm sầm vào người ta , té ngon ơ trên đường , mất công anh xin lỗi người ta rồi mua cả đống băng cá nhân ... mà lần nào cũng chỉ có cái mặt hớn hở kia thì làm sao anh giận nổi ?

Ôm chặt lấy cánh tay , cậu lắc lư ...

- Hì ... hay hyung dán ảnh hyung lên đèn báo hiệu đi , như vậy thì mỗi lần qua đường em sẽ chăm chỉ nhìn lên ...

Vừa ngẩng lên toe toét , cậu lại ngay lập tức cúi xuống khi bắt gặp cái lườm của anh . Lại còn giả vờ phủi phủi tay áo anh nữa chứ ...

- Sao em bám chặt quá vậy! Đuổi ko đi , mắng cũng mặc kệ ...--- anh đẩy đầu cậu ra trong khi cậu cứ cố dụi đầu vào vai anh.

- Hehe . Người ta bảo nhất cự li , nhì tốc độ , cả 2 em đều nhất ... "đẹp trai ko bằng chai mặt". Mà em có cả 2 mới tệ chứ . Em nắm chắc phần thắng 100% rồi !!

Đèn đã chuyển tín hiệu , anh chẳng muốn tranh cãi với thằng nhóc ko biết điều nầy nữa . Lôi "đống hành lí" dính chặt ở tay bước qua nhanh con phố đông người!!! 

-Em dở hơi quá !! 

.

.

.

2 tháng sau

Ngồi bên ngoài cửa hàng mì hát cả trăm lần bài I don't want to wait you anymore mà anh vẫn chưa làm xong . Thứ 6 , 7, CN , 2 , anh phải làm thêm ca tối ở quán mì và tất nhiên cậu phải đứng ngoài đợi ;__; . Mùa hè thì đầy muỗi mà mùa đông thì lạnh kinh khủng .

Mỗi lần đi đổ rác hoặc bê mì cho khách ở gần cửa là 1 lần anh mắng cậu :

- Về nhà đi . Anh làm tới khuya đấy .

Mỗi lần như vậy cậu lại khịt mũi ương bướng, với điệu bộ "kệ em". Và tất nhiên sau khi làm xong anh sẽ đưa cậu về tận nhà ^^. Trên đường đi , 1 tay cậu bám chặt vào cánh tay anh , tay còn lại giơ lên gần miệng thổi phù phù .

Thấy vậy, anh dừng hẳn lại nhìn cậu . Rút 1 chiếc găng bên tay phải đeo vào cho Jaejoong rồi cầm tay trái của cậu đút vào tay áo mình . Xoay mặt cậu lại , lấy 2 tay ốp vào má cậu ...

Jaejoong vội nhắm chặt mắt lại /... sắp hôn rồi ... sắp hôn rồi ... bình tĩnh.../. Tuy nghĩ vậy nhưng môi cậu đã dẩu ra chờ đợi rồi . 

- Hey ! Bụi bay vào mắt hả ? Mở mắt ra ... hyung thổi cho !

/... hả ?.../ Cậu mở to mắt hết sức có thể nhìn anh , mếu máo :

- Vậy ko phải ...? Ko phải ...?

- Ko phải bụi vô mắt hả ?--- anh cúi xuống nhìn vào mắt cậu trong khi 2 bàn tay xoa thành vòng tròn trên má cậu --- mặt lạnh tái vầy mà bảo về nhà ko nghe .

Đột nhiên anh hơi khựng lại:

- Em muốn hôn hyung ah ?

- Ai ... ai bảo thế ? --- mặt cậu đỏ rần

- Ko phải thì thôi --- anh xoay người bước đi thì thấy đuôi áo mình bị nắm chặt lại

- Ko phải là ko phải !

-Anh ko hiểu! --- vẫn quay lưng về phía cậu , anh mỉm cười khi chọc cậu lúng túng vậy

- Thôi được rồi , em muốn hôn hyung thì đã làm sao ? --- cậu hét to lên nhưng vẫn ko khiến mặt bớt đỏ hơn tẹo nào

Từ từ xoay người lại . Anh nhìn thẳng vào mắt cậu :

- Chậc , em dở hơi quá !

-Yahh ... uhm 

Cậu đang định nạt lại anh thì thấy môi mình chạm phải thứ gì đó rất mềm , rất ấm . Có lẽ vì cả 2 đều chưa có kinh nghiệm nên chỉ biết để môi chạm môi vậy thôi . mà mới chỉ có thế thôi đã khiến cậu choáng váng ko thở nổi . Dứt môi cậu ra , anh xoa đầu :

- Em dở hơi thật rồi !

Luồn tay vào trong áo khoác , cậu ôm cứng lấy eo anh , vùi đầu vào chiếc áo len cậu mua tặng anh lúc anh đc nhận học bổng khoa luật và tất nhiên cũng bị mắng là dở hơi . Vòng tay qua người cậu , tựa cằm lên tóc cậu , anh thở dài :

- Thế này thì về nhà bằng cách nào đây ?

.

.

.

3 tháng sau 

- Hứ !!! ---/... con gấu ngốc , galăng ko phải lúc .../

- Em bực mình gì chứ ? 

- Hứ !!

- Cô ấy ngã chẳng lẽ anh lại ko đỡ ???

- Thì có ai bảo gì đâu !

- Thế em định giữ thái độ đó đến bao giờ hả ? 

- Em lúc nào chả thế , việc gì phải giữ ...--- cậu bĩu môi --- học luật pháp chán òm !

