Mị Ảnh 301-400

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mị Ảnh 

Tác giả: Anh Giai Ngây Thơ 

Thể loại: Huyền Ảo 

Nhóm dịch: Dungnhi 

Nguồn: Vip Văn Đàn 

Ebook by: Banlong.us

Chương 301: Nữ vương.

Tử Âm đưa Bạo Cương tới một phòng xoa bóp, phân phó một nữ nhân xinh đẹp rạng ngời phục vụ hắn, sau đó kéo Nghệ Phong vừa nằm trên ghế xoa bóp lên, bất chấp sự phản đối của Nghệ Phong, quay sang Bạo Cương nói:

- Bạo Cương đại ca, ta và Nghệ Phong còn có chút việc, huynh cứ ở lại phòng này hưởng thụ cảm giác được mỹ nhân xoa bóp trước!

- Đừng a!

Nghệ Phong nhìn nữ nhân xinh đẹp diễm lệ đứng cạnh mình, quần áo thoáng đãng mát mẻ, vải ít đến đáng thương. Hắn chỉ cần nhấc đầu cơ hồ có thể thấy được làn da trắng như tuyết, đôi gò bồng đảo căng mọng, cũng những chi tiết khiến ai nhìn vào cũng phải thầm hô “Đã nghiền”.

- Hừ!

Tử Âm thấy ánh mắt lang sói của Nghệ Phong, không khỏi hừ lạnh một tiếng, dụng lực kéo hắn lên. Nàng biết bản chất hoa hoa công tử của Nghệ Phong, nếu cứ để hắn tiếp xúc thân mật với nữ nhân xinh đẹp kia, Nghệ Phong không làm ra chuyện gì mới là lạ!

- Tử Âm tỷ! Ta mệt mỏi quá! Để các nàng xoa bóp giúp ta một chút được không?

Ánh mắt Nghệ Phong vẫn tiếp tục càn quét tại những nơi y phục không che hết của thiếu nữ.

- Ngươi muốn hưởng thụ sao? Được, Tiểu Lâm, ngươi mau đi tìm mấy nam nhân xoa bóp tới đây. Nhớ kỹ, tìm vài người!

Tử Âm nhìn Nghệ Phong cười nói.

Tử Âm còn chưa nói hết, Nghệ Phong đã nhanh nhẹn nhảy bật lên, thân thể nhịn không được rùng mình mấy cái. Ngươi kêu mấy tên quê mùa thô kệch đó tới xoa bóp cho ta, không bằng giết ta luôn đi.

Nghệ Phong nghĩ đến mấy nam nhân kia dùng bàn tay buồn nôn của họ xoa bóp trên thân thể mình, hắn nhịn không được rùng mình một trận nữa.

- Hi hi…

Tử Âm và mấy mỹ nữ diễm lệ thấy tư thái của Nghệ Phong như vậy, không khỏi bật cười thích thú.

- Cái đó… Bạo Cương Vương gia, ngài trước hết hưởng thụ một chút. Bản thiếu và Tử Âm tỷ còn có việc cần bàn, chuyện rất quan trọng!

Nghệ Phong rất nghiêm túc nói.

- Ha ha! Phong thiếu cứ tự nhiên!

Bạo Cương nghe thấy ẩn ý trong lời nói của Nghệ Phong, bật cười ha ha, trong lòng càng thêm bội phục Tử Âm. Hiển nhiên là Tử Âm nắm được điểm yếu của Nghệ Phong.

Nghệ Phong bị Tử Âm kéo ra ngoài phòng riêng. Hắn quay đầu nhìn mấy nữ tử diễm lệ bằng ánh mắt vô cùng bi ai, thầm nói trong lòng: Các nàng không có cơ hội chiêm ngưỡng thân thể tráng kiện của ta. Thật đáng tiếc!

- Tử Âm tỷ, có chuyện gì vậy?

Vẻ mặt Nghệ Phong vô cùng khổ sở nhìn Tử Âm.

- Hừ!

