Trường đoạn 2[Kết thân Triệu quốc]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thất Ngữ Nghiên nhìn chằm chằm Mị Châu, từ ngày mẫu thân qua đời, hai nàng sống mỗi người một nơi, nàng ấy giống như mẫu thân của nàng vậy. Là tỷ muội song sinh, thế mà hai nàng một người vẫn luôn phải che giấu thân phận, muốn gặp nhau cũng chỉ có thể dùng đánh xưng tướng quân và công chúa.

   Chuyện đó, nếu để kể, phải kể về 21 năm trước.

   Mẫu thân hai nàng là họ Trần thị, tiểu thư của Trần ông nam Phong Châu. An Dương Vương khi đó vẫn còn là thái tử đã cùng Trần thị phát sinh tình cảm, nhưng An Dương Vương đã có một mối hôn sự với con gái họ Lê thị có cha là công thần Âu Lạc, An Dương Vương do sức ép của thánh thượng mà lấy nàng ta làm thái tử phi. Trần thị khi đó vì quá đau lòng mà tự vẫn, nhưng không ngờ mình đã mang thai, nàng sinh ra một cặp nhi nữ trắng trẻo bụ bẫm. Trần ông sợ con gái mình khổ liền nói mọi chuyện cho An Dương Vương giờ đã là hoàng thượng biết. An Dương Vương hối hận, liền muốn lập nàng làm thứ phi, nhưng Trần Thị vốn là người dám yêu dám hận, nàng cự tuyệt, cuối cùng, nàng đành phải nói dối là mình chỉ sinh ra một đứa trẻ, và giao đứa trẻ đó cho An Dương Vương, còn mình thì cùng đứa bé còn lại biệt tích. Thái tử phi không sinh được nhi tử, liền coi đứa bé như con ruột của mình, tận tình nuôi nấng. Đặt tên là Mị Châu.

   Ngày tháng trôi qua, mười ba năm sau, bỗng Trần Thị xuất hiện cùng đứa bé. Khi đó hai nàng mới gặp nhau lần đầu. Mọi chuyện dần sáng tỏ, đứa bé mà Trần Thị mang đi bị bệnh lạ, thân thể yếu ớt, không thể sống cực khổ bên ngoài, cần các dược liệu trong cung để duy trì sự sống. Lúc đó mẫu thân đã quỳ xuống cầu xin Mị Châu, nàng không biết cảm giác lúc đó như thế nào, chỉ là vô cùng đau lòng, nàng đã khóc rất lâu, cuối cùng cũng đồng ý tráo đổi thân phận cùng tỷ tỷ của mình để trở thành Thất Ngữ Nghiên. Và tỷ tỷ Mị Nang trở thành Mị Châu.

    Nàng 13 tuổi lần đầu tiên sống một cuộc sống tự do tự tại, gặp được một vị cao nhân, bái người làm sư phụ, học bày binh bố trận, 15 tuổi được Chu tướng quân thu nhận, 16 tuổi ra trận đánh giặc, 21 tuổi đã là đại tướng quân, khi mẫu thân qua đời, nàng quyết định đeo một chiếc mặt nạ, tỷ tỷ và nàng có gương mặt y hệt nhau, nếu muốn tỷ tỷ an toàn thì nàng cần phải hy sinh. Đánh trận đâu cần dùng dung mạo, chỉ cần dùng bản lĩnh.

    
     Thất Ngữ Nghiên bỗng ôm chầm lấy Mị Châu.

   "Tỷ tỷ, đời này ta không muốn thành thân, ta không muốn phải như mẫu thân..."

  Mị Châu đau thương xiết chặt vai nàng, tự nhủ, A Nghiên hãy còn nhỏ...đột nhiên nói như vậy hẳn nàng rất kích động. Mẫu thân, bi kịch của người cũng là nỗi lo sợ của chúng con. A Nghiên là công chúa Âu Lạc mà phải sống với thân phận Đại tướng quân, đến dung mạo thật sự cũng phải che giấu. Thật bất công.

     Hai người còn định trò truyện bỗng hoàng hậu tới. Thất Ngữ Nghiên muốn tránh mặt, hoàng hậu đã nuôi nàng 13 năm, nếu nhìn thấy nàng chỉ sợ sẽ nhận ra ngay, chưa kể lúc này nàng còn mặc nữ trang. Mị Châu thấy vậy cũng không biết thế nào, đành cho nàng đi ra. Thất Ngữ Nghiên đeo lại mặt nạ, vội vàng đi ra, đến cửa, chỉ cúi chào hoàng hậu một cái rồi đi khuất.

