[Miêu Thử|Đoản văn] Vi quân hoan chi sở hạnh trần duyên chung phi mộng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Miêu Thử] Vi quân hoan chi sở hạnh trần duyên chung phi mộng

Tác giả: Selloi

Trans: Qt

Edit: Lang Băm Đểu

Thể loại: đoản văn, cổ trang, giang hồ, hơi ngược, HE

Tình trạng bản gốc: Hoàn

Tình trạng bản edit: Hoàn

À vâng, vì tác giả chơi kiểu lừa tình nên bạn editor cũng lừa tình theo, khỏi làm văn án :v Cứ biết là truyện diễn tiến theo công thức ngọt + ngược + hài + thanh thuỷ đi, hê hê :”>

***

Mới vào đầu đêm, gió đã có ý muốn lạnh hơn một chút. Triển Chiêu thản nhiên đứng chắn ở hướng gió thổi, Bạch y nhân đi bên cạnh vẫn chưa phát hiện, mày kiếm hơi cau, tay phải không tự giác đè lên bụng.

“Ngọc Đường, làm sao vậy?” Trong lòng căng thẳng, thanh âm ngày thường bằng lặng không gợn sóng ẩn hiện lo lắng.

“Không có việc gì, chỉ là hơi đói bụng. Dạ dày trống rỗng sinh đau.” Hắn ngẩng đầu cười nhẹ, nhất thời làm y mụ mẫm, dung nhan tuấn mĩ vẫn mang nét niên thiếu ngây ngô, nhưng đuôi mắt lại không giấu được vẻ mỏi mệt.

Nghĩ đến hắn từ sáng ra đi tới giờ đến cả chút nước cũng chưa được uống, Triển Chiêu trong tâm nổi lên một trận đau xót. Hai năm trước, lúc y đem hắn rời Hãm Không Đảo, Lô phu nhân đã ngàn dò vạn dặn, nhất định phải đối xử với hắn thật tốt, nói hắn từ nhỏ dạ dày yếu nên rất kén chọn, phải chăm chú theo dõi hắn ăn hết thức ăn. Nhưng vụ án phiền phức mãi không kết thúc ở Khai Phong Phủ khiến hắn cũng theo chân y, mỗi ngày đều chìm trong bận rộn tới không có thời giờ nghỉ ngơi…

Nắm chặt đồ vật trong tay, Triển Chiêu lại bắt đầu do dự, cái này cũng có thể cho hắn sao? Y lại nghĩ tới Bạch Ngọc Đường dù là ngày hè cũng phiếm cảm lạnh, nếu chuyện này cũng không chú ý, y còn muốn chăm sóc hắn thế nào?

“Ngọc Đường.” Triển Chiêu âm thầm hít sâu một hơi, nhẹ giọng gọi hắn.

“Ân?” Bạch Ngọc Đường bên cạnh đã sớm nhìn đến vẻ mặt Triển Chiêu biến qua biến lại, vừa trộm cười vừa vội vã lên tiếng.

“Cái này cho ngươi, nghe nói là noãn ngọc, ngươi mang theo trong người sẽ không sợ lạnh nữa.” Y đưa tay qua, không để người kia kịp từ chối, nói xong liền xoay người tiếp tục chạy đi.

Nhìn bạch ngọc tạo hình cổ xưa trong lòng bàn tay, khoé môi Bạch Ngọc Đường cong lên thoả mãn. Tinh tế miết nhẹ mặt ngọc, từ đầu ngón tay dần dần hiện ra hai chữ “Trần duyên.” Thấp giọng thì thầm, vành môi chúm chím cong như trăng bán nguyệt. Mèo ngốc kia nghĩ hắn không biết gì sao? Lần trước tại Lãnh Tuyền trấn, sau khi kết thúc vụ án sư tăng Trấn Nguyên Tự bị giết, lão trụ trì liền đem ngọc bội kia đưa cho y, còn nói ngọc bội này nhất định phải tặng cho người có duyên, ngày sau sẽ giúp hai người nên duyên tránh họa. Hắn vẫn phấp phỏng đoán mèo kia sẽ đưa ngọc bội này cho ai, cuối cùng thực an tâm, không uổng chính mình thường ngày đối với y… Nghĩ nghĩ một lát, trên mặt không khỏi ửng hồng.