Tử Âm trừng mắt liếc Nghệ Phong. Hiện tại nàng càng lúc càng nhận rõ bản chất của hắn. Tên tiểu tử này quả thực xấu xa, lại có thể nhìn chằm chằm như xuyên thấu qua y phục của mấy nữ tử diễm lệ kia.

- Nghệ Phong! Sau này đến Kim Lâu không được tiếp xúc với mấy nữ tử kia!

Tử Âm trừng mắt nhìn Nghệ Phong nói, trong lòng thật muốn bóp chết bản tính hoa hoa công tử này của hắn.

- Ừ, nhất định không tiếp xúc!

Nghệ Phong gật đầu cam đoan chắc như đinh đóng cột, chỉ là trong đáy lòng lại thầm nhủ rằng:

- Hắc hắc, ta tiếp xúc lẽ nào để nàng biết sao?

- Đừng cho là ta không biết ngươi còn muốn cái gì? Ta sẽ truyền lệnh xuống dưới, không cho phép bất cứ nữ tử nào tiếp xúc với ngươi. Để xem có ai dám vi phạm quy định của ta hay không?

Một câu nói này của Tử Âm mới chân chính khiến Nghệ Phong kêu lên thống khổ:

- Cái đó… Tử Âm tỷ… Không cần nghiêm trọng như vậy chứ? Kỳ thực ta vẫn rất thuần khiết.

Tử Âm liếc mắt nhìn Nghệ Phong nói:

- Ngươi đã thuần khiết, làm như vậy không phải khiến ngươi càng thuần khiết hơn sao? Huống chi ta cũng là vì giúp vị mỹ nữ tuyệt sắc kia quản lý ngươi. Ta nghĩ nàng cũng nhất định không hi vọng thấy ngươi cùng đám nữ tử hồng trần này ở chung một chỗ.

- …

Nghệ Phong nghe Tử Âm nói như vậy, cảm giác hoàn toàn không còn lời gì để nói. Hắn rốt cuộc hiểu rõ một đạo lý, nữ nhân chung quy có thể tìm được bất cứ lý do gì các nàng muốn. Chỉ là, người chịu bi thảm cuối cùng vẫn là mình. Kim Lâu nhiều mỹ nữ như vậy, không ngờ lại không thể cùng các nàng nói chuyện nhân sinh. Điều này thật giống như có vô số mỹ nhân lõa thể trước mặt mình mà mình hết lần này tới lần khác lại bị tấm thủy tinh chống đạn ngăn cản, chỉ có thể nhìn mà không thể ăn. Bi kịch a!

Tử Âm thấy vẻ mặt khổ sở của Nghệ Phong, thầm đắc ý mỉm cười, ưỡn cao ngực lên. Điều này một lần nữa khiến hai mắt Nghệ Phong trợn trắng.

- Tiểu sắc lang!

Tử Âm gõ lên đầu Nghệ Phong một cái, đưa tay ngăn trở ánh mắt của hắn, mặt nóng bừng, đồng thời cũng cảm thấy hết cách với hắn.

- Hắc hắc…

Nghệ Phong cười cười. Tuy rằng cực kỳ muốn nếm thử cảm giác được mát xa tại dị giới, xem có giống với kiếp trước hay không, nhưng có Tử Âm ở đây, hắn biết trước là không có khả năng hưởng phúc đó rồi. Nghệ Phong đá đá mấy cái, trong lòng tự nhủ, lần sau nhất định phải kêu Triệu Hải an bài giúp mình mời được.

Nghĩ đến Triệu Hải, Nghệ Phong đột nhiên nhớ tới một chuyện. Hắn vội đứng dậy khỏi phòng riêng, đi tới trước mặt một nữ tử diễm lệ.

Tử Âm nhìn thấy một màn này, lửa giận trong lòng bùng phát, có thể đốt cháy hết thảy. Tiểu tử này, ở ngay bên cạnh mình vẫn không dẹp được sắc tâm. Nếu như không bị mình khống chế, hắn còn làm loạn Kim Lâu đến thế nào nữa?

Ngay khi Tử Âm vừa chuẩn bị phát hỏa, lại thấy Nghệ Phong nói với nữ tử diễm lệ kia:

- Biết Triệu Hải ở đâu không? Kêu hắn đến gặp ta.

