chương 77

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  HK đến B thị  đi bằng máy bay, chậm rãi đáp xuống sân bay quốc tế.

Nam nhân một thân mặc quần áo màu trắng hưu nhàn từ bên trong đi ra, bên cạnh còn một cậu thiếu niên ríu rít không ngừng đi theo.

"Oa —— thủ đô!! Mao Chủ Tịch! Lão Đại, ta thật sự rất hưng phấn ! Ta lớn như vậy rồi lần đầu tiên đến B thị ! A ~~~~Thật lớn \(^o^)/~" thiếu niên vẻ mặt hưng phấn phát biểu, vui vẻ xoay qua xoay lại trên đường, thậm chí đem mũ lưỡi trai từ trên đầu xuống ném lên không trung rồi bắt lấy, sung sướng nói lầm bầm hát 《 Trung Quốc trong tâm ta 》, ánh mắt quay tròn chuyển hết nhìn đông tới nhìn tây, rất giống Lưu bà ngoại vào trang viên rộng lớn, lộng lẫy.

Tiếng ca hỗn tạp của hắn thật sự rất chói tai, đã vậy lại tiếng huyên náo ở trong sân bay khiến cho nam nhân bên cạnh không khỏi nhíu mày, lạnh giọng nói ra hai chữ: "Câm miệng."

Lời nói của hắn luôn có uy lực. Từ trước đến nay mỗi lần hắn nói mỗ tiểu tử đều ngoan ngoãn nghe lời.... Tiếng ca ngừng, thiếu niên biểu tình mếu máo, ủy khuất nhìn hắn.

"Đi gọi Bùi Diệp tới đón ngươi." Nam nhân mặt không đổi sắc, lạnh lùng nói.

"Ta không đi! Ta còn ngắm không đã mắt chút nào, cái tên Tử thầy thuốc kia.....——" thiếu niên cau cái mũi, một bộ dạng tùy hứng, ngữ khí kiêu ngạo thập phần: "Hắn mà đến, chắc chắn một điều rằng hắn sẽ không bao giờ cho ta đi chơi đâu...Lão Đại ~~~ ngươi đừng đuổi ta đi được không ~~ ta cam đoan.... không bao giờ ... nữa phiền ngươi ! Tuyệt đối! !" Chữ cuối cùng hắn thả ngữ điệu thật dài ai nghe đến đều phải thương hại xong lại quay mặt về phía nam nhân hề hề cười một cách đáng thương.

KO im lặng một hồi trầm giọng nói: "Ta đi đến xem công ty mới, ngươi đừng có đi theo.."

Thiếu niên chớp chớp ánh mắt, đột nhiên"Ai nha" một tiếng, hỏi: "Đúng rồi, công ty kia không phải nói phái người đến đón sao? Sao bây giờ lại không thấy ~~" hắn vươn dài cổ nhìn xung quanh, lại quay đầu nhìn nam nhân, cười hì hì lấy lòng nói: "Nếu người còn không có đến, ta đây cùng ngươi đợi cho người đến mới thôi được không ~~"

Nam nhân mặt không chút thay đổi tầm nhìn đưa xuống, xem như đáp ứng yêu cầu của hắn. Thiếu niên hoan hô nhảy nhót một tiếng, giống như phạm nhân được đặc xá bay nhảy khắp nơi sau đó chạy lại các góc ở sân bay, cầm lấy máy ảnh đeo ở trước ngực chụp loạn xạ.

"Oa! Người nước ngoài —— tóc hồng!" Thiếu niên kích động tiến lên chào hỏi: "hello?" Người nươc ngoài ngẩn người theo quán tính đáp lại: "hi",  "Click ——" thiếu niên thừa cơ ấn chụp.

"Oa —— người da đen!" "Ai ai người kia ăn không phải cây dẻ ——" "A a tiểu cô nương cắt tóc đầu đinh ——" liên tiếp hưng phấn tiếng kêu.

Nam nhân nghe tiếng huyên náo đó cũng thản nhiên cho qua. Đôi mắt lướt qua đám người trong sân bay rồi nhíu mày lại..... không thấy người công ty Nhất Trí ra đón....

Di động rung lên, đoạn tin nhắn hiện ra【 lão Đại, các ngươi tới rồi sao? 】 người gửi là Bùi Diệp.

Hắn nhắn lại: 【 Đến sân bay đưa người nhà ngươi về cho ta. 】

Đầu bên kia Bùi Dệp khẽ cười một tiếng, khởi động xe.

Lúc xuống máy bay đã hơn mười phút, người tới đón lại chưa tới, hắn cũng không để ý, một tay cầm túi tiền dựa lưng ở trên tường, một tay kia không chút để ý bấm di động.

