[Miêu Thử|EG] Câu cá

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Miêu Thử| EG] Câu cá

(Điếu ngư)

 

Tác giả: Phi Đạo

Trans: Qt

Edit: Lang Băm Đểu

Cười muốn sặc =)))

***

Trời trong nắng ấm, gió nhè nhẹ thổi, liễu xanh đong đưa quất vào mặt, ánh dương cao xa chói cả mắt, không trung gờn gợn đôi vệt mây mỏng mảnh như lông chim trắng lốp.

Giữa lúc thời gian từng khắc từng khắc trôi đi, nắm tay càng lúc càng siết chặt, thái dương bắt đầu nổi gân xanh, đôi chân thon dài run rẩy. Nhìn ánh nắng phản rọi khắp mặt hồ xanh biếc, gương mặt vốn thanh tú xinh đẹp kia, chân mày cau lại, hai mắt nheo nheo, cánh môi dẩu dẩu, cả người lách tách bắn ra một loại bất mãn, một loại không kiên nhẫn.

Lại là tiếng nước lao xao, đánh vỡ khung cảnh đang yên tĩnh.

“Đáng chết!” Khuôn mặt đã muốn có chút bất mãn giờ dạt dào lửa giận, Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu thong thả gỡ chú cá xấu số khỏi lưỡi câu, cẩn thận bỏ vào giỏ trúc, thế nào cũng không thể tin được, đây đã là thu hoạch thứ mười của y hôm nay.

Nhìn qua giỏ trúc trống hơ trống hoác của mình, làm sao ngừng ấm ức cho được.

Ngày nay hắn gặp quỷ chăng?

Bạch Ngọc Đường tuy không rành kĩ năng bơi, nhưng những ngày nhàn rỗi ở Hãm Không Đảo, hắn vẫn cùng các huynh trưởng đi câu cá đi săn thú cơ mà. Trình độ thả câu dẫu không dám nói đã đạt tới đỉnh cao, có điều tốt xấu gì cũng coi như kinh nghiệm đầy mình, vậy mà tại sao hôm nay một-con-cá-cũng-không-câu-được?

Triển Chiêu thi thoảng lại quay sang nhìn hắn, cười. Ý cười nồng đậm. Gương mặt y tươi rói. Triển Chiêu bình thường hiếm khi cười, cho nên Bạch Ngọc Đường luôn thích lăn qua lăn lại đến lúc y chịu cười mới thôi, nhưng là hôm nay, Bạch Ngọc Đường lần đầu cảm thấy nụ cười của Triển Chiêu cực-kì-ngứa-mắt.

Càng nghĩ càng bất mãn, càng nghĩ càng buồn bực, Bạch Ngọc Đường nắm chặt cần câu, tiếp tục nghiến răng nghiến lợi, ngũ quan vặn vẹo, ráng sức, ráng sức nhẫn-nại.

Triển Chiêu gỡ cá, thấy Bạch Ngọc Đường mặt mày hung tợn, tư thế cứng còng, hai mắt đăm đăm nhìn chằm chằm mặt nước phẳng lặng, ánh mắt sắc bén như muốn trừng chết cá.

Lặng lẽ cười cười, Triển Chiêu tâm tình thực tốt.

Y và Bạch Ngọc Đường vật lộn với vụ án gần cả tháng trời, bất kể là tinh thần hay thân thể đều mỏi mệt bất kham, được ngày tiết trời nắng ráo, Bạch Ngọc Đường ồn ào rêu rao với y trình độ thả câu của mình, chẳng ngờ hai người ngồi đây đã quá hai canh giờ, Bạch Ngọc Đường dĩ nhiên vẫn không thu hoạch được gì, thế nhưng y lại bội thu. Khó trách Bạch Ngũ gia xưa nay kiêu ngạo nổi điên đến tình trạng này.

Vẻ cười trên mặt càng lúc càng chói loá, Triển Chiêu ngày thường không phải kẻ cười trên nỗi đau khổ của người khác, chính là giờ phút này, nhìn thấy sắc mặt đen thui lui của Bạch Ngọc Đường, không hiểu sao tâm tình y càng lúc càng vui vẻ.