Nữ tử diễm lệ sửng sốt. Tuy nàng biết Nghệ Phong là khách quý của Tử Âm, nhưng lại không ngờ rắng hắn có thề ra lệnh cho Triệu Hải. Nữ tử diễm lệ không khỏi quay đầu nhìn về phía Tử Âm.

- Ừ, sau này hắn chính là chủ nhân của Kim Lâu. Ngươi cứ làm theo lời hắn đi.

Tử Âm thấy thì ra Nghệ Phong đi tìm Triệu Hải, lúc này nàng mới gật đầu.

Nữ tử diễm lệ sửng sốt, kinh ngạc nhìn Nghệ Phong. Không thể tưởng được người thoạt nhìn như một thiếu niên anh tuấn này lại sẽ là chủ nhân của Kim Lâu. Nàng không khỏi âm thầm suy đoán thân phận của Nghệ Phong. Đây rốt cuộc là con cháu của đại thế gia nào?

- Hử? Nàng không biết Triệu Hải ở đâu sao?

Nghệ Phong thấy nữ tử diễm lệ có chút sững sờ tại chỗ, nhắc nhở nói.

- A! Biết!

Lúc này nữ tử mới kịp phản ứng lại, quay đầu liếc mắt đưa tình với Nghệ Phong, sau đó vội vã chạy đi.

Nghệ Phong thấy mị nhãn của nữ nhân này, trong lòng cũng rung động, nhịn không được thầm nói:

- Thì ra mị lực của bản thiếu vẫn lớn như vậy!

Tử Âm đối với da mặt dày của Nghệ Phong sớm đã thành thói quen, tuy nhiên trong lòng cũng nghi hoặc. Hắn tìm Triệu Hải làm gì.

- Ngươi tìm Triệu Hải làm gì?

Tử Âm hỏi luôn những nghi hoặc trong lòng mình.

- Bọn họ quả thật lớn mật, không ngờ còn dám dẫn theo toàn bộ phụ tá đắc lực của mình ra ngoài. Điều này chẳng phải nói rõ bang hội của bọn họ hiện tại không có đại tướng sao?

Nghệ Phong cười nói.

Tử Âm sửng sốt, lập tức nghi hoặc hỏi:

- Ngươi muốn làm gì?

- Ha ha! Nếu đại tướng của bọn họ đều đã được đưa tới Kim Lâu, lúc này chúng ta đi công kích thế lực bang hội của bọn họ, kết quả sẽ thế nào đây? Bọn họ có ngăn cản được không?

Nghệ Phong mỉm cười nói.

Tử Âm kinh ngạc nhìn Nghệ Phong, hỏi:

- Ngươi gọi Triệu Hải tới chính là muốn nhân cơ hội này chiếm trước địa bàn của bọn họ?

Nghệ Phong gật đầu nói:

- Chiếm toàn bộ thì không có khả năng, nhưng chiếm một phần nhỏ hắn là không có vấn đề gì. Nếu bọn họ dám không kiêng nể gì kéo đến Kim Lâu, cái này coi như lễ gặp mặt của chúng ta đi.

Tử Âm sửng sốt. Có Bạo Cương và Nghệ Phong, quả thực không cần đám người Triệu Hải cũng có thể gây cho hai đại bang hội kia chút phiền phức, nhưng làm như vậy cũng chẳng khác nào chân chính khai chiến với đám người Hung Lang kia. Với thế lực của bang hội mình, có thể chống đỡ được đòn trả thù của bọn chúng sao?

Tử Âm nhìn Nghệ Phong hỏi:

- Có thể được sao?

- Tử Âm tỷ băn khoăn làm gì? Cho dù nàng không làm như vậy, bọn chúng sớm muộn cũng sẽ khai chiến với nàng. Chờ sau này bọn chúng chủ động, không bằng hiện tại chúng ta giáng cho bọn chúng một gậy.

Nghệ Phong cười nói với Tử Âm.

