Chương 25~26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 25

Sao lại có người như thế chứ ?

Tần Chân cầm di động cho Trình Lục Dương, nhìn anh sửa cái cầu chì vừa bị cháy vô cùng ung dung, độ thành thạo này khiến cô không khỏi thất thần.

Chẳng lẽ không phải là cậu ấm sống an nhàn sung sướng sao ? Dù quan hệ với cha mẹ không tốt thì cũng không bình dân đến mức này chứ !

Lên phòng khách, xuống phòng bếp, trồng cây chăm hoa, bao trọn việc nhà... giờ đây còn biết sửa điện, nối cầu chì thành thạo thế này, một người toàn năng như thế lại là cậu ấm sinh ra trong gia đình giàu sang, quả thật khiến người ta không thể chịu nổi !

Trong nháy mắt cô trở nên hết sức tò mò về Trình Lục Dương, ngoại trừ cái miệng độc ra thì có thể nói anh đều hoàn hảo, một đứa con như thế, vì sao cha mẹ lại không thích chứ ?

Mà sau khi nối cầu chì xong, Trình Lục Dương quay đầu lại thì thấy Tần Chân đang thất thần, anh chìa tay ra búng lên trán cô: "Đần người gì đấy? Mau đi bật đèn!"

Dường như vô hình chung, hai người bỗng trở nên thân thiết, cứ như bạn tốt nhiều năm... tuy rằng bản thân Trình Lục Dương sẽ kiên quyết không thừa nhận điểm này.

Đồng hồ chỉ vào mười giờ đúng, Tần Chân mới nhớ tới nên về nhà.

Trình Lục Dương muốn nói không thì ở lại một tối cũng được, dù sao quần áo giặt bằng máy giặt còn chưa khô, nhưng lại nghĩ tới một nam một nữ ở chung qua đêm, truyền ra thì cô sẽ mang tiếng nên không mở miệng.

Anh cầm hai vỏ chai rượu đi cùng Tần Chân ra ngoài, lấy cớ rằng chai rượu ở mãi trong nhà có mà thối chết, phải ném đi ngay, vì thế cùng cô đi chậm rãi ra cửa tiểu khu.

Bảo vệ chào hỏi anh: "Ô, cậu Trình à? Cậu đưa bạn gái về nhà sao?" Nói xong còn cười cười với Tần Chân.

Tần Chân cũng cười tủm tỉm nói: "Không, anh ấy vứt rác nên tiện đường tiễn tôi."

Chú bảo vệ cười ha ha mãi, cũng không vạch trần điểm đổ rác rõ ràng ở hướng ngược lại, mà chỉ nhìn Tần Chân đăm chiêu. Cô gái này còn mặc quần áo của cậu Trình đấy, còn phủ nhận cái quái gì ?

Tần Chân cũng không biết bộ trang phục lúng túng này đã bán đứng bản thân, đến khi lên taxi rồi còn cười như hoa nở mà vẫy chào Trình Lục Dương.

Trình Lục Dương thấy cô mặc quần áo của anh còn ra sức vẫy chào anh, trông rất hài hước nên anh cũng không khỏi bật cười, bất đắc dĩ vẫy tay với cô.

Dưới ánh đèn đường, dáng anh cao ráo thẳng tắp trong bộ đồ ở nhà màu nhạt, cái bóng in dài trên mặt đất mờ mờ nhạt nhạt, lại dịu dàng không thể tả thành lời.

Tần Chân lập tức quên cả bỏ tay xuống, ngẩn ngơ nhìn anh đang cười vô tư, tim đập rộn lên.

===

Tối nay Tần Chân ngủ rất say sưa, không biết do nhờ cồn hay nhờ lời an ủi của Trình Lục Dương, nói tóm lại, cô hoàn toàn không mất ngủ như đã tưởng.

Sáng sớm thức dậy, thậm chí cô còn động viên người có tinh thần sáng láng trong gương: Hôm nay khẳng định sẽ là một ngày tốt đẹp!