   Hoàng hậu nhìn theo khẽ nhíu mày. Mị Châu đi tới đỡ lấy cánh tay hoàng hậu.

   "Mẫu hậu, người đến đây làm gì, trời còn trở gió..."

  Hoàng hậu nhìn nàng cười.

   "Đi thăm nữ nhi của mình mà còn sợ gió sao??"

     "Mẫu thân...."

   Hoàng hậu nhìn ra bên ngoài, theo hướng Thất Ngữ Nghiên vừa đi.

  "Người ban nãy...."

  Mị Châu bỗng thấp thỏm, liền dẫn hoàng hậu đi tới bàn ăn.

   "Là Thất đại tướng quân, vào cung gặp phụ hoàng liền qua thăm nữ nhi một lúc, mẫu hậu, con chuẩn bị ngự thiện rồi, lâu rồi con không được dùng bữa cùng người.."

  Hoàng hậu tươi cười nhìn Mị Châu, liền ngồi xuống bàn ăn.

    Phủ tướng quân.

Ngọc Nhi sau khi hầu nàng dùng bữa xong thì liền cùng nàng đến thư phòng. Nói là thư phòng mà bên trong lại chẳng có lấy một quyển sách, chỉ toàn binh khí.  Thất Ngữ Nghiên như mọi khi, lâý tất cả binh khí ra lau chùi lại. Ngọc Nhi nhìn mà ngán ngẩm, người cũng đã lau binh khí 11 năm rồi, còn chưa chán sao. Thật là....

Ngọc Nhi ngồi xếp lại y phục cho Thất Ngữ Nghiên, bỗng nhìn sang bộ chiến bào, thấy thiếu chiếc áo choàng. Liền ngước sang hỏi nàng.

  "Tướng quân, áo choàng của người mất rồi sao?"

Thất Ngữ Nghiên theo bản năng ngước nhìn bộ chiến bào, chợt nhớ chiếc áo đó đã cho tiểu muội muội đáng thương đó rồi. À không, là tiểu đệ đệ mới đúng, sau khi thả người kia đi, Nguyên Vũ nói với nàng, nàng mới biết hoá ra tên đó là nam nhân. Nàng lại nhìn ra hắn thành nữ nhân, nhưng đâu thể trách nàng được, là do hắn quá xinh đẹp mà thôi. Nàng sống trong quân doanh, nam nhân ngày ngày đối mặt cũng chưa từng thấy tên nào yêu kiều như vậy, lại còn diễm lệ như thế.

     Thất Ngữ Nghiên bỗng bật cười, nói với Ngọc Nhi.

  "Tặng cho....một tiểu cô nương rồi..."

Sau đó lại chú tâm lau binh khí.

  Ngọc Nhi khó hiểu, tướng quân đúng là đánh trận nhiều não cũng có vấn đề rồi, nàng phải đi nấu canh sâm, bồi bổ cho tướng quân.

   Thất Ngữ Nghiên ăn chơi hai tháng trời, cảm thấy bụng cũng đã sinh thêm vài cục mỡ, sư phụ đi ngao du tứ hải nàng chẳng mấy khi gặp được người. Tỷ tỷ thì suốt ngày phải dưỡng bệnh chẳng thể đến chơi thường xuyên. Nàng sắp chán đến chết thì nghe tin Triệu đế sai sứ đoàn sang Âu Lạc muốn giảng hoà, và An Dương Vương cũng đã đồng ý. Và lần tiếp đón sứ đoàn này giao lại cho nàng. Thất Ngữ Nghiên khoé miệng giật giật. Nàng ra trận giết chết mấy ngàn vạn quân binh của chúng, bảo nàng đi tiếp đón, muốn chúng dùng ánh mắt kia lột da nàng chắc.

  Nhưng mà, cũng đâu thể từ chối. Thất Ngữ Nghiên từ sớm đã bị Ngọc Nhi đánh thức, đến cả y phục cũng mắt nhắm mắt mở mà mặc vào.

Sứ đoàn Triệu quốc nghỉ ngơi tại khách quán lớn, có quân binh bảo vệ nghiêm ngặt. Thất Ngữ Nghiên cưỡi ngựa từ phủ tướng quân đến khách quán, mấy người đi sau phải dồn hết tốc lực mới đuổi kịp được nàng.

