3 : "Cháu có muốn trở thành một Geisha không?"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Michiko và Chie sau đó đi một mạch ra sau nhà, không dám quay lại nhìn xem ân nhân của chúng là ai. Giờ đang là lúc hoàng hôn nhưng bầu trời lại chẳng đẹp như trong sách. Những mảng màu tối loang lổ quết lên bầu trời, khiến khí quyển trông thật nặng nề làm sao. Những đám mây tím tái, nhem nhuốc hệt như bộ lông của một con yêu quái đang ăn mòn mặt trời, khiến nó chảy ra thứ ánh nắng đỏ au, hắt vào mặt Michiko đang ngồi trên hành lang, làm át đi cái tát mà mụ bảo mẫu để lại trước đó. Chính vì thế mà em có thể nói dối là mình không đau khi Chie vừa rơm rớm nước mắt vừa hỏi. Cô bạn này cũng thật kỳ lạ - Michiko thầm nghĩ, trước đây dù có bị phạt nặng đến đâu, Chie cũng chẳng hề uất ức, chẳng hề nao núng. Michiko không ngờ được cô gái bướng bỉnh và gan lì này cũng có ngày rơi nước mắt. Nhất là với tình huống vô lý như vậy. Đối với Michiko, việc này có gì mà phải khóc? Ăn một cái tát thôi mà, này là quá nhẹ so với tưởng tượng của em, mụ bảo mẫu chắc chắn có thể xuống tay nặng hơn nhiều lần. Kể cũng may, vị khách đó đến rất đúng lúc, nếu không nhờ có ông ta, chẳng biết số phận của hai đứa sẽ đi về đâu nữa. Trên đời có thật nhiều điều phi lý, một người đàn bà rắn rết như Ino, sẵn sàng đánh đập trẻ con không thương tiếc, lại quay ngắt 180 độ sang một bậc bề dưới khúm núm, cung kính trước người đàn ông diện vest. "Vấn đề nằm ở đó chăng, bộ vest đen đó? Nó khiến mụ ấy sợ sao?" Câu hỏi này luôn bám chặt lấy Michiko kể từ đó. Phải rất lâu sau em mới hiểu ra rằng: không phải bộ vest đen, mà là giá trị của bộ vest đen và làm sao để có bộ vest đó. Tiền và địa vị, đó mới là thứ điều khiển được mụ bảo mẫu, và không chỉ mụ mà còn là tất cả mọi người...

Bầu trời dần tắt nắng.

Những vệt sáng cuối cùng nơi chân trời đang hấp hối.

Mặt trời cuối cùng đã bị nuốt chửng rồi.

Chie đã nín khóc, tiếng thút thít biến mất, để lại sự yên tĩnh tuyệt đối trên hành lang, hai đứa trẻ chẳng có gì để nói cả, mối quan hệ giữa chúng đã đến mức không cần lời nói cũng có thể thấu ý nhau. Đó là mình chứng cho tình bạn của chúng, cái khoảnh khắc im lặng này thật hiếm có và đáng quý làm sao. Sau này mỗi lần nhớ đến Chie, Michiko luôn tái hiện lại hình ảnh hai đứa tựa vào nhau dưới ánh nắng huy hoàng, rực rỡ mà không hề gay gắt của chiều tà. Giá mà,... những giây phút ấy có thể kéo dài mãi mãi.

Không biết sau bao lâu, Chie mới lên tiếng xoá bỏ sự im lặng.

- Người đàn ông đó là ai nhỉ?

Thắc mắc của Chie cũng là của Michiko, nên đương nhiên em vẫn trầm lặng, chỉ có mình Chie độc thoại.

- Ông ấy trông thật là đặc biệt, như kiểu là quý tộc vậy.

- Quý tộc... là gì? - Michiko cất giọng nói nhỏ nhẹ hỏi lại, đây là lần đầu tiên Michiko nghe từ này.

- Kiểu như là, người sang trọng vậy, họ rất đẹp và có nhiều người tuân lệnh.

- Như cô Ino sao?- thái độ nhẫn nhịn sau khi tát mình của cô Ino hiện lên trong đầu Michiko.

- Phải, ông ấy khiến cho Ino phải sợ, và không dám đánh chúng ta nữa. Ông ấy đã cứu chúng ta đấy!

- Ừ - Michiko đồng tình, đúng là ông ấy đã cứu hai đứa

Cái "ừ" của Michiko tiếp thêm tự tin cho ý định của Chie

- Này, hay là chúng ta đi xem thử xem ông ấy như thế nào đi!

Michiko lập tức nêu vấn đề:

- Ông ấy đang nói chuyện với cô Ino...

- Chính vì đang nói chuyện nên mới là cơ hội tốt nhất, Ino sẽ chẳng dám làm gì chúng ta cả.

Chie nói chắc nịch, môi em bặm lại, ánh mắt đầy quyết tâm. Điều này đồng nghĩa với việc không gì có thể xoá bỏ ý định đó nữa.

- Nhưng mà... Sau đó thì sao? - Michiko vẫn lo lắng.