Rốt cuộc sự thật chứng minh, kẻ thất tình phổ biến có chứng suy nghĩ chủ quan cường độ thấp.

Giữa trưa hôm đó, cô tươi cười trong vắt chạy tới tòa nhà mới của Âu Đình mà Lưu Trân Châu đã đưa địa chỉ, khi cô còn chưa nói chuyện với khách hàng được mấy câu thì thấy một nam một nữ đi vào sảnh lớn.

Nữ là Hoàng Y – đồng nghiệp của cô, nam chính là ông Trương mà đã mấy lần dùng móng giò chạm vào cô đồng thời bị Trình Lục Dương châm chọc mất hết mặt mũi kia.

Tần Chân vốn đang đi vào thang máy với cô Lý bên cạnh nhưng nhìn thấy cảnh này lại không nén nổi mà dừng bước.

Hoàng Y trông có vẻ sốt ruột, bước đi rất nhanh, mà người đàn ông họ Trương kia đi thong thả theo sau, trên gương mặt còn trưng nụ cười xấu xa, miệng thì nói với theo: "cô Hoàng đi nhanh như vậy làm gì? Tôi đi sắp không kịp em rồi, chẳng lẽ em đang ngượng ngùng hay sao?"

Hoàng Y cười lúng túng: "Tôi đang muốn nhanh chóng đưa ông lên căn nhà tiếp theo."

"Việc gì phải vội thế, tôi còn chưa vội, em không cần phải gấp gáp." Tên họ Trương dứt khoát chìa tay ra nắm tay cô ấy, "Nào nào, đi từ từ thôi, đừng ngại !"

Bị ông ta chạm vào tay, Hoàng Y lập tức rụt tay lại như con thú nhỏ hoảng sợ, vội vã đi mau vài bước.

"Phản ứng mạnh thế làm gì ? Tôi có ăn em đâu." Người đàn ông nhìn cô cười ha ha ra chiều thích thú.

Tần Chân vừa thấy cảnh này thì cơn giận bốc lên, cô chạy nhanh quay lại sảnh lớn, bảo vệ Hoàng Y ở sau người, quát người họ Trương kia không hề khách sáo: "Ông làm cái gì đấy?"

Hoàng Y xưa nay nhát gan, không phải loại mạnh mẽ dũng mãnh như cô, bình thường trong văn phòng đều là Tần Chân giúp cô ấy cãi lại đám đồng nghiệp độc mồm. Mắt thấy Hoàng y chịu thiệt thì Tần Chân tức khắc nổi máu anh hùng.

Tên họ Trương kia vừa thấy là Tần Chân, mắt xoay tròn, cười nói: "Ái chà, hôm nay chàng vệ sĩ không có mặt sao ? Nếu cô Tần sợ cô Hoàng này tranh mối làm ăn của cô thì thôi cô theo tôi đi ăn bữa cơm bàn cho xong chuyện lần trước đi?"

Căn bản là tên lưu manh thối tha không biết xấu hổ !

Tần Chân giận dữ, chỉ tay ra cửa lớn đồng thời nói chua ngoa: "Âu Đình chúng tôi không chào đón cái loại cuồng dâm như ông, mặc kệ là xem nhà hay xem gái, lần tới phiền ngài đổi sang công ty khác rồi hẵng nhìn được chứ?"

Cô phát giác sau khi lăn lộn với Trình Lục Dương mấy ngày, cô lại luyện ra được tính xỏ xiên cơ đấy!

Chắc đây cũng là lần đầu tiên người họ Trương thấy cô nổi cáu nên lấy làm kinh hãi, buồn bực rằng người mấy lần trước chịu thiệt đều không hề hé răng sao hôm nay lại nổi giận đùng đùng rồi, vẫn nghĩ đang có đồng nghiệp ở đây nên cô giả vờ rụt rè, vì thế còn cười nói: "Cô Tần đừng đùa thế, chúng ta đều là người quen cũ đúng không? Đi nào, giữa trưa thế này, mau đi ăn bữa cơm, đến chiều tiếp tục xem nhà!"