Một chiếc xe taxi dừng ở cửa, cửa xe mở ra, một nam sinh tuổi còn trẻ nhanh nhẹn theo trên xe nhảy xuống, động tác rất sốt ruột, hắn đang mò lục túi quần lấy tiền chuẩn bị trả cho tài xế xe, đột nhiên động tác dừng lại một chút, sau đó hắn lại lục hết trong quần nọ sang túi quần kia lập tức thân mình cứng còng, giống như ngũ lôi oanh đỉnh, vẫn duy trì biểu tình như nuốt phải trứng chim, động tác chậm chạp quay đầu nhìn tài xế xe, khó khăn nói: "Bác tài, kia cái ta hiện tại vội quá nên không mang theo tiền theo. . . . . ."

Tài xế trừng mắt, thổi râu hướng hắn rít gào một câu thần mã gì đó. Nam sinh kia sắc mặt càng khó nhìn, mặt có chút hồng, hắn xấu hổ đối với tài xế xe nói: "Bác tài đừng kích động, ta, ta sẽ tìm !"

Hắn trở mình lần trên người tất cả túi tiền, lại một đồng đều tìm không được. Nam sinh nóng nảy, thậm chí đứng lên nhảy hai cái, ý đồ nhìn xem trên người có rớt tiền ra hay không.

Nam nhân yên lặng đem một màn này thu hết vào trong đáy mắt, đột nhiên cảm thấy được vài phần thú vị, ánh mắt không khỏi bị nam sinh kia hấp dẫn.

Tiếp theo vài giây, một đồng tiền xu loảng xoảng rơi xuống đất, nhanh như chớp lăn lại đây, vừa lúc, thẳng tắp dừng ở bên chân nam nhân.

Nam sinh trừng lớn mắt, trơ mắt nhìn một đồng duy nhất trên người lăn tới bên chân một người xa lạ, lại trơ mắt nhìn ——  nam nhân xa lạ nhẹ nhàng cúi người xuống, nhặt đồng tiền xu kia lên.

Hắn thẳng người chạy tới, nhìn khí chất trong trẻo nhưng lạnh lùng nam nhân, nuốt nuốt nước miếng, mở miệng nói: "Ân, cái kia. . . . . . Là của ta."

Nam nhân nâng con ngươi lên, nhìn thấy nam sinh tuổi còn trẻ, trắng nõn búp bê mặt giống như một học sinh trung học, T sơ mi quần bò, trước ngực ấn thật to chữ tiếng anh"God save me!", tóc ngắn đen bóng, ánh mắt cũng đen láy đang nhìn hắn, trong mắt dẫn theo một chút đáng thương .

. . . . . .

Thấy hắn không nói lời nào, nam sinh có chút sốt ruột , nghĩ đến hắn là người ngoại quốc không hiểu mình nói, dù sao trong sân bay người nước ngoài đến du lịch rất nhiều. Hắn lại lắp bắp dùng sứt sẹo tiếng Anh của mình, hàn ngữ 【 học trong TV 】, ngày ngữ 【 học trong phim hoạt hình 】đều nói một lần.

Nam nhân vẫn không nói chuyện.

Nam sinh quả thực khóc không ra nước mắt , mặt nhăn mày nhó.

Ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa thủy tinh chiết xạ chiếu vào sườn mặt tuấn tú của nam nhân.

"Mở bàn tay ra." Hắn rốt cục thấp giọng mở miệng, lấy ngữ khí mệnh lệnh nói.

Nam sinh ngơ ngác chớp chớp ánh mắt, ma xui quỷ khiến ngoan ngoãn vươn một bàn tay.

—— lạch cạch, tiền xu rơi vào hắn trong lòng bàn tay.

"Click ——"

Có cái thanh âm rất nhỏ vang lên.

Nam sinh giật mình một chút, nắm chặt rảnh tay thu hồi. Sau một lúc lâu, lại cố lấy dũng khí một lần nữa ngẩng đầu, nhỏ giọng hỏi: "Cái kia, ngươi có thể cho ta mượn một chút tiền?"

XXXX

Mỗ nam sinh cầm tiền vội vàng hướng cửa hổn hển chạy tới sau, thiếu niên không biết theo người nào góc chạy đến, trong tay giơ lên máy ảnh, hướng khuôn mặt không chút thay đổi le lưỡi với  nam nhân : "Lão Đại,bị ta chụp được rồi~" hắn cười hì hì lấy ngữ khí trêu chọc nói, thật hiếm khi thấy lão đại nhà mình rộng lượng như vậy.

Rất ít người biết rằng, nam nhân này không lãnh tình như vẻ bề ngoài....