Tử Âm hơi suy nghĩ một chút, cuối cùng nàng cũng gật đầu. Biết chuyện này diễn ra chỉ là sớm hay muộn mà thôi. Dù sao hai bên bọn họ cũng đã không ngừng chèn ép mình rồi.

- Tử Âm tỷ! Ta nói rồi, nàng nhất định có thể trở thành Vương giả đế đô! Ta hi vọng, không bao lâu nữa có thể được nhìn thấy một nữ vương phong quang vạn trượng!

Nghệ Phong nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ của Tử Âm, nghiêm túc nói.

Những lời của Nghệ Phong khiến Tử Âm ngây ra tại chỗ. Nữ vương? Đó là điều xa xôi biết nhường nào! Nó có thể thuộc về mình sao?

 Chương 302: Kế hoạch Kim Lâu.

Nghệ Phong cũng có kế hoạch của riêng mình. Tuy rằng lực lượng của thánh địa cường đại nhưng mình lại không có cách nào mượn được. Nếu như có thể giúp Tử Âm đạt được vị trí nữ vương ngầm, đối với mình cũng là cực kỳ có lợi.

Thân phận nữ vương thế giới ngầm không những có thể thống lĩnh thế lực của ba bang hội hiện tại, mà còn có thể nắm giữ toàn bộ lực lượng của thế giới ngầm tại đế đô. Đó chính là lực lượng lớn nhất của hoàng thất.

Thế nhưng, Nghệ Phong cũng biết, nếu muốn giúp Tử Âm thực sự giành được ngôi vị Nữ vương, đó quả là khó khăn vô cùng lớn. Trước không nói các thế lực lớn nhỏ đế đô sẽ không tùy ý để thế lực ngầm hoành hành, quan trọng nhất là, đến lúc đó triều đình khẳng định cũng sẽ chèn ép Tử Âm. Nếu như tổ chức ngầm không ra hồn, cho dù lớn mạnh đến thế nào cũng không thể chống đỡ được trước sự chèn ép của triều đình.

Cho nên Nghệ Phong muốn dùng Kim Lâu làm trung tâm, để các thế lực lớn nhỏ trong đế quốc kia tự hủ hóa trong Kim Lâu, mặc cho mình sử dụng. Tuy nhiên, Kim Lâu hiện tại vẫn còn trong giai đoạn non trẻ. Điều này cũng không thành vấn đề. Có kinh nghiệm kiếp trước của mình, còn không thể biến nơi đây thành một nơi tiêu hồn xa hoa lãng phí sao? Đồng thời, nơi đây cũng chính là nơi thôn phệ mọi thế lực của đế đô.

Tử Âm nhìn Nghệ Phong thần sắc thản nhiên, khóe miệng hàm chứa dáng tươi cười tà mị trước mặt, trong lòng nàng bỗng dưng trào dâng cảm giác hoảng hốt khó lý giải. Nàng cảm giác trên đời này không có chuyện gì Nghệ Phong không dám nghĩ tới. Nữ vương thế giới ngầm của đế đô! Càng ngẫm, nàng càng cảm thấy cao không thể với!

- Thiếu gia, ngài tìm ta?

Triệu Hải đi tới trước mặt Nghệ Phong cung kính hỏi. Đối với Triệu Hải mà nói, người hắn không muốn gặp nhất chính là Nghệ Phong. Sự sợ hãi trước thủ đoạn độc sư vẫn in đậm trong nội tâm hắn, huống chi Nghệ Phong còn đang khống chế mạng sống của hắn. Cho nên, sau khi hắn đưa Bạo Cương tới Kim Lâu cũng không có tới gặp Nghệ Phong.

Nghệ Phong thấy tư thái hiện tại của Triệu Hải cũng tương đối thỏa mãn. Hắn cũng lần đầu tiên cảm thấy dùng thủ đoạn độc sư lại sảng khoái như vậy.

- Triệu Hải, hiện tại ngươi dẫn người đi công kích địa bàn của hai đại bang hội khác.

Nghệ Phong trực tiếp ra lệnh cho Triệu Hải.