Tần Chân bị độ vô liêm sỉ của ông ta chọc giận, cơn giận bốc lên ngun ngút: "Xem cái quỷ đấy! Ông mọc ra hai mắt để xem nhà chắc ? Cả quá trình cứ dán mắt vào con gái người ta, cứ như chỉ tiếc không thể móc mắt ra mà dính chặt lên người ta cho rồi, tưởng người khác mù hay sao?"

Hoàng Y sợ phiền phức, rồi càng sợ cô gây họa nên nhanh chóng giữ chặt tay cô nói nhỏ: "Được rồi được rồi, nói vài câu là được rồi, đừng làm ầm ĩ..."

"Chị còn sợ ông ta sao?" Càng thấy Hoàng Y sợ hãi, Tần Chân càng to gan, lồng ngực đong đầy tình người cao cả và tình mẫu tử chói lọi, cô dứt khoát xắn tay áo lên ra oai, "Ông có đi không hả? Không đi thì tôi báo cảnh sát bắt ông!"

Ông họ Trương há hốc mồm, sao con mèo ốm yếu thoáng cái biến thành cọp cái rồi? Nhưng dù sao ông ta cũng đuối lý, ầm ĩ như vậy thì bảo vệ và người trước cửa thang máy đã đổ dồn nhìn ông ta, ông ta đành xì một tiếng khinh miệt rồi quay đầu đi khỏi.

Tần Chân xoay người hỏi Hoàng Y: "Không sao chứ?"

Hoàng Y lắc đầu liên tục: "Không sao không sao, may nhờ có chị, nếu không em cũng không biết nên làm thế nào!"

Tần Chân vỗ vỗ tay cô ấy, "Lần tới gặp người như thế, cứ đuổi ông ta xéo đi, không xéo thì gọi 110, nhất thiết đừng có khách sáo với ông ta!"

Nói cứ như bản thân mình nóng tính lắm, chả ngẫm lại vài lần trước cô đã làm bánh bao nén giận thế nào.

Sau đó khi đi xem nhà với cô Lý, người phụ nữ ba mươi tuổi ôn hòa kia không khỏi khen cô có phong phạm nghĩa hiệp, khen đến mức Tần Chân đỏ mặt hồng tai, xấu hổ cực kỳ.

Qua tranh chấp nhỏ đó mà lần xem phòng này trở nên vô cùng thuận lợi, cô Lý làm người không soi mói, lại thưởng thức sự gan dạ mạnh mẽ của Tần Chân, ưng ý căn nhà này hết sức thoải mái rồi ký hợp đồng luôn.

Tần Chân sướng rơn cả người, đây là lần bán nhà suôn sẻ trong bao năm qua!

Nhưng mà tâm trạng vui vẻ cả một ngày không kéo dài quá mười giờ tối, khi cô tăng ca xong rồi hát hò ra khỏi Âu Đình, đang chuẩn bị đi qua giao lộ đón taxi, ai ngờ còn chưa đi qua góc đường thì bỗng có một người kéo tay cô, dí mạnh cô vào cột điện ven đường.

Tần Chân sợ tới mức hét ầm lên thì lại bị người ta bịt miệng lại, sau đó, người nọ giật mạnh áo cô ra, luồn mạnh tay vào, phủ lên ngực cô không hề do dự.

Đầu óc cô lú lẫn rồi, cô chỉ không ngừng giãy giụa theo bản năng, hai tay đẩy mạnh, nỗ lực giãy khỏi hắn ta. Móng tay cô hơi dài, vô tình cắt vào cánh tay người kia, người nọ đau đớn tức giận nên cho cô một bạt tai rất mạnh, mắng: "Con khốn!"

Vừa nghe thấy tiếng này thì Tần Chân đã biết hắn ta là ai.

Tên khốn kiếp họ Trương kia! Năm lần bảy lượt quấy rối cô!

Cô dùng sức giãy hơn, hét to: "Cứu mạng! Cứu mạng!"