  Sứ đoàn gồm có thái tử triệu quốc, và Triệu quốc tướng quân. Nàng nhận ra người này, là kẻ lần trước đã bị nàng đánh cho trọng thương, cũng may hắn lui về kịp lúc, nếu không thì...cũng chẳng thể làm sứ đến tận đây. Còn vị thái tử kia thì luôn che mạng, không biết là vì sao.

    "Thái tử, ta là Thất Ngữ Nghiên, phụng lệnh của hoàng thượng đến để đón người cùng sứ đoàn vào cung, xin mời..."

   Đoàn người ngồi xe ngựa còn nàng thì cưỡi ngựa, đương nhiên là xe ngựa đâu thể đi nhanh bằng độc mã, nhưng nàng vẫn cứ chịu không được, chỉ phi một lúc đã bỏ xa đoàn người. Lúc đến được chính điện thì cảm giác như cả đoạn đường đang cưỡi một con lừa già vậy.

     Việc tiếp đón của nàng cũng chỉ có vậy, đưa họ vào cung là hết nhiệm vụ. Tranh thủ, nàng liền chạy đến chỗ Mị Châu chơi. Đến nửa buổi, cung nữ bên Mị Châu mới hớt hải chạy tới, nàng nghe được một tin chấn động. Phụ hoàng muốn kết thân với Triệu quốc, và gả Mị Châu cho thái tử Triệu quốc, tuy là ở rể, nhưng nếu kết thân với Triệu quốc thì nàng cũng không hẳn tán thành. Thật lòng, nàng có chút chạnh lòng. Tỷ tỷ là của nàng, bỗng nhiên lại phải chia sẻ với một tên người lạ. Mị Châu cũng bất ngờ không kém, phần lo âu là nhiều.

    Sau khi trở về cung do An Dương Vương sắp đặt, thái tử Triệu quốc Triệu Trọng Thủy mới bỏ mạng che mặt xuống. Hắn, chính là tên Nam nhân bị quân của Thất Ngữ Nghiên bắt được, giảm trong cũi sắt, còn bị nàng gọi một tiếng tiểu muội muội. Mang tiếng là thái tử, ấy vậy mà Trọng Thủy lại không hề được đối đãi như chính danh xưng ấy. Hắn là thứ tử, lại còn được sinh ra từ người nữ nhân mà Triệu đế khinh miệt, nếu không phải Triệu đế không có hoàng tử khác thì chức thái tử này đâu có đến lượt hắn. Trận chiến với Âu Lạc trước kia hắn bị Triệu đế vứt ra trận địa, một kẻ như hắn không võ công, không sức chống cự, liền bị quân của nàng bắt hạ. Cuối cùng, lại được nàng thương hại mà thả ra. Chiến trận thua liên miên, Triệu đế mất hết kiên nhẫn, liền tìm cách giảng hoà, cuối cùng, ông chọn việc kết thân. Trọng Thủy trong  lòng ông ta chẳng là gì, nên việc cho hắn ở rể cũng chẳng khiến ông ta phải bận lòng.

   Thất tướng kia vốn là nữ nhi, nhưng so với hắn nàng còn hơn rất nhiều, hổ thẹn, kẻ như hắn đương nhiên cũng biết, nhưng nhiều hơn trong lòng lại chính là một cảm giác gì đó rất khác lạ. Hắn mở chiếc hòm mang theo ra, tay vuốt nhẹ một tấm áo bào màu đỏ, trên đó còn thoang thoảng mùi gỗ hương, nhè nhẹ, nhưng lại khiến cho lòng hắn dữ dội.

    Âu Lạc là đất thiêng, kẻ dòm ngó đâu có ít. Sở đế cũng mang trong mình tâm địa xâm chiếm nước này. Chiến sự ập đến, Thất Ngữ Nghiên lại nhận nhiệm vụ dẹp loạn quân nước Sở. Tây bắc vùng Vân Phong một trận địa vạn dặm tan hoang. Ngay khi quân của Thất Ngữ Nghiên đến thì ba thành đã bị chiếm, dân chúng thành Nam và thành bắc bị quân Sở giết sạch, một số còn bị treo đầu thị chúng. Đội quân của Thất Ngữ Nghiên đi đến cổng thành, chỉ thấy đầy rẫy là xác, khói lửa khắp nơi, mùi máu tanh nồng nặc. Thất Ngữ Nghiên tay nắm thành quyền, lũ hung nô man dạ này, nàng nhất định sẽ giết sạch chúng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net