chương 72

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Mô-za-a bị kinh hách tột độ vì lời nói bá đạo của đối phương! Hắn một phen sợ hãi trong lòng đoạt lấy quần áo trong tay KO , vội vàng chạy nhanh vào phòng tắm: "Phanh!" một tiếng đem cửa mạnh mẽ đóng lại, sau đó nhanh chóng khóa trái.

"Ào ào ~~~" vòi hoa sen mở ra, lượng nước chỉnh đến lớn nhất, Mô-za-a rất nhanh cởi bỏ trên người quần áo, sau đó đứng ở dưới cột nước, nhìn dòng nước cọ rửa chính mình.

Trong phòng tắm hơi nước dày đặt, một mảng sương trắng. Mô-za-a nhìn thấy một mảng trắng xoá, bắt đầu nhất thời ngẩn người.

Hắn không biết đợi sau khi rời khỏi đây nên làm gì, nói chính xác hơn hắn không biết nên đối mặt với người ở bên ngoài như thế nào. Hắn giờ đây trong lòng không thể không nghi ngờ . . . . . Vui mừng. Giống như cuộc sống lại có động lực, không giống như trước đây làm cái gì cũng không vực nổi được tinh thần của mình lên.

Đây là thích sao?

Mô-za-a sống hơn hai mươi năm, nhưng kinh nghiệm luyến ái lại thiếu khuyết nghiêm trọng. Chuyện này cùng với trò chơi không giống nhau, trong thế giới trò chơi kinh nghiệm có thể dựa vào làm nhiệm vụ đánh quái  để thăng lên, nhưng thích một người. . . . . . Ai có thể dạy hắn. . . . . .

Trong phòng tắm một mảng trắng xoá, Mô-za-a vô cùng ngây thơ ôm đầu ngồi xổm xuống, còn phiền não về một vấn đề vô cùng ngây thơ nữa.

Hắn là nam nhân. . . . . . Chính là nam nhân cùng nam nhân yêu nhau.... cũng là có thể a. . . . . .

Nhớ tới Bùi Diệp và tên tiểu tử kia một đôi, Mô-za-a cảm thấy đỏ mặt.

"Khấu khấu" , bên ngoài đột nhiên truyền đến rõ ràng hai tiếng gõ cửa.

Mô-za-a sợ tới mức giật mình sau đó liền đứng lên, theo bản năng lấy khăn che thân thể lại, hỏi: "Ai?"

Trừ bỏ cái cái tên làm cho hắn phiền não không chịu nổi còn có thể là ai.

"Là ta." Âm thanh truyền đến lạnh lùng, quen thuộc xuyên thấu qua màng tai của Mô-za-a, làm cho hắn tim luật động đập lên xuống càng thêm nhanh chóng.

 Mô-za-a sợ tới mức ngốc lăng đứng yên tại chỗ, không biết đáp lại thế nào cho tốt. Vừa mới ở bên ngoài bộ dáng hiên ngang, thế mà giờ đây hơn phân nửa là vì chột dạ ngang ngạnh, giả vờ, chân chính đột nhiên nghe đến âm thanh của người kia liền giật nảy mình hồn lìa khỏi xác.

"Có, có việc gì. . . . . ???." Mô-za-a lắp bắp hỏi, sau đó ở trong lòng thầm cầu khấn.... phải trấn định, phải trấn định.

Cửa đã khóa trái, đúng vậy, mình đã khoá cửa rồi! Nghiêm túc hồi tưởng lại một chút, Mô-za-a lúc này mới có chút bình tĩnh lại, lại thô giọng rống một tiếng: "Chuyện gì a!" Tận lực tự tạo nên vỏ bọc của chính bản thân mình.

KO ở bên ngoài trầm mặc một chút, mới không sợ hãi mở miệng: "Ngươi đem quần lót làm rớt ở bên ngoài ."

Mô-za-a mặt đỏ bừng, cả người luống cuống tay chân vội vàng tìm kiếm lại trong quần áo vừa đoạt được của người nào đó, lật tới lật lui hai lần, sau đó tuyệt vọng trong lòng tự khinh bỉ chính mình, hướng bên ngoài hét lên: "Vậy thì sao chứ? Lão tử có thói quen không mặc quần lót! !"

". . . . . ."

Mô-za-a cũng bị chính mình lời nói vô sỉ của mình làm cho ê mặt, nhưng  vẫn cảm nhận được người ngoài cửa đang im lặng trầm mặc, hắn vội nghĩ đã phóng lao thì phải theo lao đành cắn răng nói tiếp: "Thế nào ? Có ai bắt buộc nam nhân nhất định phải mặc quần lót chứ, lão tử khó chịu nên không mặc, ngươi bớt lo chuyện bao đồng đi!"