Tên họ Trương đã chờ cô ở đây lâu rồi, vất vả mãi mới có cơ hội khống chế cô thì làm sao cho phép cô dễ dàng giãy thoát được? Vừa chìa tay ra bịt mồm cô, vừa đạp vào đầu gối cô một nhát, miệng thì hầm hừ trầm giọng quát: "con đàn bà đê tiện, giả vờ trong sáng lắm cơ đấy? Lần trước còn dụ dỗ ông đây cơ mà, muốn ăn cơm với ông đây còn gì? Ông nói cho mi, phối hợp với ông cho tốt vào, mua một hai căn nhà cũng xong hết! Nếu mi dám điên khùng, ông cho mi ăn không xong đã bị bán!"

Ông ta dùng lực rất mạnh, một móng vuốt cấu vào cánh tay Tần Chân, gần như muốn bấm gãy tay cô, khiến cô đau đớn không kêu nổi, càng không có cách nào giãy ra được.

Tần Chân kinh hãi phát khóc, chỉ ra sức giãy giụa theo bản năng, nhưng cô gầy còm không thể giãy giụa nổi, càng không thể chọi lại người đàn ông tai to mặt lớn này.

Trong lúc cấp bách, cô chỉ có thể không hề phản kháng, giả ý nhận mệnh nhắm hai mắt lại.

Tên họ Trương thấy cô như thế thì tưởng rằng cô đã thỏa hiệp, nở nụ cười vài tiếng, bắt đầu vuốt ve thân thể cô ngay ở góc đường vắng người trong đêm khuya khoắt. Mà Tần Chân run run cả người, chậm rãi thò tay vào túi quần, ấn bừa nút gọi điện thoại mà chẳng cần biết đối phương là ai, sau khi cảm nhận thấy di động hơi rung lên thì hiểu rằng cuộc điện thoại cầu cứu rốt cuộc được bắt máy rồi.

Cô nháy mắt mấy cái như là thuận theo người đàn ông, sau đó còn phối hợp đáp lại động tác của hắn ta, người đàn ông kia lập tức hưng phấn, buông lỏng tay che miệng cô, thấp giọng nở nụ cười, "Tôi đã nói rồi, chỉ cần cô nghe lời tôi, cứ theo tôi thì tôi nhất định sẽ khiến cô vừa lòng!"

Tần Chân không biết người bên kia di động là ai, cũng không biết đối phương có thể nghe thấy cuộc đối thoại này không nhưng chỉ có thể run giọng nói: "Ông không thể ép buộc tôi, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát! Ở đây ngay dưới công ty chúng tôi, đâu đâu cũng có camera theo dõi, ông đừng có đánh đổi tương lai của mình!"

"Thôi đi, lúc này còn vờ với vịt? Cứ hưởng thụ đi, cô lấy tiền của cô, tôi mua nhà của tôi, đấy không phải là mọi người cùng vui sao?"

Người đàn ông kia đã chạm tay vào khóa áo con của cô, rốt cuộc Tần Chân không thể chịu nổi nữa nên bắt đầu liều mình phản kháng, khóc lóc hét lên: "Cứu mạng! Có ai không cứu tôi với! Ông bỏ tôi ra! Cút ngay!"

Miệng thì kêu loạn lên, cô xoay người muốn chạy, lại bị người đàn ông kia dùng một tay túm lại, đẩy ngã xuống đất.

Người đi đường trên con phố đối diện chú ý tới cảnh tượng này, khiếp sợ nhìn bọn họ, Tần Chân vẫn đang khóc kêu, thì nghe thấy người đàn ông đang khống chế cô hung dữ quát những người đang ồn ào: "Vợ chồng cãi nhau, có gì đẹp hả? Cút cho ông!"

"Tôi không biết ông ta! Ông ta là tên cuồng dâm!" Tần Chân sắp kiệt sức, cổ họng cực kỳ khàn khàn, hét lên như thế thì lại bị người ở trên đạp mạnh một nhát nên không khỏi bật khóc nức nở.

Trình Lục Dương ở đầu bên kia cầm di động mà căng thẳng cả người, anh bỗng đứng bật dậy, bước nhanh ra ngoài phòng họp.