Triển Chiêu đi vài bước, thấy Bạch Ngọc Đường vẫn chưa đuổi kịp liền quay người nhìn lại, đã thấy người nọ cười như không người nhìn mình, hai gò má trắng sứ dưới ánh trăng vẫn thấy ửng đỏ, không hiểu sao lại thấy lòng hơi nhoi nhói. “Không phải ngươi đói bụng lắm sao, đi mau, về tới phủ, muốn ăn cái gì để ta đi làm.” Y cười cười nói.

“Đi thôi, quả thật sắp đói chết rồi.” Hắn đem Hoạ Ảnh tuỳ ý đặt tại đầu vai, lộ ra ý cười sung sướng tiến nhanh lên trước.

***

“Triển đại ca, Bạch thiếu hiệp, các ngươi rốt cuộc đã về rồi, mọi người đều đang chờ hai ngươi.” Triệu Hổ đứng chờ ở cửa, vừa thấy hai người lập tức bất mãn kêu to.

“Xảy ra chuyện gì sao?” Triển Chiêu không khỏi có chút lo lắng.

“Mèo ngốc, ngươi không có việc gì sao cứ mong gặp hoạ?” Ném cho Triển Chiêu một cái liếc mắt, Bạch Ngọc Đường hướng Triệu Hổ hỏi lại. “Sao lại ngạc nhiên như vậy?”

“Hôm nay chính là lễ Trung thu nha, rất nhiều người đã đến đây, đang chờ nhị vị cùng khai yến.” Triệu Hổ dừng một chút, ngập ngừng mở miệng. “Hai người các ngươi sẽ đều không quên đi?”

Ngẩng đầu nhìn mảnh trăng vành vạnh đầy tròn như mâm ngọc. Bạch Ngọc Đường cả kinh mở miệng nói. “Nguyên lai là Trung thu a, ta quên mất. Miêu nhi, ngươi cũng không nhắc nhở ta, ai nha, nhất định sẽ bị đại tẩu mắng cho coi!” Triển Chiêu bất đắc dĩ thở dài, tiếp tục bước vào trong, đã nhiều ngày vội vàng như vậy, ngươi quên chẳng lẽ ta lại nhớ sao?

Chuột nhỏ này, nói mà không nghĩ!

Tiểu bạch thử cũng không đế ý, cùng Triệu Hổ cười nói đi theo Triển Chiêu vào đại sảnh.

“Triển đại ca, đã lâu không gặp.” Triển Chiêu vừa vào cửa liền không khỏi sửng sốt. Thấy Đinh Triệu Huệ cười cười hướng mình chào hỏi, y cũng ôm quyền đáp lễ. “Đinh Nhị hiệp, đã lâu không gặp.”

“Chúng ta khoan nói cho ngươi chuyện vui này, hiện giờ trăng tròn người đoàn viên, ngươi cảm giác thế nào?” Đinh Triệu Huệ nhướng mày cười đến có chút tà khí, chợt nghe một giọng nữ thanh thuý hờn dỗi xen vào. “Nhị ca nói bậy bạ gì đó, ghét ghê.”

Triển Chiêu nhìn nữ hài đứng bên, đúng là vị hôn thê Đinh Nguyệt Hoa của mình, nhất thời không biết nên làm thế nào, ánh mắt không tự chủ bắt đầu tìm kiếm bóng trắng kia. Bạch Ngọc Đường sau khi thi lễ với Bao đại nhân liền cùng Bắc hiệp Âu Dương Xuân đứng một bên nói chuyện, ánh mắt cũng hướng về phía y. Hai mắt vừa chạm nhau đã quay đi nhìn về hai hướng. Trong lòng nhất thời ảm đạm…

“Triển dại ca, chúng ta đã hia năm không gặp, ngươi… Gần đây có khoẻ không?” Từ khi Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đạo bảo án đi ngang qua Mạt Hoa thôn, cùng Đinh Nguyệt Hoa đính ước nhân duyên, đúng là y chưa từng bước vào Mạt Hoa thôn nửa bước. Trong năm chỉ nghe nói y cùng Bạch Ngũ ca hai lần về Hãm Không Đảo, chẳng biết tại sao không hề để ý đến nàng. Nói không oán giận là không có khả năng, Đinh Nguyệt Hoa lần thứ hai nhìn thấy thanh niên tuấn lãng kia, liền đem mọi tủi hờn vứt bỏ, đỏ mặt thấp giọng nói.