Triệu Hải nghe Nghệ Phong nói không khỏi sững sờ đứng nguyên tại chỗ, không rõ Nghệ Phong và Tử Âm muốn làm cái gì. Trong ba đại bang hội, thế lực của mình là yếu nhất, không ngờ lại chủ động đi công kích đối phương, hơn nữa còn là cả hai. Hành động như vậy có phải là não tàn rồi không?

- Thiếu gia! Chúng ta làm như vậy chỉ e chịu không nổi sự trả thù của hai phương thế lực kia. Huống chi hiện tại cường giả của bọn họ đều ở tại sòng bạc. Nếu mang toàn bộ tinh anh của bang hội đi, chỉ e…

Triệu Hải cẩn thận nhắc nhở nói.

Nghệ Phong thản nhiên đáp lại:

- Những chuyện này không cần ngươi lo lắng. Ta tự có biện pháp ứng phó.

Triệu Hải ngẩn ra, không khỏi quay đầu nhìn về phía Tử Âm, chờ đợi câu trả lời từ chính Long đầu của mình. Hắn không dám cự tuyệt mệnh lệnh của Nghệ Phong, nhưng cũng không muốn nghe theo một cách mù quáng như vậy.

- Ngươi cứ làm theo mệnh lệnh của Nghệ Phong là được. Chuyện ở song bạc chúng ta sẽ xử lý.

Tử Âm gật đầu đồng ý, quay sang nói với Triệu Hải.

Triệu Hải thấy Tử Âm nói như vậy, tuy rằng không rõ Nghệ Phong và Tử Âm rốt cuộc có chủ ý gì, nhưng cũng đành phải gật đầu tuân mệnh. Hiện tại quả thực chính là thời cơ tốt nhất đi công kích bang hội hai phương, cường giả của bọn chúng đều đã tới sòng bạc. Điều này chứng tỏ lực phòng ngự của bọn họ đang vô cùng yếu ớt.

- Nhớ kỹ, ta cũng không muốn diệt hết bọn họ. Ngươi lượng sức mà làm là được. Chỉ cần có thể khiến bọn họ cảm thấy đau xót, nhiệm vụ của ngươi coi như hoàn thành.

Nghệ Phong nhắc nhở thêm.

Triệu Hải gật đầu quay sang Nghệ Phong nói:

- Ta biết!

Nghệ Phong nhìn Triệu Hải nhanh chóng rời đi phân phó công việc chuẩn bị tấn công, quay sang nói với Tử Âm:

- Triệu Hải này có năng lực rất mạnh, đáng tiếc chính là dã tâm quá lớn.

Tử Âm gật đầu nói:

- Trước đây phụ thân của Linh Nhi cũng là dựa vào những người này mới gây dựng được một phương thế lực, chỉ là từ sau khi hắn chết đi, dã tâm của bọn họ lại càng ngày càng lớn.

Nghệ Phong thản nhiên cười cười:

- Nam nhân có dã tâm không phải là chuyện gì xấu. Việc chúng ta cần làm là phải khống chế được hắn. Tuy nhiên, trong khoảng thời gian ngắn hắn còn không dám không nghe lời. Chỉ cần vượt qua giai đoạn này, chờ khi Kim Lâu triệt để lớn mạnh, cũng không sợ hắn không nghe lời, kể cả là không có độc dược khống chế.

Tử Âm cười nói:

- Ngươi thực ra luôn rất tự tin vào chính mình.

Nghệ Phong cười cười nói:

- Không phải ta tự tin vào chính mình, mà là tự tin vào độc dược của mình! Đáng tiếc chính là, tuy rằng độc dược kia có hiệu quả rất cao, nhưng lại không có cách nào duy trì trong thời gian dài, bằng không có thể làm cho thực lực đối phương giảm sút. Ta cũng không muốn Tử Âm nàng tới lúc đó lại tiếp nhận một đám thủ hạ phế vật.

Tử Âm thấy độc dược có tác dụng phụ như vậy cũng minh bạch vì sao Nghệ Phong lại coi trọng Kim Lâu như vậy. Hắn chính là sợ sau này thủ hạ của mình không có đại tướng a!