Nam nhân hướng hắn bên kia nhìn lướt qua, thấp giọng nói: "Bùi Diệp, đem người mang đi."

Hắn nhìn người phía sau thiếu niên nói, thiếu niên nghe hắn nói, kinh hoảng xoay người, tiếp theo liền chống lại một đôi ôn nhu ánh mắt, hắn bị người nọ ôm, lập tức cái trán bị người nọ khẽ hôn một cái: "Thật có lỗi, ta đến chậm, chờ lâu không?"

Thiếu niên phiết miệng, vừa định nói không, Bùi Diệp đã muốn lấy ngón trỏ để ở môi hắn, nhẹ giọng nói: "Hư."

Hắn ánh mắt ôn nhu, cũng không cho cự tuyệt.

"Lão Đại, cần chúng ta ở lại cùng ngươi chờ không?" Bùi Diệp ngẩng đầu hỏi.

"Không cần." Nam nhân lạnh lùng nói. Hắn vừa mới thoáng nhìn người nào đó trong tay cầm bảng ghi Trí Nhất khoa học kỹ thuật công ty.

"Tốt lắm, chúng ta đi trước." Bùi Diệp lôi kéo nhà mình xoay người, lại bị  nam nhân ở phía sau ra tiếng gọi lại, "—— Máy ảnh." Hắn hạ giọng nói.

Bùi Diệp thoáng kinh ngạc chớp mắt, thiếu niên lại hoàn toàn không hiểu hắn nói cái gì. Sau đó, Bùi Diệp nở nụ cười, cười đến có chút khó mà bỡn cợt được, đem  máy ảnh trong tay thiếu niên ném qua, lại xoay người rời đi.

Nam nhân vững vàng tiếp lấy, quay đầu đi, liền nhìn đến nam sinh thở hồng hộc hướng hắn chạy tới ——

"Ai, bạn thân, cám ơn, cám ơn ~~ ngươi thật sự là một người tốt!"

. . . . . .

"Ngươi lưu tên ngươi vào điện thoại ta đi, có gì ta trở về liền lấy tiền trả cho ngươi."

". . . . . ." Sau một lúc lâu, "Ta gọi là KO."

"A? A! Ngươi! Vậy ngươi không phải là người ta đến tiếp đón sao? . . . . ."

Duyên phận a, có lẽ từ thời khắc nay về sau bắt đầu dây dưa. . . . . .

XXX

Thật lâu về sau một ngày nào đó, nam sinh vụng trộm sau lưng người nào đó xông vào ....【 Nhà 】 trong phòng ngủ, mở to mắt thẳng tắp nhìn đầu giường khuôn ảnh bằng bạc chỉ thấy trong hình chính mình đang ngơ ngác vươn tay tiếp nhận tiền xu, cuồn cuộn nhớ lại, tâm tình thoáng chốc ê ẩm trong lòng trăm vị tạp trần, hắn lại giật mình vừa sợ, đáy lòng ở trong chỗ sâu còn dâng lên một trận mềm mại tê dại.

"Gì đây chứ. . . . . ." Nam sinh nhẹ giọng nói lầm bầm, còn nghĩ rằng thật sự là Ngu Công bọn họ chụp. . . . . . Hắn lại cười nhạo một tiếng, chỉ vào trong ảnh chụp chính mình nhẹ giọng mắng: "Ngốc X!" Lúc đó không phải túng thiếu đến nỗi đồng tiền rơi ra đến chỗ đó phải vươn tay ra nhận tiền thì đâu xấu hổ thế này, nhìn giống người xin cơm. . . . . . Lại chỉ người biểu tình đạm mạc: " Tên nam nhân thối tha! SE tình cuồng! Vương bát đản!" Mắng mắng, lại xì một tiếng bật cười.

Một đôi tay từ phía sau vươn tới, ôm hắn thắt lưng, hơi thở quen thuộc quanh quẩn bên người. Nam sinh gắt gao cắn răng, không cho chính mình biểu hiện ra một tia vui sướng, hắn nâng lên cằm, vênh váo tự đắc trong lỗ mũi hừ một tiếng: "Con người này, nguyên lai lần đầu tiên gặp mặt liền yêu ta a, bổn đại gia mị lực chính là không người nào có thể kháng cự nha, Aha a. . . . . ."

Tiếp theo vài giây, thanh âm trách móc làm nũng liền bị nam nhân ở phía sau biến thành những tiếng rên khe khẽ . . . . . . Cơn dư chấn triền miên lời lẽ trằn trọc tiếng động.

Sau giờ ngọ dương quang yên tĩnh ấm áp, khuôn ảnh bằng bạc ôn nhu đứng ở nơi đó.

Thời tiết sáng sủa, thời thế an ổn, năm tháng yên tĩnh.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net