Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bởi vì sáng mai được ân xá nghỉ ngơi một ngày cùng tiểu thư, Chaeyoung liền không phải lập tức bò vào giường mà sau khi tẩy rửa mệt mỏi của một ngày, còn đặc biệt chuẩn bị thêm một phần nước ấm đem đến tận cửa cho tiểu thư nàng.

Dù thân nữ nhi nhưng dù sao thân thể nàng cũng được tôi rèn qua luyện tập từ nhỏ, còn tiểu thư nhà nàng dù có cuộc cách mạng khác với tiểu thư hào môn đi cũng cần người dìu thì vẫn thể chất yếu hơn, cùng nàng la cà cả một ngày nếu không nắn bóp một chút có thể mai muốn đi cũng chỉ được vài bước.

Thấy đèn phòng còn sáng, Chaeyoung liền gõ cửa, nhỏ giọng hỏi vào trong, Mina đang chuẩn bị nghỉ ngơi vẫn quay ra mở cửa, nghiêng đầu hỏi người trước mặt đang cầm chậu nước còn tỏa hơi.

"Dịch vụ ngâm chân báo đáp cho chầu ăn hôm nay tiểu thư trả"

"Dịch vụ?? Ngâm chân?" Nghi hoặc nhắc lại lời người trước mặt. Chaeyoung làm sao không biết nữ nhi thời này giữ chân như ngọc, ngay cả trượng phu trong nhà đôi khi còn không nhìn được chân thê tử mấy lần. Nhưng mà với tiểu thư và nàng đều là nữ nhi, nếu tiểu thư thấy thiệt thì nàng có thể đưa chân cho Mina xem. Sợ Mina từ chối, Chaeyoung thân thủ mau lẹ mà lách người bước vào, đặt chậu nước xuống tới đỡ Mina ngồi xuống, tiện tay đóng cửa lại lỡ như có ai đi qua chiếm tiện nghi tiểu thư cũng không tốt.

Mina há miệng muốn từ chối, nhưng Chaeyoung vẫn nhanh hơn nói: "Nếu tiểu thư từ chối thì sau này ta sao dám rủ tiểu thư đi dạo phố, hơn nữa chúng ta đều là nhi nữ lễ giáo cũng chẳng quy định là không thể đưa chân cho nhau xem. Nếu tiểu thư vẫn thấy không được thì sau khi xong ta sẽ đưa chân cho tiểu thư xem"

Khi Mina mặt mày đỏ ửng, trong lòng như có một đàn bướm từ đâu bay lượn cả người lơ lửng trên không nhìn người dưới đất vẫn đang loay hoay xoa chân cho nàng, bỗng dưng Mina có một suy nghĩ điên rồ 'nếu như Chaeyoung là nam nhi thì tốt biết mấy, bản thân sẽ mặt dày mày dạn xin phụ thân gả cho nàng'.

Chaeyoung cũng không hiểu tại sao mình lại nhiệt tình như vậy, dù là với người thân thì nàng cũng chưa từng rửa chân cho ba mẹ mình ở hiện đại, nhưng vị tiểu thư này khiến nàng luôn muốn chăm sóc cho nàng. Nếu không phải từ khi gặp mặt Chaeyoung đã có cảm giác gắn kết, yêu thích đối với Mina thì còn là gì? Nhưng mà đây là cổ đại, nếu có yêu đương đồng tính cũng là tội ác không ai chấp nhận, cứ chăm sóc nàng như cận thân chủ tớ là được.

Chaeyoung đứng dậy, tự nhiên mà ngồi bên cạnh Mina, nhìn tiểu thư đỏ hết mặt mũi mới đáng yêu làm sao, như vậy mới đúng với lứa tuổi thiếu nữ ngây thơ trong sáng, không còn vẻ đăm chiêu như thường ngày.

"Vì sao lại tốt với ta như vậy?" Mina cắn môi suy nghĩ một lúc lâu mới nhỏ tiếng hỏi

"Hừm... vì ta thích thôi. Ta từng có một lần sốt cao, lúc đó sư phụ có việc phải đến nhà một người họ hàng làm khách, trong võ quán lúc đó chỉ còn ta, nhị ca và tiểu đệ nhỏ nhất. Đáng ra hai người đó nên về nhà, vì là ngày lễ, nhưng khi thấy ta ở võ quán một mình mà ở lại, trùng hợp lại là lúc ta ngã bệnh. Ta còn nhớ như in hình ảnh nhị ca cùng tên  nhóc đó đi đi lại lại, lau tay lau mặt còn sắc thuốc hống ta uống" khi nhắc lại những hình ảnh đó như tua ngược lại trong đầu Chaeyoung thêm một lần nữa.

"Ngoài sư phụ ra, thì đó cũng là hai người lo lắng cho ta nhiều nhất. Ta nhận ra cảm giác được chăm sóc và chăm sóc người thân rất vui. Tiểu thư tốt với ta như vậy, còn trả lương cho ta hậu hĩnh, xem như là tỷ muội ta may mắn có được, ta phải chăm sóc tốt người thân của mình"

Mina chỉ im lặng lắng nghe, nhưng trong lòng nàng có thứ gì đó hụt hẫng.

"Hôm nay ngươi không chơi nhạc cụ đó sao?"

"Hả?" Chaeyoung chưa hiểu nghiêng đầu nhìn nàng hỏi lại

"Nhạc cụ đó, có dây như đàn tranh nhưng hình thù lại khác lạ, âm thanh phát ra cũng thanh hơn"

"À, nếu tiểu thư muốn nghe thì đợi ta một chút" nói rồi không đợi Mina trả lời mà liền đứng dậy chạy nhanh về phòng lấy đàn rồi quay lại.

"Ta có thể không giỏi những việc khác, nhưng mà chiếc đàn này cam đoan với tiểu thư chỉ có ta mới biết chơi, và chơi tốt nhất thiên hạ này" vì thời đại này nó vẫn chưa xuất hiện trên đời, nữa câu sau là Chaeyoung tự nghĩ trong đầu.

"Ba hoa" Mina bật cười vì bộ dáng ra vẻ kiêu ngạo của người kia

"Thật mà, à hừm người nghe đây" tằng hắng rồi chỉnh lại dây đàn. Nhắm mắt để ghi nhớ lại phổ nhạc, rồi cất giọng ngân nga.

Mina trong suốt quá trình vẫn không nói thêm lời nào, trong mắt nàng con người này dường ngư tỏa ra thứ ánh sáng ấm áp, lấp lánh diệu kì, giọng hát nhẹ nhà ngân vang như lớp bông nhẹ nhàng thổi tan đi mệt nhọc, suy nghĩ luôn thường trực từ khi nàng tiếp nhận sản nghiệp gia đình.

Khoảng thời gian tuyệt vời khiến Mina như lạc vào chốn thần tiên, chỉ có Mina cùng với một thần tiên sa chân xuống phàm trần. Nếu có thể Mina ích kỷ nghĩ muốn dấu đi đôi cánh, để cho người này mãi ở bên mình.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net