Phương Khải không biết làm sao bèn đuổi tới cửa, "Tổng giám đốc?"

Tất cả mọi người trong phòng hội nghị không hiểu ra sao, đang họp dở nửa chừng sao lại bỗng nhiên gián đoạn?

Trình Lục Dương chẳng để ý tới người đầy phòng, vừa gọi 110 vừa chạy tới thang máy. Nhìn thấy thang máy đang đứng ở tầng 1, anh bắt đầu chạy xuống cầu thang không chút nghĩ ngợi.

Sau khi báo cảnh sát, anh lại chuyển điện thoại cho bên Tần Chân, thét to: "Cô gắng lên! Không được ngoan ngoãn bị chi phối! Tôi đến ngay đây!"

Biết rõ đối phương nghe không thấy, anh vẫn hét khàn cả giọng, từ hành lang cho đến khi lên taxi.

Lái xe nhìn anh sợ hãi: "Anh không sao chứ?"

Trình Lục Dương ném ví tiền dày cộm cho anh ta: "Tòa nhà Hoàn Mậu! Chạy nhanh !" Anh kích động nói câu này xong thì lại tiếp tục kêu gào với đầu bên kia điện thoại, "Tần Chân! Chịu đựng cho tôi! Tôi đến ngay đây! Phát huy tác phong anh hùng của cô, nhất định không được từ bỏ!"

Kêu gào phải gọi là rất thâm tình, tưởng chừng đệm cả bài ca gào thét, Mã Cảnh Đào thấy cũng nên bái phục chịu thua.

Biểu cảm của lái xe kia cứ phải gọi là đặc sắc vô song, nhìn anh chẳng khác gì nhìn bệnh nhân tâm thần rồi.

Chương 26

Edit: Vi Vi

Khi Trình Lục Dương chạy tới bên ngoài của tòa nhà Hoàn Mậu của Âu Đình thì người trên đường rất thưa thớt, dưới ánh đèn lờ mờ không còn bóng dáng Tần Chân.

Anh nghe thấy có mấy cụ già đứng ở ven đường nói chuyện tào lao thổn thức rằng: "Thanh niên bây giờ ấy à, ghê thật đấy, vợ chồng son cãi nhau cái gì mà chạy ra cả đường cái!"

"Chả thế à, thằng kia dữ thật đấy, còn đánh vợ nữa!"

"Tôi thấy cô bé đó cũng đáng thương thật đấy, vướng phải ông chồng đầu gấu thế, đạp mấy nhát vào chân cô bé đấy, khóc thế nào thằng kia cũng không bỏ qua cho cô bé!"

Máu cả người Trình Lục Dương như đông lại, anh đột nhiên vọt lên hỏi mấy người kia: "Cô ấy đâu? Cô ấy ở đâu?"

Bà lão không hiểu ra sao mà hỏi anh: "Cô ấy nào? Ai? Cậu đang nói gì đấy?"

"Chính là cô gái bị đánh đó ý? Vừa rồi cô ấy còn ở đây gọi điện thoại cho tôi, bây giờ đi đâu rồi?" Trình Lục Dương gần như quát các bà, giọng to dọa người kinh.

"Đi rồi, vừa rồi đã bị đưa đi !" Bà lão bị dọa giật nảy mình, chỉ ra góc đường.

Trình Lục Dương nổi cả gân xanh, đưa đi? Các bà thế nào lại mặc kệ một cô gái bị tên lưu manh háo sắc đưa đi?

Vừa nghĩ đến tiếng khóc của người con gái kia qua điện thoại vừa rồi, anh lạnh lẽo cả tay chân.

Cái gì gọi là bị đưa đi? Những người trên đường này đều là kẻ ngốc sao ? Thế nào lại để tên khốn nạn kia làm nhục cô, sau đó đưa cô đi?

Trình Lục Dương đứng tại chỗ vừa mờ mịt vừa giận dữ, có cảm giác vô lực chậm rãi bò lên chân anh, sau đó nhanh chóng lan tràn một mạch tới từng ngóc ngách toàn thân.