Bạch Ngọc Đường vẫn luôn nhủ thầm mình cần nhẫn nại, nhẫn nại, thả câu cần nhất chính là nhẫn nại, nhưng là khuôn mặt càng lúc càng kiêu ngạo của Triển Chiêu rốt cục làm hắn không thể nhịn nổi nửa. Lửa giận sôi trào, Bạch Ngọc Đường nhẹ đảo bàn tay, có gì đó bắn ra, phi thẳng vào cần câu trong tay Triển Chiêu. Người nọ phản ứng cực nhanh, vừa nghe tiếng xé gió vùn vụt đã vội nhấc cần câu, thoát hiểm trong gang tấc. Chỉ là cá sắp mắc câu bị doạ một trận, hoảng vía buông mồi.

Vừa thấy hành động phát huy hiệu quả, Bạch Ngọc Đường nhếch miệng cười. Nụ cười chói mắt so ra không kém Triển Chiêu dù là tí chút.

Triển Chiêu không nghĩ Bạch Ngọc Đường sẽ ra chiêu này, nhưng y biết nếy không để Bạch Ngọc Đường chiếm chút tiện nghi, hôm nay hắn sẽ nghẹn ức mà toi mạng, bởi vậy, y chỉ nhẫn nại bĩu môi, không thèm so đo cùng hắn. Móc mồi, thả dây câu vào nước.

Có điều, chỉ thế đã bằng lòng thu tay lại, có còn là Bạch Ngọc Đường ư?

Lần thứ nhất rồi lần thứ hai, công phu ném ám khí của Bạch Ngọc Đường tất nhiên đã đạt tới đỉnh điểm, một lần lật tay, một viên thạch khí, thoải mái vô cùng. Chỉ khổ Triển Chiêu bị hắn giày vò hành hạ, cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, mặt hồ phẳng lặng như gương bị hai người quấy đến đục ngàu.

Cuối cùng, con giun xéo lắm cũng quằn, Triển Chiêu điên tiết đứng dậy liếc xéo Bạch Ngọc Đường. Tên kia đang cười hết sức đắc ý, vành môi hồng hồng, hàm răng trắng muốt, hồ như buồn bực mới rồi đã đi đâu hết thảy, mặt trời chói chang cũng không sánh bằng vẻ cười của hắn.

Triển Chiêu lườm lườm liếc liếc Bạch Ngọc Đường hồi lâu, lâu đến nỗi y thấy mình vấp phải một vấn đề to đùng, y không thể giống Bạch Ngọc Đường, tuỳ tiện tìm tảng đá nào đó ném qua, ai nói tên kia đen đủi không câu được cá, chỉ sợ y có ném đến cả chục tảng cũng chả tác dụng gì. Nhưng, nhưng, nhưng, dù y vẫn hay bị Bạch Ngọc Đường trêu chọc như thế, y lại nuốt không trôi cục tức này.

Sau cùng, ánh mắt đảo qua cần câu trong tay, Triển Chiêu hừ lạnh một tiếng, đề khí vận công, phi thẳng cần câu xuống nước. Lưỡi câu chạm vào mặt nước, vẽ nên vô vàn vòng sóng. Thoáng chốc, y khoát tay, dây câu đã dính theo một chú cá. Y dùng cần câu làm roi da, nếu Bạch Ngọc Đường quấy rối không để y an tĩnh thả câu, y sẽ dùng cần làm roi câu tiếp vậy.

Hành động tưởng chừng hết sức bình tĩnh này của Triển Chiêu, lại khiến Bạch Ngọc Đường suýt nữa lao đầu xuống nước.

Khá lắm, Triển Chiêu, ngày thường đâu thấy ngươi lắm trò như vậy!

Âm thầm nguyền rủa hai câu, sắc mặt Bạch Ngọc Đường trầm xuống, so về chiêu thức, Bạch gia gia há lại kém ngươi.

Vì thế, phi hoàng thạch tái xuất hiện giữa lòng tay, ánh mắt đối diện với đám cá đang lượn lờ dưới nước.

Hai tay đảo loạn, ngọc thạch phá phong phá thuỷ, dưới ánh mặt trời vẽ nên từng đường cong vút như chim lượn. Vận khí một chút, viên đá đã nặng hệt khối chì, chọi thẳng vào đối tượng. Một viên đá, một con cá, chưa hề sai lệch một li. Nhất thời, sóng dữ cuồn cuộn, nứơc văng tung toé. Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu đua nhau thi triển kĩ năng, bất chấp cái gọi là thả câu nghệ-thuật, hoàn toàn chỉ là nổi nóng muốn phân cao thấp.