- Không phải sợ, chúng ta chỉ ở ngoài nghe lén thôi, đâu cần đụng mặt nhau. - Chie liên tục trấn an Michiko, hôm nay nhất định phải biết ông ấy là người như thế nào.

Ý kiến này an toàn hơn so với suy nghĩ của Michiko. Dù sao thì em cũng rất muốn xem xem người đàn ông đó đặc biệt như nào, quý tộc ra sao.

- Đi! - Michiko và Chie lên tiếng cùng một lúc.

Người đàn ông bí ẩn và cô Ino đang trò chuyện phòng khách, tức là gian nhà chính. Xung quanh đây có hành lang rất rộng, mà lại nhiều cây cối, rất thuận lợi cho những việc rình mò. Thế cho nên Chie mới tự tin đi nghe trộm sau một phen hú vía như thế. Tuy nhiên, khi đến nơi, Michiko và Chie kinh ngạc, hoá ra không chỉ có chúng có ý định đó, cả một nhóm trẻ con cũng đang chen lấn xô đẩy, ghé tai dí mắt vào khe cửa. Người đàn ông ấy thật sự có sức gây tò mò.

Với uy lực của Chie, lách vào vị trí tốt nhất chỉ là chuyện nhỏ. Qua khe cửa nhỏ xíu, Michiko chỉ có thể nhìn rõ cô Ino và vài hình ảnh thấp thoáng của bên đối diện nhưng em chắc chắc ngoài người đàn ông ra còn một ai đó. Dưới ánh nến mờ ảo, bóng đỏ của bộ Kimono đang lấp ló, đó là một phụ nữ! Lúc trước chạy quá vội nên Chie và Michiko chưa kịp nhìn xem có bao người khách. Cô ấy đang rót trà, những ngón tay thon dài, thẳng tắp và trắng như sứ đang thực hiện đúng nghĩa vụ của chúng: nâng niu bình và tách trà. Tuy chỉ có thể nhìn qua khe cửa hẹp chưa đến 1cm, Michiko vẫn cảm thấy rùng động trước hình ảnh ấm trà sứ được bao bọc trong đôi tay ấy. Tựa như có gì đó đang thức tỉnh trong em, nó khiến em ngơ ngẩn, gài vào em cái tưởng tượng chính mình là người rót trà đó. Michiko chẳng hề biết mình đang bị thôi miên, chỉ đến khi Chie giựt giựt áo em và lôi đi, những ảo tưởng mơ hồ ấy mới tạm kết thúc.

Michiko đi theo Chie một lèo về phòng ngủ. Chie trèo lên giường và chùm kín chăn lên hai đứa, nhỏ giọng thầm thì:

- Ông ấy sẽ nhận nuôi một trong số những đứa bé gái ở trại trẻ.

Michiko nãy giờ đâu có nghe được cuộc trò chuyện đó, em ngơ ngác:

- Sao cơ?

Chie vẫn điềm tình giảng giải:

- Ông ấy sẽ đưa một trong những đứa con gái ở cái trại trẻ này đi, ra khỏi đây, không quay trở lại.

Thấy vẻ mặt hoàn toàn không hiểu gì của Michiko, Chie xoáy thẳng vào trọng điểm:

- Đây là cơ hội thoát khỏi nơi này, nhưng chỉ cho một người thôi.

Michiko vỡ lẽ, em "à" một tiếng, nhưng sau đó lại trùng lòng xuống. Em biết Chie căm thù trại trẻ này, mỗi khi có người đến nhận trẻ, Chie đều cố gắng thể hiện thật tốt, nhưng không thành công. Chie ở đây cũng khá lâu rồi, và thường thì người lớn chỉ nhận những đứa dưới 10 tuổi. Cơ hội của Chie không còn nhiều nữa. Nhưng nếu Chie được nhận nuôi thì sao, người bạn duy nhất bảo vệ Michiko nơi tàn nhẫn này sẽ rời đi mà chẳng có ngày quay lại. Đương nhiên việc được nhận nuôi là ao ước của mọi đứa trẻ mồ côi, đó là bước đổi đời, đem đến tương lai cho đứa trẻ đó. Nếu Chie được nhận, Michiko cũng sẽ rất vui mừng. Xong số phận của em...
Chie hiểu được suy nghĩ của Michiko nhưng trong tình huống này, không có từ ngữ nào có thể giải quyết. Giá mà có cách để cả hai đứa cùng được nhận nuôi, giá mà Michiko được nhận nuôi trước, Chie sẽ yên tâm mà đi tìm cuộc sống mới. Giá mà... Giá mà...

Cả hai thở dài, nỗi phiền muộn này đáng lẽ không nên xuất hiện ở những đứa bé như vậy. Trại trẻ đúng là một nơi tàn nhẫn mà.

Trong khi đó, tại căn phòng khách nghi ngút mùi hồng trà, người đàn ông mặc vest đen đang nhâm nhi tách trà nóng hổi, nghe cô Ino giới thiệu đứa trẻ mà ông đang tìm kiếm:

- Chie là một đứa nhanh nhạy, con bé rất thông minh và có cá tính, nó chắc chắn thích nghi rất nhanh với môi trường mới. Bố nó đã cưới vợ khác nên mới bỏ nó tại đây, sẽ không có chuyện quay lại đòi con đâu thưa ngài.