- Tử Âm tỷ! Nếu có thời gian nàng cũng nên tìm một vài cao thủ tin cậy, không thể cứ dựa vào đám người Triệu Hải mãi được. Bằng không một khi bọn họ phản bội, thế lực của nàng nhất định sẽ đại thương nguyên khí.

Nghệ Phong nhắc nhở.

Tử Âm cười khổ nói:

- Ta sao lại không muốn, nhưng có cường giả nào lại nguyện ý theo ta chứ?

Nghệ Phong lắc đầu nói:

- Chỉ cần Kim Lâu phát triển lớn mạnh, có tiền tài kích thích, ta nghĩ sẽ có rất nhiều người cam tâm tình nguyện. Có câu “Chim chết vì mồi” là như vậy.

- Cũng là do kim tệ của chúng ta không nhiều a. Để đầu tư vào sòng bạc này, hầu như những gì có thể dùng ta đều đã dùng hết cả rồi. Cho nên mới có thể xây dựng xa xỉ như vậy.

Tử Âm bất đắc dĩ nói.

- Tử Âm tỷ cứ chờ xem! Trong tương lai không xa nữa, Kim Lâu nhất định sẽ ngày kiếm đấu vàng. Đến lúc đó kim tệ không còn là vấn đề nữa. Huống chi Tử Âm tỷ còn nhiều sản nghiệp ngầm như vậy, còn sợ không có tiền sao?

Nghệ Phong cười cười. Trong lòng hắn cũng âm thầm tính toán, có nên cho ngoại công chen chân vào trong Kim Lâu hay không. Dù sao ngoại công ở đế đô cũng là trên danh nghĩa thương nhân. Chỉ là, ngoại công là một thương nhân đứng đắn, để ngài tham gia vào những ngành kinh doanh có chút đen tối này thực không tốt. Huống chi hiện tại đang là thời điểm bầu không khí có chút khẩn trương.

- Nghệ Phong, ngươi đang suy nghĩ cái gì vậy? Vì sao không nói lời nào?

Tử Âm nhìn Nghệ Phong hỏi.

- A! Không có gì! Tử Âm tỷ, chuyện chiêu mộ cao thủ nhân tài cứ từ từ tính, tỷ không cần phóng xuất tin tức ra ngoài. Một y sư thất giai thực sự có sức dụ hoặc rất lớn đối với rất nhiều người.

Nghệ Phong cười cười. Tuy rằng như vậy đối với mình mà nói sẽ có chút phiền phức, nhưng để Kim Lâu có thể triệt để phát triển lớn mạnh, tất cả đều đáng giá.

Tử Âm thấy Nghệ Phong tự lấy mình ra làm mồi nhử, trong lòng hơi sửng sốt, lập tức cười khổ nói:

- Như vậy đáng giá sao?

Nghệ Phong quay sang Tử Âm trừng mắt nói:

- Để Tử Âm tỷ có thể trở thành nữ vương, hết thảy đều đáng giá!

Sắc mặt Tử Âm ửng đỏ, trừng mắt liếc Nghệ Phong, lập tức gắt giọng:

- Không đứng đắn!

- Hắc hắc…

Nghệ Phong cười lên hai tiếng:

- Thực lực hiện tại của Tử Âm tỷ kém bọn họ rất xa sao?

Nghệ Phong cũng có chút đau đầu. Thế lực kém quá xa, đối mặt với sự trả thù của bọn họ quả thực rất phiền phức.

Tử Âm gật đầu nói:

- Ừ, trước đây khi phụ thân Linh nhi còn tại thế, trong tam đại thế lực thì ta là lớn nhất. Chỉ là từ khi phụ thân Linh nhi qua đời, hai bang hội bọn họ liên hợp lại muốn thôn phệ thế lực của ta. Hiện tại đã không còn được như trước đây. So với bọn họ, bất luận phương diện nào cũng đều tồn tại sự chênh lệch nhất định.

Nghệ Phong nghe Tử Âm nói như vậy cũng trở nên trầm tư. Tuy rằng hắn đã sớm đoán được kết quả như vậy, nhưng lời nói không có chút tự tin nào của Tử Âm cũng khiến hắn đau đầu không ít.