“Đinh cô nương, thực sự Triển mỗ rất bận…” Triển Chiêu nghe ra nữ hài ai oán, nhưung không có cách nào đáo lại, ánh mắt lần thứ hai dõi theo mảnh trắng thuần khiết nọ.

“Kêu Nguyệt Hoa là được rồi, người một nhà việc gì phải giữ lễ nhiều như vậy?” Đinh Triệu Huệ cố ý chắn đi tầm mắt Triển Chiêu, lại giả như không biết lớn tiếng nói.

“Triển mỗ đi gặp Bao đại trước, rảnh rỗi sẽ cùng Đinh huynh ôn chuyện.” Khẽ nhíu mày, Triển Chiêu lạnh nhạt chuyển đề tài, bỏ lại huynh muội Đinh gia tìm Bao Chửng thi lễ, nhưng lại không thấy bóng dáng Bạch Ngọc Đường. “Bạch thiếu hiệp nghe nói các ca ca cũng tới, đã ra phủ ngoại đón tiếp.” Triệu Hỏ đã sớm hình thành thói quen nhìn nét mặt tìm người của Triển Chiêu, nhỏ giọng nói xen vào.

“Đến, đến, khó lắm mới được một lần đầy đủ mọi người thế này, chúng ta phải đến Nghi Xuân lâu say một trận mới được!” Từ Khánh vừa vào cửa, vừa thi lễ vừa lớn giọng nói.

“Từ Tam ca, hôm nay sao đã đến rồi?” Triển Chiêu đã từng cùng Từ Khánh so chiêu, mở miệng hỏi.

“Khụ, đại tẩu đưa thông gia của lão Nhị tới, à không, nhà gái muốn nhân lễ Trung thu gặp mặt, đại tẩu chê ta ăn không nên đọi, nói không nên lời mới đem ta đuổi tới Khai Phong Phủ xem lão Ngũ, hắc hắc, Triển huynh đệ, ta cũng không gạt ngươi, lão Đại ở nhà nghe nói Trung thu này không được thấy lão Ngũ ở nhà liền khóc tới trời đất tối sầm, kết quả bị đại tẩu…”

‘Tam ca, chuyện không hay ở nhà không nên nói trước mặt người ngoài.” Từ Khánh chưa nói xong đã bị Bạch Ngọc Đường lạnh lùng cắt ngang.

Từ Khánh nhìn Bạch Ngọc Đường vừa nói xong đã đến nói chuyện cùng Trí Hoá, mờ mịt sờ sờ mũi. “Triền Chiêu từ lúc nào đã biến thành người ngoài?”

Triển Chiêu đứng cạnh hơi cười khổ, Bạch Ngọc Đường rõ ràng muốn trốn tránh mình, nhưng lại vô kế khả thi…

“Bản phủ không quấy rầy các vị nữa, Triển hộ vệ cũng không nên khách khí, ít thấy lễ Trung thu ngươi được hội ngộ cùng bằng hữu.” Bao Chửng hoà nhã từ chối lời mời của đám Âu Dương Xuân, cùng Công Tôn Sách nhìn nhau cười, xoay người đi vào nội viện.

Nghi Xuân Lâu

Trí Hoá đã sớm bao hết tầng cao nhất, Từ Khánh một bên ồn ào “không say không về”, một đám người ầm ầm tiến vào tửu lâu.