Cô Ino tất nhiên là không yêu thương Chie đến mức muốn cho nó cơ hội nhận nuôi. Mụ chẳng qua là chán ghét với con quỷ cái không biết trời cao đất dày này, muốn tống khứ nó.

Mà, người đàn ông này cũng chẳng phải muốn nhận nuôi nó, ông cần một người mới, để huấn luyện thành Geisha, tiếp rượu cho quán của ông. Chie tốt nhất nên bị quản lý bởi ông ta.

Tuy nhiên, những lời khuyên của cô Ino chẳng có tác động đến ông mấy. Sau một hồi thao thao bất tuyệt, cô Ino mới ngừng lại hỏi:

- Vậy, ngài có muốn gặp Chie không?

Người đàn ông điềm tĩnh nhấp một ngụm trà rồi thắc mắc:

- Đứa bé bị cô tát khi chúng tôi mới đến đây, là ai?

Cô Ino bối rối:

- Thưa ngài, tôi không có tát con bé...

- Có tát hay không tôi tự biết, đứa bé đó đâu rồi?

Bị ngắt lời, cô Ino chập chừng một lúc:
- A.. ờ... Nó đang ở nhà dưới.

- Gọi nó lên đây.

Cô Ino hết sức bất ngờ, chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi thế mà Michiko lại để lại ấn tượng đến vậy, nhưng cô không dám cãi lời, chỉ đành nhanh chóng đi xuống gọi Michiko.
Những đứa trẻ vẫn hóng hớt bên ngoài thấy cô đứng lên bèn chạy biến. Một trong số đó đã chạy từ trước về phòng ngủ, nơi Michiko và Chie đang ngồi buồn bã.

- Michiko, người đàn ông đó muốn gặp cậu.

Tiếng gọi khiến Chie và Michiko giật mình vì bất ngờ. Như vậy rất có thể là, Michiko sẽ được nhận nuôi, chứ không phải Chie.

Chie thấy Michiko đứng hình đầy khó xử, trong khi đó cô Ino đã lên tiếng gọi, bèn hích em:

- Đi nhanh lên kìa Michiko, biết đâu cậu sẽ được nhận.

Michiko nghe được sự cay xót trong câu nói của Chie nhưng em chẳng còn cách nào khác ngoài đứng lên và rời khỏi phòng, rời khỏi Chie.

Vẫn là chiếc hành lang đó, suốt bao năm nay Michiko chẳng bao giờ đi trên cái hành lang này một mình cả. Bây giờ cũng vậy, nhưng người đi cùng em không phải là Chie mà là cô Ino. Michiko cố kéo dài thời gian bằng cách bước những bước thật nhỏ. Em có lẽ là đứa trẻ duy nhất không muốn được nhận nuôi, bởi với em, ở đâu cũng vô nghĩa. Chỉ khi người khác đối xử tốt với em, tạo cho em cảm giác an toàn, em mới coi người đó là người nhà và nơi nào có họ sẽ là nhà của em. Chie là người duy nhất đã làm được điều đó, vậy mà trớ trêu thay, em đang tự hủy hoại mong muốn của mình, hủy hoại cả mong muốn của Chie.

Thời gian mà em cố câu kéo thật chẳng thấm vào đâu, em hiện đã đứng trước cánh cửa mà mới vừa nãy còn phải ghé qua khe để nhìn. Lúc này cô Ino mới gầm gừ trong cổ họng:

- Liệu mà ứng xử cho đàng hoàng đấy.

Cánh cửa được mở ra, không gian bên trong vô cùng ấm cúng, khói hương nghi ngút, mùi hồng trà thơm ngọt ngào, xông đến mọi ngóc ngách trong phòng ám cả lên người Michiko. Em đứng giữa cửa nhìn hai vị khách, họ đúng là rất đẹp. Đặc biệt là vị khách nữ, cô ấy mang dáng vẻ vừa ôn nhu hiền hậu lại vừa quyến rũ và đầy bí ẩn. Nhưng lần này Michiko không có cơ hội để ngơ ngẩn nhiều, cô Ino ấn đầu em xuống để chào họ, kèm theo câu nói không khác gì giới thiệu sản phẩm để bán

- Con bé đó đây ạ!

Người đàn ông có vẻ không hài lòng với hành động lỗ mãng của cô Ino, ông ra hiệu cho cô ra ngoài, đương nhiên là cô cũng ngoan ngoãn lùi ra trước ánh mắt ngỡ ngàng của Michiko.

Khi chỉ còn 3 người trong phòng, người đàn ông lên tiếng hỏi:

- Cháu tên gì?

- Michiko - Giọng em hơi run vì sợ.

- Đừng sợ - người đàn ông nắm bắt rất nhanh tâm trạng em, ông từ tốn nhấp một ngụm trà, "khà" một tiếng dài hơi như để giải toả áp lực hộ Michiko, rồi chầm chậm, ông hỏi câu hỏi quan trọng nhất cuộc đời Michiko

- Michiko,...cháu có muốn, trở thành một Geisha không..?
...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net