Vào thời khắc cô nguy ngập nhất đã lựa chọn gọi điện thoại cho anh, thế mà khi anh bất chấp tất cả chạy tới thì lại phát hiện cô đã bị người làm nhục cô đưa đi...

Trình Lục Dương như nói không ra lời, đứng ngơ ngác tại chỗ, đầu óc trống rỗng.

Bà lão kia tốt bụng hỏi anh: "Chàng trai không sao chứ ? Cô gái kia là gì của cháu thế ? Trông tội thế, bị chồng bắt nạt như thế, mấy bà già chúng tôi tay chân không nhanh nhẹn nên cũng không tiện khuyên can..."

Nói bô bô cả tràng nhưng Trình Lục Dương căn bản nghe không vào.

Bà lão thấy anh như gặp cú sốc rất lớn nên nhanh chóng an ủi: "Không sao không sao, cảnh sát tới rồi, cô gái đó khẳng định không sao rồi!"

Trình Lục Dương hoàn hồn, bỗng ngẩng phắt đầu lên, "Bà nói gì ạ ? Cảnh sát gì?"

"Không biết ai báo cảnh sát, mấy người các bà còn chưa kịp gọi điện thoại đâu, thì cảnh sát đã tới rồi." Bà lão chỉ vào con đường đằng chỗ rẽ, "Nhìn thấy không? Người đàn ông kia chả tìm đúng chỗ đánh vợ gì cả, đi tới cuối con đường này là có sở cảnh sát, nếu lái xe thì chỉ trong vòng một phút đã đuổi đến. Vừa rồi các bà đang định gọi điện thoại, xe cảnh sát đã đến nơi rồi — ai, cháu chạy gì đấy?"

Bà lão chưa nói xong thì thấy anh chàng khôi ngô tuấn tú xoay người chạy về phía góc đường, tốc độ quả thật đạt chuẩn, không được chọn vào đội tuyển quốc gia thì thật lãng phí.

====

Trái tim Trình Lục Dương sắp nhảy ra khỏi cổ họng, anh chạy một mạch đến sở cảnh sát cuối con phố, bị cảnh sát ngăn lại cũng không quan tâm mà cứ xông vào trong.

Có không ít người trong đồn công an, có mấy căn phòng đang sáng đèn, anh xông vào mấy phòng liền mà vẫn chưa tìm ra Tần Chân, khi suýt nữa thì bị người ta đuổi ra ngoài thì rốt cuộc nhìn thấy bóng người trong phòng cuối cùng bên tay trái.

Vốn đang định nhìn thấy cô thì trước tiên phải xách áo cô lên mắng dữ một trận, một phụ nữ tăng ca đến nửa đêm làm cái gì ? Có tý ý thức an toàn gì không hả ? Đã biết phải tăng ca thì ở trung tâm thương mại trong đêm khuya vắng người thế này, lẽ nào còn không biết hẹn xe taxi từ sớm đi ?

Anh có cả đống lời ngoa ngoắt nghẹn trong bụng, định rằng vừa thấy cô thì sẽ bùng nổ, nhưng ai ngờ thật đến khoảnh khắc này thì anh lại không thốt ra nổi một chữ.

Dưới ánh đèn chân không, người con gái kia bụm mặt ngồi tựa tường trên ghế dài, có một nữ cảnh sát đang ngồi xổm bôi thuốc cho cô. Ống quần cô bị xắn lên bắp đùi, để lộ khu vực bị bầm tím và xước xát, da cô rất trắng nên trông rất ghê người.

Chiếc áo tay lỡ màu trắng cô vốn mặc hôm nay bị người ta lôi kéo đến mức hằn lên nhiều nếp nhăn, chỗ này thì bẩn chỗ kia thì đen, bẩn thỉu như tên ăn mày, phần vai còn bị xé toạc để hở vai trái trắng nõn ... cùng với dây áo mảnh nhỏ.

Nữ cảnh sát vừa bôi thuốc vừa an ủi cô, nhưng cô chỉ bụm mặt không nói một lời, trông không khóc mà không biết đang suy nghĩ cái gì.