“Triển đại ca, ngồi bên này.” Đinh Triệu Huệ chỉ vào bên cạnh chỗ ngồi của muội muội mình, cười tiếp đón. Đinh Nguyệt Hoa nhất thời hai má ửng đỏ cúi đầu. Tất cả cùng cười rộ, xô đẩy Triển Chiêu, khiến y bất đắc dĩ phải ngồi xuống.

Những người khác thấy bàn này có nữ khách, biết là không thể tự nhiên chè chén, đều tự động tìm một bàn, nhanh chóng ngồi vào chỗ của mình. Chỗ Triển Chiêu ngồi chỉ có huynh đệ Đinh gia cùng Tứ đại giáo uý của Khai Phong Phủ bị bắt ngồi cùng.

Trong lúc khai yến, chỉ thấy bên kia phòng Bạch Ngọc Đường nhẹ nhàng đứng dậy, mọi người e ngại nhìn Đinh Nguyệt Hoa, không khí đang náo nhiệt bỗng chốc tẻ ngắt. Vừa may Nhan Tra Tán có việc đến muộn, vừa đặt chân lên lầu liền bị mọi người kéo tới đòi phạt rượu. Miễn cưỡng uống hết ba chén, Nhan Tra Tán nhìn quanh, ánh mắt phức tạp chăm chú nhìn Triển Chiêu, sau đó mở miệng nói. “Bên kia chẳng lẽ là Triển huynh gia yến sao? May mà Nhan mỗ thức thời không ngồi lại bên đó.” Tuy chỉ là vui dùa, người có tâm nghe xong đều có chút xấu hổ.

“Nhan đại nhân không hổ có tri thức hiểu lễ nghĩa.” Đinh Triệu Huệ nâng chén, lại nhìn về phía Bạch Ngọc Đường nói tiếp. “Bạch Ngũ đệ cũng nên để Mông đại nhân (*) chỉ dạy nhiều một chút.” Dứt lời uống một hơi cạn sạch.

 

(*) Mông đại nhân: ý chỉ người tối tăm, ngu dốt =,=

Triển Chiêu nhìn về phía Bạch Ngọc Đường, thấy hắn nghe xong trên mặt bỗng nhiên không còn chút máu, lồng ngực kịch liệt đau xót, nắm tay siết chặt dưới bàn, không cách nào mở miệng. Đinh Nguyệt Hoa thấy sắc mặt Triển Chiêu không tốt liền hỏi. “Triển đại ca, ngươi có chỗ nào không thoải mái.”

“Triển mỗ vô sự.” Y ảm đạm cười nói, tự hận chính mình vì sao phải cố ý gấp gáp trở về ngay tối nay. Sớm biết thế này, y đã kéo Bạch Ngọc Đường ở lại Lân Huyền thêm một ngày, y không muốn hắn vì mình mà phải chịu uỷ khuất như vậy.

“Đinh lão nhị nói lời này thật sự kì quái…” Từ Khánh mặc dù không hiểu, nhưng trực giác lại biết đó là nhằm vào đệ đệ nhà mình, không kiên nhẫn mở miệng.

“Ai, Từ tam ca, để ý những lời đó làm gì, nơi này rượu còn chưa đủ uống sao? Đâu cần nuốt vào những thứ dơ bẩn.” Trí Hoá một bên ngăn lại, giống như vô tình mà hung hăng liếc nhìn Đinh Triệu Huệ. Người kia cũng chỉ làm như không thấy, nâng chén lặng lẽ cười lạnh.

“Trí huynh nói phải. Chua cay đến rồi đi, không bằng chúng ta cùng nhau say một trận! Ngọc Đường, lại đây để ca ca ôm một cái, đã nửa tháng rồi không thấy ngươi.” Nhan Tra Tán cũng nâng chén rượu hướng Bạch Ngọc Đường mời mọc.

“Cái gì nửa tháng không thấy, Nhan đại nhân lúc nào chẳng chạy tới Khai Phong Phủ tìm Bạch thiếu hiệp, nào có phải không gặp mặt…” Đến lượt Triệu Hổ ngồi bên cạnh Triển Chiêu không phục lầm bầm lầu bầu, nói được một nửa lại chợt dừng không nói nữa.