Người ngoài cửa im lặng suy nghĩ mới lạnh lùng thản nhiên mở miệng: "Ngươi mở cửa ra đi."

Ngu ngốc mới đi mở cửa. . . . . . Thiếu niên siêu ngây thơ đang có ý thức bảo vệ trinh tiết của mình nên tăng cường cảnh giác không ít, hướng về phía cửa nói: "Mở cửa ra để ngươi tiến vào sao. Ta đâu không ngu ngốc đến nỗi đó đâu!!! hắc hắc ~~" > o<

Nói đến đây Mô -za -a đắc ý, tự tin mình đóng cửa thật sự chặt, hắn tưởng tượng người ở ngoài cửa bộ dáng tức giận, tâm tình càng vui sướng a, hận không thể bước ra ngoài nhìn không thấy đối phương giơ lên ngón giữa: "Ngươi mau bước ra ngoài cho ta~~"

Ngoài cửa lặng im một lúc lâu, sau đó cùm cụp một tiếng, cửa mở.

Mô-za-a trên mặt đầy biểu tình....lập tức cứng đờ.

"Không ai nói cho ngươi biết là ta có chìa khóa sao?" KO đứng ở cửa ngữ khí trầm thấp , trong mắt thâm trầm nhìn hắn, trong tay nắm một xâu chìa khoá màu bạc.

XXXXXXXXXXXXXXXXXXX

Mô-za-a lần này thật sự bị sợ hãi!

Hắn theo bản năng che ngực, nghĩ không thích hợp, lại chạy nhanh che phía dưới, sắc mặt đỏ bừng, trong ánh mắt cơ hồ thoáng hiện nước mắt : "Ngươi, ngươi ngươi. . . . . ."

Còn không có nghĩ nên chửi đối phương như thế nào cho tốt rồi đem hắn ném ra ngoài thì KO đã  một chân bước vào, khuôn mặt tĩnh lặng nhìn hắn, nhướng mi: "Ta đây như thế nào? Không phải chính ngươi nói ta vào sao?"

KO tiến lên vài bước, cả người Mô-za-a liền bị KO ôm vào trong ngực, hơi thở cực nóng phả vào bên tai hắn, đối phương cúi đầu nói: "Ta rất muốn cho ngươi biết, ta đây rất muốn . . . . ."

Mô-za-a cuối cùng biết được cái gì là tự làm tự chịu diệt vong,  tự nâng tảng đá đập chân mình. . . . . . Hắn kích động đẩy đối phương ra, lắp bắp nói: "K, KO, ngươi ngàn vạn lần không cần tức giận. . . . . . Ngươi nhớ rõ, ta là nam! Là nam! ! Ngươi hiểu không?"

Đối phương ánh mắt lóe lên.

Mô-za-a vừa thấy vậy, vội vàng tăng lớn độ khuyên bảo, thấm thía nói: "Trên thế giới nữ nhân đại hung đại mông (ngực lớn mông lớn) nhiều như vậy, ngươi tội gì khó xử chính mình lại  đi thân thiết với một người nam nhân. . . . . . Ngươi xem ——" hắn vỗ vỗ chính mình xích loã ngực, "Khô cằn, xúc cảm cũng không tốt, ôm lấy liền cảm thấy cứng nhắc, không có ý nghĩa a. . . . . ."

KO lặng im sau một lúc lâu, lẳng lặng mở miệng: "Ta không thích nữ nhân đại hung đại mông. . . . . ."

Mô-za-a ngơ ngác. Tiếp theo hắn rất nhanh phản ứng lại, tiếp lời nói: "Vậy thì tiểu hung tiểu mông (ngực nhỏ mông nhỏ). . . . . . Ngươi thích ta ngày mai giới thiệu một xe tải cho ngươi! !"

KO trầm mặc .

Mô-za-a mừng rỡ, nghĩ đến hắn bị chính mình nói cho động tâm rồi, vừa định lặng lẽ đi qua lấy quần áo mặc vào, lại đột nhiên bị đè cổ tay lại. Một cỗ lực mạnh mẽ đem hắn kéo qua, hắn lập tức đâm thẳng lên ngực KO, khoảng cách gần như vậy, hắn mới phát hiện, đối phương trong mắt thâm trầm đã gần đến lạnh lẽo.