Lòng Trình Lục Dương thắt lại, anh bước lên mấy bước, hô: "Tần Chân?"

Anh có thể cảm giác được người trước mắt đơ người trong nháy mắt sau đó chậm rãi thả tay xuống, trên gương mặt trắng nõn tràn đầy vẻ hoảng hốt, chỗ xương gò má còn có vết xước ghê người, máu tươi rơm rớm ra ngoài.

Nhìn thấy anh đến đây, Tần Chân rốt cục không nén nổi dòng nước mắt, rõ ràng có rất nhiều điều muốn nói nhưng giờ phút này cô chỉ có thể khóc thút tha thút thít, không nói nổi một lời.

Nước mắt lăn xuống miệng vết thương, chắc chắn đau cực kỳ, biểu cảm của cô lập tức trở nên càng đáng thương hơn, từng giọt từng giọt nước mắt tuôn rơi.

Trình Lục Dương nghe thấy cô khóc thút thít gọi tên anh: "Trình... Trình Lục Dương..."

Trong đôi mắt đen nhánh đong đầy nước mắt, sắp không thấy rõ thần thái vốn có rồi.

Anh giận dữ cởi đồ âu ra khoác lên người cô sau đó bỗng quay đầu nhìn tên đàn ông bị còng tay đang tường trình trước bàn thẩm vấn, nhận ra hắn chính là người động tay động chân với Tần Chân ở tòa nhà của Âu Đình lần trước, anh bước lên không nói một lời.

Người đàn ông kia đưa lưng về anh đang khúm núm tiếp nhận thẩm vấn của cảnh sát, nào ngờ bị người phía sau tóm tay rồi bị kéo dậy khỏi ghế trong nháy mắt.

"Cậu ai –" Còn chưa dứt lời, hắn ta còn chưa thấy rõ ai đã kéo hắn ta lên thì đã bị Trình Lục Dương nện thật mạnh xuống bàn. Toàn bộ giấy bút của cảnh sát rơi xuống mặt đất, bản thân cảnh sát cũng giật mình đứng phắt dậy.

Trong căn phòng tổng cộng có hai cảnh sát, nữ sĩ quan phụ trách bôi thuốc cho Tần Chân, nam sĩ quan phụ trách ghi chép, lúc này trông thấy Trình Lục Dương có hành vi bạo lực thế này đều quát anh: "Mau dừng lại!"

Trình Lục Dương chẳng thèm để ý đến họ mà chỉ quay đầu hỏi Tần Chân: "Cái tay nào?"

Tần Chân hai mắt đẫm lệ nhìn anh, miệng há thật to.

"Cái tay nào chạm vào cô?" Trình Lục Dương giận dữ hỏi rồi tóm cái tay trái không bị còng của người đàn ông lên: "Cái này?"

Tần Chân sợ ngây người nên vẫn chưa trả lời. Mà người đàn ông kia cũng bắt đầu ra sức giãy giụa, nhưng một tay hắn ta bị còng vào lan can trên tường không thể động đậy, đánh lại cái khung thì chỉ chịu thiệt.

Trình Lục Dương giận dữ ngút trời, đấm tiếp một nhát vào mặt người đàn ông kia không hề nghĩ ngợi: "Đánh chết mi đồ thối tha không biết xấu hổ ! Ai cho mày bắt nạt phụ nữ ! Ai cho mày liều mình vì sắc!"

Người họ Trương sợ tới mức kêu quang quác: "Cứu mạng! Giết người! Cảnh sát mau cứu tôi!"

Trình Lục Dương đập dồn dập vào người hắn ta, tiếng kêu như giết lợn vang vọng khắp phòng.

Hai người cảnh sát đều xông vào kéo lại Trình Lục Dương, không cho anh tiếp tục đánh người.

Nam cảnh sát sốt ruột hô: "Anh bình tĩnh đã! Đây là sở cảnh sát, có chuyện gì giao cho cảnh sát giải quyết! Nếu còn gây rối nữa, có tin tôi còng cả anh

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net