Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Triển Chiêu giao yêu bài, đến bắc môn hoàng cung, trời mới vừa tờ mờ sáng, hắn xoa xoa ấn đường một đêm không ngủ có chút đau, bước nhanh rời đi.

Trong những nhiệm vụ của Tứ phẩm đới đao hộ vệ, Triển Chiêu ghét nhất là vào cung trực đêm. Mỗi tháng ngày năm ngày mười, hắn đều phải giờ Tuất tiến cung, bảo vệ hoàng thượng ngoài tẩm cung một đêm, giờ Dần ngày kế lại xuất cung. Thật ra thì hoàng thành canh phòng nghiêm ngặt, không cần đới đao hộ vệ trực đêm đến cho chắc chắn, người bình thường dù có gan, cũng có có bản lĩnh vào trong cung, ai lại nguyện ý mạo hiểm, nghịch phạm thiên uy đây? Vài chục năm, cũng chỉ có con chuột kia cả gan vào hoàng cung làm loạn, giết người phóng hoả, còn toàn thây trở ra.

Nghĩ đến người nọ, Triển Chiêu cười nhạt, không tự chủ mà bước nhanh hơn. Từ khi thánh chỉ bế môn tư quá (suy nghĩ kỹ về lỗi lầm của mình) được bạn ra, Triển Chiêu ngay cả phần trực đêm của Bạch Ngọc Đường cũng nhận lấy, thành ra hai ba ngày phải tiến cung một lần. Triển Chiêu thầm nghĩ thật ra là có vài phần may mắn, nội lực Bạch Ngọc Đường vì hắn loại bỏ độc tố mà hao tổn rất nhiều, trong khi dưỡng thương lại phải vất vả thì chịu không nổi, vừa lúc nhân cơ hội này mà điều dưỡng một phen thật tốt.

Triển Chiêu mới bước vào Khai Phong Phủ, lại nghe thấy Triệu Hổ lớn giọng một mạch gào lên: "Triển huynh đệ, đệ cũng trở lại rồi, mấy vị ca ca cứ nghĩ về đao phổ, cả đêm đều không được."

Triển Chiêu chợt nhớ tới, hôm qua tuần phố có đề cập với Trương Long Triệu Hổ cố nhân có tặng cho một quyển đao phổ, trước hết chiêu thức đơn giản dễ dàng áp dụng vào thực tế, lại vô cùng xuất ra nhân ý, chỉ có điều hắn sử dụng kiếm, đao phổ trong tay hắn không có tác dụng lớn. Khai Phong Phủ Trương Vương Mã Triệu tứ đại giáo uý đều dùng đao, Trương Long Triệu Hổ sau khi nghe qua liền trưng ra vẻ mặt thèm nhỏ dãi làm hắn không nhịn được mở miệng đồng ý đem đao phổ cho họ nghiên cứu.

Triển Chiêu khẽ cười nói: "Vật đó ở trong phòng đệ, để đệ đi lấy cho huynh." Triệu Hổ khoát khoát tay, hưng phấn nói: "Huynh đi với đệ đến Bắc Sương, lấy được đao phổ sớm một khắc vẫn là sớm một khắc." Triển Chiêu xem bộ dạng hắn vội vã như con khỉ, không khỏi bật cười, hai người cười nói cùng đến Bắc Sương.

Tiến một bước vào cửa phòng, Triển Chiêu liền phát giác bên trong có người, hắn thấy bên giường cánh tay dài tái nhợt kia, trong lòng rõ ràng, người nọ đúng là lại tới phòng hắn ngủ.

Bạch Ngọc Đường nghe thấy Triển Chiêu tiến vào, miễn cưỡng đem mắt trái mở ra khe hở nhỏ, nhẹ nhàng một tiếng ta. Triển Chiêu biết hắn mệt, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay có chút lạnh kia, thấp giọng nói: "Còn sớm, ngươi ngủ thêm một chút, ta lấy cho Triệu Hổ đồ vật này."

Bạch Ngọc Đường lẩm bẩm hai câu, lại chợp mắt ngủ. Triển Chiêu rón rén chuyển ra rương mây ngay góc phòng để sách, mở ra lại thấy vài bộ quần áo mùa đông, không khỏi ngẩn người ra, lúc này mới nhớ đến người nọ phụng chỉ đình chức tư quá (tạm thời không tiếp tục làm việc mà suy ngẫm lỗi lầm mình phạm phải), nhàm chán cực kỳ, ngại phòng hắn bố trí quá kém, tự mình động thủ thu thập một lần, kết quả đồ vật gì đó đều đã đi khỏi vị trí quen thuộc của hắn.

Không đành lòng đánh thức người khó nghỉ ngơi đó, Triển Chiêu đành phải đưa ra bản lĩnh tra án hàng ngày, trong phòng mình tìm đao phổ.

Ngoài phòng Triệu Hổ đợi lâu, cuối cùng kiềm chế không nổi, đẩy cửa vào, la lớn: "Triển huynh đệ, có tìm được không?"

Triển Chiêu bị Triệu Hổ lớn giọng như đánh chiêng làm cho hoảng sợ, nhanh chóng bảo hắn chớ có lớn tiếng, đáng tiếc đã quá muộn rồi, Bạch Ngọc Đường xoa mắt ngồi xuống, tức giận hỏi: "Muốn tìm cái gì?"