“Chính là, ngay cả Âu Dương đại hiệp cũng đi theo ồn ào làm cái gì?” Vương Triều ngay cạnh cũng giống như là đồ vật nhà mình bị người khác nhòm ngó, khó chịu mở miệng phụ hoạ.

Triển Chiêu dở khóc dở cười, nhưng trong lòng lại ngầm đồng ý. Bạch Ngọc Đường ở bên kia không kiêng nể gì uống rượu, y mặc dù lo lắng nhưng lại bị Đinh Triệu Huệ cuốn lấy không cách nào dứt ra. Ánh mắt không phút nào rời người nọ, chỉ là càng xem chân mày càng nhíu chặt. Y cúi đầu nói khẽ với Triệu Hổ. “Ngươi sang bên đó, để Ngọc Đường ăn vài thứ rồi hãy uống tiếp.” Nhìn Triệu Hổ dần đi xa, Triển Chiêu trong lòng hỗn độn đủ vị. Lúc trở về, hắn đã nói dạ dày trống rỗng nên đau, lúc này một chút cũng không ăn liền uống rượu nhiều như vậy, chẳng lẽ thân người được rèn từ sắt hay sao? Từ Khánh cũng thật là, chỉ lo cao hứng, không lẽ không biết khuyên hắn ăn vài thứ?

Triển Chiêu thấy Triệu Hổ kéo Bạch Ngọc Đường thấp giọng nói gì đó, ánh mắt người rốt cuộc cũng dừng lại trên ngươi mình một chút, khoé môi hơi nhếch lên mang theo một tia châm chọc, chợt lại xoay người cùng đám người Trí Hoá tiếp tục cụng rượu. Lồng ngực y giống như bị ngươi hung hăng kéo đứt, một bữa cơm ăn giống như lăng trì…

Một đám người nháo xong đã là gần canh ba, cả lầu đã sớm có người say tới xiêu vẹo ngã trái ngã phải. Âu Dương Xuân thấy thế liền bao luôn khách phòng của Nghi Xuân lâu, giúp mấy người say nghiêng ngả đi vào nghỉ ngơi. Triển Chiêu cũng đứng dậy, mang theo Tứ đại giáo uý Khai Phong cáo từ. Y đỡ lấy Bạch Ngọc Đường đã sớm say thấu từ tay Trí Hoá, ôm hắn bước xuống lầu. Âu Dương Xuân đuổi theo nói. “Tiểu Ngũ đã say quá rồi, bằng không cứ ở lại đây một đêm. Lão Tam cũng say tới không còn sức, đang nằm ở giường bên kia.”

“Với tính cách của Ngọc Đường, Tam ca đem hắn cùng say thành như vậy, ngày mai còn không ăn thịt người?” Triển Chiêu chỉ cười, đáp lại hảo ý của Âu Dương Xuân, nhìn người kia say nhũn tựa trên vai mình, trong lòng không khỏi thoả mãn.

“Cũng là, hắn rất yêu sạch sẽ, làm phiền Triển huynh đệ mang hắn tới hảo lâu.” Âu Dương Xuân đối với tính tình Bạch Ngọc Đường cũng có chút đau đầu, không nói tiếp nữa, quay người trở vào trong.

Bên dưới Nghi Xuân Lâu

“Triển đại nhân, để ta giúp một tay.” Mã Hán thấy Triển Chiêu loay hoay vừa cầm kiếm vừa giữ người căn bản đứng cũng không vững, liền chủ động vươn tay kéo Bạch Ngọc Đường lại gần.

“Không sao. Giúp ta cầm kiếm là tốt rồi.” Triển Chiêu không dấu vết khẽ gạt tay Mã Hán, đem Cự Khuyết, Hoạ Ảnh đưa tới, nâng tay đem Bạch Ngọc Đường ôm vào trong ngực. “Các ngươi về phủ trước đi. Tuy nói Khai Phong Phủ phòng vệ nghiêm ngặt, nhưng các ngươi sớm về vẫn tương đối yên tâm hơn.” Thấy bốn người đáp ứng đi trước, Triển Chiêu đưa tay vuốt nhẹ mái tóc dài hơi rối loạn của người kia. “Chuột ngốc, lúc nào cũng khiến người ta thấy không yên tâm. Ta nên làm thế nào…”

Nói chưa dứt câu, đã thấy người trong ngực rên khẽ. “Ư… A” Hắn cố nén nhịn, đẩy Triển Chiêu ra, cúi người nôn một trận.