Khổ nỗi, tốc độ chọi cá của Bạch Ngọc Đường dẫu vô cùng thần sầu, nhưng là cá chết cũng cần hắn kéo lên bờ, lên-bờ, vừa lãng phí thời gian vừa mất sạch tiên cơ. Đám cá bị sóng dữ dềnh lên dập xuống, lúc sau lại bị Triển Chiêu câu mất. Cơ mà đám sinh vật có xương sống dưới nước này con nào chẳng giống con nào, hắn cũng không rỗi hơi kiểm chứng đến tột cùng là con nào bị hắn chọi chết, vì thế, mắt thấy Triển Chiêu thân pháp càng lúc càng nhau, tay quăng tay lụm, cá bắt đầu chất đống bên người.

Tiếp tục thế này không phải cách hay.

Hai tay hắn chẳng qua mới là song thạch, thời gian Triển Chiêu vung câu lại mau hơn hắn rất nhiều. Thế nhưng Bạch Ngọc Đường nào phải kẻ dễ dàng chịu thua, nhất là chịu thua Triển Chiêu nữa chứ. Nhìn Triển Chiêu động tác càng lúc càng thuần thục mau lẹ, thầm kêu không xong rồi.

Việc đã tới nước này ---- chỉ còn cách.

Liều mạng!

Bạch Ngọc Đường cắn môi, bất thần hét to một tiếng. Triển Chiêu kinh ngạc đứng bên, đang tính hỏi hắn lại nổi điên làm gì, lại nhìn thấy thứ Bạch Ngọc Đường vừa móc ra, tức thời quăng cần, dùng tốc độ ánh sáng lui về phía sau vài trượng, sau đó chợt nghe một tiếng ầm vang trời dậy đất, hai tai y bị chấn đến phát đau. Lúc khói bụi mù mịt tan đi, là tiếng nước lõm tõm rơi trở lại mặt hồ. Náo nhiệt hồi lâu, hết thảy mới trở về an tĩnh.

Triển Chiêu gấp gáp bước lên hai bước, thấy Bạch Ngọc Đường vẻ mặt kiêu ngạo đắc ý dựa vào thân cây, hai tay khoanh trước ngực, mặt nước xung quanh lềnh bềnh xác cá, đó là kết quả việc hắn lười biếng lụm từng-con-từng-con, cũng là kết quả việc Bạch Ngọc Đường thử nghiệm hai trái Oanh Thiên Lôi Nhị ca đưa hắn.

Ai thắng ai thua, hẳn đã rõ ràng.

Trợn mắt há mồm nhìn khắp lượt, Triển Chiêu im lặng rất lâu. Khá lắm, Bạch Ngọc Đường!

Buổi tối, trở lại Khai Phong Phủ, khi bữa tối được dọn lên, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đồng thời sửng sốt.

“Dì Lí, đây là?”

Bạch Ngọc Đường chỉ chỉ đồ ăn trên bàn, ánh mắt hướng về phía dì Lí bình thường vẫn phụ trách bán đồ ăn giặt quần áo.

“Cái này hả, là lễ vật Hà Bá đưa tới đó! Tôi nói cậu nghe, hôm nay lúc tôi bê chậu đi giặt quần áo, cá ở đâu trôi xuống quá chừng trời. Tôi lấy một con cho mèo ăn thử, hoàn toàn không có độc. Thấy cá mới chết không lâu, tôi bèn gom hết về nhà. Tối nay các cậu ráng sức ăn nha, ngày thường chạy xuôi chạy ngược, cũng nên tẩm bổ một tí. Nào, nào, nào, Triển huynh đệ, ăn thử một miếng coi nào.”

Vừa nói, vừa gắp cá bỏ vào bát Triển Chiêu. Triển Chiêu cúi đầu nhìn kĩ, chỉ thấy bụng cá có một vết lõm to tướng, vừa nhìn đã biết bị vật gì chọi vỡ. Bạch Ngọc Đường cũng dòm dòm món cá trước mặt, gắp lên một con, nhíu mày hỏi: “Dì Lí, con cá này, sao lại cháy sém như vậy?”

“A! Tôi cũng không rõ vì cái gì, hầu hết đều cháy sém vậy đó, cứ như bị ai cho nổ không bằng. Tôi đã ném mấy chỗ không ăn được đi rồi, chỉ còn chút chút có thể giao cho phòng bếp.”

Tới đây, Triển Chiêu đã hoàn toàn khẳng định, vì thế cười chói loá.

Nhìn vẻ mặt cứng ngắc của Bạch Ngọc Đường, không tiếng động làm khẩu hình: Hà, Thần!

Bạch Ngọc Đường trợn trừng hai mắt, dường như đang muốn lật bàn: “Triển, Chiêu!”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#nhân