Chứng kiến Bạch Ngọc Đường đang ngồi trên giường, ánh mắt Triệu Hổ trừng lên giống như chiếc chuông đồng, chỉ vào cái người đang mông lung buồn ngủ kia, há to mồm, lắp bắp nói: "Ngươi, ngươi, tại sao, tại sao lại ngủ trong phòng Triển huynh đệ?"

Bạch Ngọc Đường vừa nhíu lông mày, Triển Chiêu trong lòng thầm kêu không tốt, chỉ thấy một vật từ trên giường bay tới, "ầm" một tiếng nện trên mặt Triệu Hổ, đánh cho hắn té một phát ra khỏi cửa phòng, còn rơi trên mặt đất, chẳng qua là cái gối đầu mà thôi.

Bạch Ngọc Đường lạnh mặt, đôi lông mày nhíu chặt lại, lạnh lùng nói: "Sáng sớm, hô to gọi nhỏ rốt cuộc muốn tìm cái gì?"

Triển Chiêu thông cảm nhìn thoáng qua Triệu Hổ mặt mũi bầm dập đang lồm cồm bò dậy, hướng Bạch Ngọc Đường xin lỗi, cười nói: "Xin lỗi, đánh thức ngươi, ta muốn tìm đao phổ Bành Thị cấp cho Triệu đại ca bọn họ."

Bạch Ngọc Đường liếc xéo Triệu Hổ bị trúng gối đầu chẳng phục đang đứng ngoài cửa, thản nhiên nói: "Bản đao phổ kia a, tất cả đều là một chút kỹ năng hành tẩu giang hồ công phu bên ngoài thôi, bị ta ném vào ngăn tủ kia rồi."

Vừa nghe lời này, Triệu Hổ sắc mặt lập tức đen lại, nhẫn nhịn nửa ngày, bật ra một câu: "Ngươi, ngươi dựa vào cái gì mà đụng vào đồ của Triển huynh đệ?"

Bạch Ngọc Đường ánh mắt phát lạnh, muốn nổi giận ngay, Triển Chiêu liền tranh thủ giao cho Triệu Hổ bản đao phổ mới tìm được, cười nói: "Triệu đại ca, Ngũ đệ vốn là muốn nói đùa một chút thôi, huynh đi cùng Vương đại ca bọn họ cùng nhau nghiên cứu đi, nếu có chỗ nào khó hiểu, thì hỏi lại đệ."

Triệu Hổ lấy được thứ đó, oán khí đối với gối đầu lập tức vơi đi phân nửa, nói cám ơn với Triển Chiêu, cũng không dám tiếp tục chọc giận Bạch Ngọc Đường, sợ lại bị trời giáng gối bay nữa, liền vội vàng đi mất.

Triển Chiêu xoay người, thấy Bạch Ngọc Đường đã xuống giường, đang mặc áo ngoài. Triển Chiêu nói: "Triệu đại ca đi rồi, không ngủ chút nữa đi?" Bạch Ngọc Đường lắc đầu, cau mày nói: "Bị Triệu Hổ một phen ồn ào, ai còn có thể ngủ được nữa!"

Triển Chiêu thở dài, bất đắc dĩ nói: "Ta biết giọng Triệu đại ca không nhỏ, mà ngươi cũng không cần mất sức ném gối đầu như vậy chứ!"

Bạch Ngọc Đường cười lạnh một tiếng, nói: "Mất sức? Không may rồi, ta đã hạ thủ lưu tình!" Hắn hơi nghiên đầu, cười như không cười nhìn Triển Chiêu, đôi mắt thâm trầm, chậm rãi nói: "Triệu Hổ thấy ta ngủ chỗ này, nhất định cảm thấy kỳ quặc, ngươi cũng không thèm giải thích, chẳng lẽ không sợ hắn hàm hồ nói lung tung sao?"

Triển Chiêu thản nhiên cười nói: "Cứ để huynh ấy nói, có quan hệ gì, có gì đáng sợ chứ?" Bạch Ngọc Đường rất thông minh, như thế nào lại không nghe được ý ngoài lời nói chứ, mắt phượng cụp xuống, làn mi dài che đi nụ cười thản nhiên, Triển Chiêu nhẹ nhàng từ phía sau ôm lấy hắn, thấp giọng nói: "Có bôi thuốc không, có muốn ta giúp ngươi?"

Gương mặt anh tuấn của Bạch Ngọc Đường đỏ lên, đánh song chưởng vào Triển Chiêu mạnh mẽ tránh ra, hổn hển nói: "Ngươi, làm sao lại đột nhiên nói lên lời này, ai, ai muốn ngươi giúp chứ, còn không bị ngươi làm cho tệ hơn!"

Triển Chiêu nhớ tới kết quả hôm qua chính mình hỗ trợ, cũng không nhịn được mà đỏ mặt lên, trong lúc tinh thần chợt loé đã bị Bạch Ngọc Đường đẩy mình ra khỏi phòng, nhìn thấy người nọ hung hăng đem cửa phòng đóng lại, Triển Chiêu sờ sờ mũi, ngượng ngùng nói: "Ta đến chỗ Công Tôn tiên sinh lấy thuốc."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net