“Ngọc Đường, không có việc gì đi.” Khẽ khàng vỗ lên vai hắn, nhìn hắn nhíu chặt hai hàng chân mày, Triển chiêu đành chậm rãi đem chân khí từ đại huyệt trên lưng vào trong cơ thể, giúp hắn điều hoà khí tức.

“Miêu nhi, Miêu nhi… Ta… khó chịu…” Bạch Ngọc Đường bắt lấy ống tay áo Triển Chiêu, nhọc mệt ngẩng đầu, trong mắt tràn đầy hơi nước.

Biết hắn để bụng rỗng uống quá nhiều, rượu trong dạ dày đang trở mình nhộn nhạo, Triển Chiêu dịu dàng nói. “Ngọc Đường, ngươi chịu khó một chút…” Y do dự một lát, nhẹ nhàng đưa ngón tay vào trong miệng hắn, tình huống thế này, chỉ cần nôn bớt ra sẽ dễ chịu hơn rất nhiều. Chỉ không dự đoán được, người say vô ý thức ngậm lấy đầu ngón tay mình. Trên tay là  một mảnh nóng ấm, đầu lưỡi hơi trườn lên mềm mại, Triển Chiêu nhất thời đỏ bừng cả mặt, giống như tâm thần rung động mạnh…

“Hắn có ổn không?” Thanh âm trầm thấp từ sau lưng truyền đến, Triển Chiêu hơi kinh hãi, chính mình thế nhưng chưa từng phát hiện có người đi vào, không khỏi một thân mồ hôi lạnh. Y không quay đầu lại, lãnh đạm nói. “Đa tạ Đinh huynh quan tâm, Ngọc Đường không sao.” Ngón tay lách vào cuống lưỡi người trong ngực.

“A… Ư…”

“Ngọc Đường, không có việc gì, nôn ra là tốt rồi.” Triển Chiêu không để ý quần áo bị vấy bẩn, chỉ nhẹ nhàng ôm hắn đứng dậy, ôn nhu lau khóe môi người nọ, thấp giọng an ủi.

“Cho ngươi.” Đinh Triệu Huệ lắng lặng nhìn, đem chén trúc trong tay đưa tới.

“Đa tạ.” Triển Chiêu tiếp nhận, nói lời cảm tạ, đem nước đặt trên môi Bạch Ngọc Đường, khẽ khàng trấn an. “Ngoan, uống nước xong rồi ngủ tiếp.”

“Bạch Ngọc Đường rất đẹp đúng không, Triển huynh?” Triển Chiêu kinh ngạc ngẩng đầu, trăng bị mây che, không thấy rõ nét mặt Đinh Triệu Huệ, nhưng giọng nói lại là hoảng hốt không giấu được. Một vài điều vào thời khắc này thay đổi thực rõ ràng, nhưng lại không dám tin.

“Triển mỗ cáo từ.” Triển Chiêu thừa nhận giờ phút này chính mình giống như đang muốn trốn chạy, nhưng không rảnh để bận tâm…

“Ngọc Đường…” Người trên giường an ổn ngủ, tóc đen tuỳ ý tán loạn, cả người bình thản vô ưu vô lự. Khẽ cúi người hôn xuống, Triển Chiêu đứng dậy khẽ khàng khép lại cửa phòng. Bên trong chỉ còn ánh trăng bàng bạc êm ái ôm lấy người nằm đó…

***

“Trong phủ Tương Dương Vương chắc chắn có chứng cứ chứng minh mưu đồ nghịch phản của hắn, chỉ là không biết đến tột cùng được giấu ở nơi nào.” Bao Chửng lần thứ hai thở dài.