- Tử Âm tỷ cũng không cần lo lắng! Đến lúc đó ta sẽ nghĩ biện pháp. Hiện tại ta muốn đi xoa bóp một chút. Thật đau đầu!

Nghệ Phong an ủi Tử Âm, đồng thời cũng muốn tìm một nữ nhân diễm lệ cùng mình tiếp xúc thân thể một chút. Nói thế nào thì Kim Lâu này cũng được thành lập dựa trên ý kiến của mình, không hưởng thụ một phen thực có lỗi với chính mình mà!

Tử Âm thấy Nghệ Phong như vậy, ngay khi nàng vừa định làm gì đó, ánh mắt nàng đột nhiên chuyển tới phòng riêng của đám Hung Lang. Thấy một đám người bị đuổi ra, nàng biết, bọn họ nhất định là muốn chơi trò nháo sự rồi.

 Chương 303: Cực phẩm.

Nghệ Phong và Tử Âm liền chạy tới, nhìn đám thị nữ vừa bị đuổi ra hỏi:

- Đã xảy ra chuyện gì?

Một thị nữ run rẩy bước ra, quay sang nói với Tử Âm:

- Mấy vị khách nhân trút giận lên bọn tỷ muội chúng ta, nói chúng ta khó coi, đuổi chúng ta ra ngoài.

Nghệ Phong nhìn đám nữ nhân trang điểm vô cùng xinh đẹp này, khóe miệng cười nhạt không ngớt:

- Những nữ tử này có ai mà không diễm lệ vô song, đối phương hiển nhiên là muốn tìm cớ gây sự rồi.

- Ừ, không có việc gì! Các ngươi lui xuống hết đi!

Tử Âm nói với mấy nữ nhân kia.

Nghệ Phong nhìn theo bóng lưng đám nữ tử thướt tha rời đi, quay sang nói với Tử Âm:

- Tử Âm tỷ, Kim Lâu không chỉ có những nữ nhân xinh đẹp chứ?

- Ừ, có một vài quý tộc có thú vui quái ác, cho nên…

Tử Âm đáp.

- Vậy là tốt rồi. Tử Âm tỷ đưa các nàng vào trong phòng riêng của bọn Hung Lang đi. Bọn họ không phải ghét bỏ đám nữ tử xấu xí hồi nãy sao? Ta đây liền cho hắn nữ tử hấp dẫn hơn nữa.

Nghệ Phong cười cười đầy gian trá nói.

Tử Âm nhìn nụ cười xấu xa của Nghệ Phong, trừng mắt liếc hắn đồng thời truyền lệnh của mình xuống dưới.

Rất nhanh, mấy nữ tử đã xuất hiện trước mặt Nghệ Phong. Nghệ Phong vừa thấy bọn họ, thiếu chút nữa đã trực tiếp thổ huyết. Hắn cảm giác hai chân mình có chút run rẩy.

Một nữ nhân trong đó có đôi chân so với cột nhà còn lớn hơn, thắt lưng có thể so với thùng phuy, trên mặt toàn những hạt đậu đỏ gồ ghề, thân cao không tới một thước năm. So với hoa hoa còn phải thẹn! Có thể nói là cực phẩm!

Nghệ Phong quay đầu nhìn mấy phụ nhân xung quanh nàng, tất cả đều ngang với thịt băm viên. Có râu mép dài, có mũi tẹt. Quả thực mỗi người đều là cực phẩm.

Nghệ Phong không dám tiếp tục nhìn thêm nữa. Hắn sợ trong lòng mình sẽ sinh ra bóng ma ám ảnh, liền chuyển ánh mắt sang người Tử Âm, đánh giá nữ nhân kiều diễm thành thục này. Có vậy mới tìm được một chút an ủi.

Tử Âm thấy bộ dáng hung ác của Nghệ Phong, nàng cười hi hi mấy tiếng, quay sang mấy nữ nhân cực phẩm này nói:

- Các ngươi vào trong tiếp khách đi!

Sau mấy câu trả lời mang vẻ tục tằn của nam

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net