"Trừ ngươi ra,  ai ta cũng không cần." KO thanh âm vẫn bình tĩnh như cũ , nhưng có thể làm cho người khác cảm giác được dưới sự bình tĩnh đó là đang cưỡng chế dục vọng. KO nắm lấy cằm của Mô-za-a,  buộc hắn ngẩng đầu lên nhìn thẳng mình, trong mắt thâm thúy, thanh âm đầy mị hoặc: "Ta chỉ nghĩ muốn ngươi mà thôi, chinh phục ngươi, giữ lấy ngươi, ôm ngươi, làm cho ngươi khóc."

Không ai biết, khi hắn nghe được Tiêu Nại nói cho hắn,  người này bắt đầu nhớ hắn khi  hắn ở ngoài xa cách đến ngàn dặm, che chính mình ngực, nơi đó truyền đến sự rung động, hắn muốn nhìn người này. Hắn nói cho chính mình nếu lúc này đây hắn lại trốn tránh mình thì KO ta thật sự hoàn toàn rời đi, không hề ôm gì ý niệm trong đầu.

KO ánh mắt kiên định nhìn hắn, mang theo suy nghĩ đã lâu trấn tĩnh cùng động tình, hắn dùng ngữ khí hấp dẫn cúi đầu nói: "Không cần cự tuyệt ta, ngoan, không cần cự tuyệt ta. . . . . ."

Mô-za-a nghe được hắn cực nóng lời nói, chỉ cảm thấy toàn thân một trận nóng lên, tâm đều nóng lên. Hắn nghĩ muốn mở miệng, phản bác hắn, nhưng hắn phát hiện chính mình cái gì cũng nói không nên lời, hắn chỉ có thể mơ mơ màng màng tùy ý để người này ôm lấy mình đi ra phòng tắm, hướng phòng ngủ.

KO đem hắn đi tới trên giường, dùng thân đè ép lên.

KO liếm lỗ tai của Mô-za-a, thấp giọng hỏi: "Sợ sao?"

Mô-za-a mơ hồ gật đầu.

"Ta đây sẽ nhẹ nhàng."

Cùng với những lời này chính là một
màn dày đặc nụ hôn, một chút cũng nhìn không ra làm sao"nhẹ một chút", hôn môi có chút bá đạo, KO giống như dã thú vừa mới xác nhận được lãnh địa của chính mình, mang theo hơi thở ẩn nhẫn dồn dập, chui đầu vào cổ của Mô-za-a, triền miên hôn hắn, nhẹ nhàng phệ cắn.

KO lấy lưỡi khiêu khích môi mỏng của hắn, xâm lược tính đi vào một trận trở mình giảo liếm, Mô-za-a chưa bao giờ hưởng qua tư vị như vậy, nhịn không được thoải mái mà nheo lại ánh mắt, KO nhẹ nhàng cười một chút, hôn nhẹ vào cái trán của hắn, tay đi xuống, xâm nhập vào chỗ chưa bao giờ có người tiến vào. . . . . .

"Ân ——" mô-za-a khó nhịn ngẩng cổ lên nhìn người con trai đang ở trên người hắn.

Cổ trắng nõn để lại từng dấu hôn. KO lấy tay vuốt ve người hắn, dẫn dắt hắn, từng bước một tiến vào địa phương xa lạ. . . . . .

Theo cảm giác đối phương chậm rãi thâm nhập, Mô-za-a theo lúc ban đầu không thích ứng cùng đau đớn, cuối cùng đến rất nhỏ khoái cảm, hắn gắt gao ôm lấy KO, móng tay đâm vào lưng hắn, cảm thấy thẹn lại khó nhịn thì thào: "Ô ô. . . . . . Lão tử không sống. . . . . . A a —— ân a —— hỗn đản a a, ngươi TM điểm nhẹ ——"

Đợi cho cả người bị ép lăn qua lộn lại rất nhiều lând, KO ở trên người Mô-za-a giống như luật động ra vào không biết mệt mỏi đột nhiên dừng lại, lấy  chăn nệm xoa cái trán đẫm ướt mồ hôi của hắn, nơi địa phương kia vẫn gắt gao dính chặt vào nhau. KO nhìn Mô-za-a thấp giọng nói: "Sao lại nóng như vậy?. . . . . . Ngươi phát sốt ?"

Chờ hiểu được hắn nói "Độ ấm cao" là chỉ mình, Mô-za-a uất nghẹn, thẹn đỏ mặt hung tợn vươn chân lên đá qua, lại kêu thảm thiết một tiếng ngã quay về trong lòng ngực lồng ngực của người nào đó.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net