“Đúng vậy, lần này ta tới Khai Phong cũng chính là vì việc đó. Đại nhân cũng không cần quá lo lắng, chừng này người họp lại nhất định sẽ tìm ra biện pháp.” Âu Dương Xuân nói.

“Mấy ngày nữa các đại ca của ta cũng đến, đến lúc đó chúng ta sẽ tìm được cách tìm được cái gì chứng cứ chó má kia?” Từ Khánh đối với huynh đệ nhà mình luôn dị thường tin tưởng.

“Như thế nào lại không kêu ta?” Bạch Ngọc Đường vỗ vỗ trán, cau mày bước vào phòng, thấy mọi người đã sớm tụ họp đông đủ, đnàh phải rầu rĩ mở miệng.

“Lão Ngũ, Triển Chiêu thấy ngươi vẫn còn say mới không gọi ngươi, y thật tốt nha!” Từ Khánh thấy đệ đệ nhà mình cao hứng bèn lớn tiếng đáp.

“Hừ..” Bạch Ngọc Đường quăng cho Triển Chiêu đang cúi đầu cười khổ một cái liếc mắt, nhưng cũng không nói gì.

“Ngọc Đường, ta mang theo điểm tâm ngươi thích nhất, lại đây ăn đi.” Nhan Tra Tán cười ngọt ngào, đã sớm dọn xong điểm tâm.

“Nhan đại ca, ta đã ăn cháo trong phòng…” Bạch Ngọc Đường nói được một nửa, giống như mới nghĩ đến cái gì nhìn về phía người kia, đã thấy y cúi đầu bắt tay vào chỉnh lí hồ sơ. Hắn ngừng lời, đáy mắt gợn lên vài phần bất đắc dĩ.

“A…” Có chút thất vọng đem điểm tâm đặt lại trên bàn, Nhan Tra Tán chán ngán không thèm để ý. Đinh Triệu Huệ lạnh lùng liếc hắn một cái, khinh thường quay đầu.

Công Tôn Sách chăm chú quan sát phản ứng của mọi người, âm thầm thở dài một tiếng, mở miệng nói. “Nhiệm vụ hàng đầu chính là điều tra rõ ràng nơi cất giấu minh thư kia, mới có thể chuyển sang bước kế tiếp.”

Tất cả lập tức đem sự chú ý đặt lên vấn đề nan giải này.

‘Triển hộ vệ, hiện giờ phiền ngươi tới bộ binh, đặc biệt nói với Vương đại nhân ở đó, đem mật thư của Bát Vương gia giao cho hắn, nói hắn hãy âm thầm kiềm chế quân đội của Tương Dương Vương. Như vậy chúng ta mới có thời gian nhanh chóng tìm được minh thư nghịch phản.” Bao Chửng không đợi mọi người tranh cãi, đem kế hoạch đã sắp xếp thực hiện.

“Thuộc hạ hiểu được.” Triển Chiêu tiếp nhận mật thư trong lạp hoàn (sáp cuốn thành hình tròn), giấu kĩ, xoay người nói. “Ngọc Đường, Mặc Ngân mấy ngày trước bị thương chưa khỏi, ta muốn mượn Tuyết Y đi một chuyến.”

“Được, ta mang ngựa cho ngươi.” Bạch Ngọc Đường biết ngày ấy ái mã của Triển Chiêu vì che chắn cho người mà bị thương móng trước, liền ra cửa dắt ái mã của mình cho y.

“Triển đại ca, lần này đi nhiều ngày… Ngươi… Trên đường để ý…” Đinh Nguyệt Hoa đứng ở cửa phủ ngoại, cố nén nước mắt, nhưng cũng không nhiều lời.

“Đinh cô nương không cần lo lắng.” Triển Chiêu im lặng thi lễ, quay người. Người nọ đã đứng đó tự bao giờ, bên cạnh tuấn mã trắng tuyết, cười như không cười vỗ về ái mã, giao lại dây cương cho y. “Ngọc Đường, chờ ta trở lại.” Y nắm lấy tay người nọ, thấp giọng nói. Trong lòng khí huyết cuồn cuộn, rất muốn ôm hắn thật chặt, lại rốt cuộc nhịn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#nhân