- Chán thì về nhà đi , ngồi đây làm gì ?--- anh nhíu mày

- Để giữ chỗ ưu tiên !! --- cậu khịt mũi rồi cướp lấy quyển sách trong tay anh , nằm phịch xuống 

trông dáng vẻ như vậy anh chẳng biết nên cười hay nên giận nữa , ai bảo anh bị đeo bám chặt vậy chứ .

Tiếng giảng bài ồm ồm của thầy Han vẫn đều đều như thôi miên cậu :

- Ai nhắc lại cho tôi xem nên khởi tố bị cáo với tội danh gì ? Uhm ... em mặc áo len trắng cao cổ đang nằm gục xuống bàn đi ...

Cậu nghe thấy nhưng vẫn nằm im 1 chỗ /... toi , hình như gọi mình .../

- Yunho ! Gọi bạn bên cạnh đứng dậy trả lời cho thầy ! --- ông nhìn sang bên cạnh cậu

-Dậy đi , đừng giả vờ nữa !!! --- anh huých tay cậu

Uể oải đứng dậy , ko quên cười trừ với giáo sư , cậu giật giật tay áo anh ở dưới ngăn bàn 

- Tôi ko biết ! --- anh nói rồi quay mặt đi , mặc kệ cái lườm sắc lẻm. bí quá , cậu nhìn ông thầy cười cười :

-Em thưa thầy ... uhm...

- Khởi tố vì tội gì ? --- ông giục cậu

- Dạ ... tử hình ạ !

Sặc sặc ... hahaha --- cả lớp cười nghiêng ngả vì câu trả lời của cậu 

- Cả lớp yên lặng ! E hèm ... Đại Hàn Dân Quốc có 1 luật pháp rất ưu việt nhưng cũng ko nghiêm khắc đến nỗi khởi tố bị cáo đột nhập trái pháp luật và đánh người gây thương tích tội tử hình đâu . Nhưng tôi vẫn phải chấm điểm cho em , em tên gì ?

- Em ... em /... thầy có tìm cả đời cũng ko thấy tên em trong sổ điểm đâu .../--- khuôn mặt cậu càng trở nên méo xẹo

- Cậu ấy ko ở khoa mình đâu thầy ạ , cậu ấy theo người yêu lên nghe giảng cùng !!!--- cả giảng đường ầm ĩ

- Vậy đây là người yêu của ai ? --- khuôn mặt thầy hơi giãn ra 1 chút

- Của em ạ !!--- anh đau khổ đứng dậy . Đừng nói cả khoa mà cả trường đều biết cậu bám anh sát như thế nào

- Của Yunho sao ? Uhm , sinh viên giỏi của khoa luật mà chẳng lẽ người yêu lại chẳng biết tí gì về luật là ko tốt. người ta có câu "dạy vợ từ thưở bơ vơ mới về". Thầy khuyến khích việc đưa người thân đến để cùng tìm hiểu về luật pháp.

Rốt cuộc buổi học hôm đó chỉ học đến đấy rồi thời gian còn lại là nói về đề tài này . từ đó về sau , mỗi lần nhìn thấy cậu ông giáo sư đều cặn kẽ hỏi về luật pháp . Cậu trở thành sinh viên bất đắc dĩ của khoa luật và cũng là đề tài bàn tán của cả trường trong 1 thời gian dài...

Mỗi lần như vậy cậu lại giận rỗi :

- Đồ nhỏ nhen , nhắc em thì đã sao ? giờ anh thấy chưa??

/... đồ dở hơi , cậu nghĩ chúng ta cãi nhau tôi còn tâm trí để nghe giảng sao ?.../

.

.

.

4tháng sau

- Yunho ah , mình hẹn hò đi !

- Ko , anh bận lắm !

Cậu xịu mặt nhưng vô ích . Anh ko đi học thì cũng đi làm thêm. Thời gian cậu ở bên anh toàn là trên giảng đường hoặc giữa các ca. Ngày lễ càng ko được nghỉ vì anh bảo làm những ngày đó mới được giả nhiều .

Thật ra cậu cũng biết nhà cậu giàu , chả bao giờ phải lo cái gì , nhà anh thì hoàn toàn ngược lại. Có lần , cậu lén đóng học phí hộ anh , thế là bị mắng té tát , ko thèm nhìn mặt cậu mầy ngày , ko thèm nói chuyện gì cả , coi cậu như người vô hình. Cuối cùng cậu phải giở hạ sách , ngồi giữa sân trường ăn vạ , khóc bù lu bù loa , lăn qua lăn lại ...chiêu này mà ko thành chắc cậu chết quá ! Cũng may anh ko đến nỗi lạnh lùng bỏ mặc . Anh vừa phủi quần áo cho cậu vừa mắng ... nhưng chả hiểu sao cậu thấy hạnh phúc kinh khủng , ôm chầm lấy anh , mặc nước mắt nước mũi tèm lem...

Thấy Jaejoong im lặng ko nói gì , anh cúi xuống , đầu anh chạm nhẹ vào đầu cậu :

- Sao vậy ? Dỗi ah ?

- Ko!

.

.

.

- Uhm , Jaejoong ah ? Hôm nay hyung phải trực ở thư viện ...--- anh nói qua điện thoại 

- Thật á /... lần đầu tiên gọi điện cho mình ^^.../ vậy em sẽ đến giúp.

.

.

.

- Uhm , cuối cùng thì cũng dọn xong ... em có muốn đi đâu ko ?--- anh hơi đỏ mặt--- coi như để cảm ơn!

- Thật ko ? Wahh ... em muốn đi tới quán kem Apple , đối diện đài phun nước ...em muốn uống sữa!!!--- cậu reo lên như 1 đứa bé.

- Uhm , vậy thì đi !

- Mà hôm nay hyung phải làm thêm ở siêu thị

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net