01. Cũng không có đáng ghét.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một tiếng thét kinh hãi vang vọng, Perona cảm thấy đầu óc mình quay cuồng, cô nhắm chặt mắt lại, cảm nhận cơ thể mình rơi tự do từ trên trời xuống. Ý thức Perona rơi vào hỗn loạn, thật ra cơ thể cũng không quá đau đớn, chỉ cảm thấy đầu choáng váng rồi nhắm mắt ngất liệm.

Trong cơn mê mang, Perona thấy mình trở về khoảng thời gian đen tối đáng sợ vào lúc nhỏ. Mọi người, thậm chí là thân nhân và gia đình cô đều ruồng bỏ cô bởi vì cô lỡ ăn một trái ác quỷ. Những gông xiềng xích lấy hai tay hai chân cô, những lời thoá mạ ác ý luôn truyền vào tai cô. Lúc đó Perona chỉ biết tự ôm lấy cơ thể rồi bật khóc nức nở...

"Perona, ác quỷ thì không có bạn!"

Trời dần tối đen, Perona giật mình trong tiếng hú rợn người ở cánh rừng bên cạnh. Nhìn quanh một lúc, Perona thấy mình đang nằm trên 1 đống cây khô, trên người có vài vết xước. Perona đã lâu không cảm thấy ấm ức như vậy, cô muốn hét lớn để vơi đi tâm trạng khó chịu của mình, đột nhiên gần đó lại vang lên tiếng hú rùng trời khiến cô lập tức im bặt đi, gương mặt cô hơi tái lại một chút. Perona sử dụng năng lực trái ác quỷ của mình để bay lên một nhánh cây cao, trời tối đen khiến Perona không nhìn rõ bất cứ thứ gì, chỉ thấy xa xa có một cột khói bốc lên, bụng cô lập tức réo liên hồi.

"Tên Kuma khốn kiếp!" Perona mắng thầm, cô nhíu mày, nhớ tới khoảnh khắc Kuma đánh về phía cô vào hai ngày trước làm cô chợt rùng mình một cái. Đó không phải là lần đầu tiên Perona sợ hãi, nhưng đó là lần đầu tiền sau từng ấy năm cô cảm nhận cái chết đến gần như vậy, ấy vậy mà cô lại không thể phản kháng.

Perona thở dài một hơi, không thể nào không thừa nhận cô rất yếu. Bỏ qua muộn phiền trong lòng, Perona lập tức xem xét xung quanh. Cô có chút do dự nhìn về phía cột khói, hiện tại cơ thể đang trong trạng thái kiệt sức, lại không biết trước mắt là ai, mạo hiểm đi đến đó nếu gặp người tốt thì không sao,  lỡ mà là kẻ xấu thì cô không có chút năng lực phản kháng nào.

Suy nghĩ trong chốc lát, Perona quyết định đi ngược hướng cột khói.

"Mong trên hòn đảo sẽ có một thị trấn..." Nhưng càng mong mỏi thì lại càng thất vọng, Perona tìm kiếm gần hai giờ cũng không tìm thấy cái gì. Cô đáp xuống đất, kiệt sức ngồi tựa vào gốc cây.

Trong lòng Perona vừa ấm ức, vừa có chút sợ hãi. Cô liếm đôi môi khô khốc của bản thân, hi vọng đây chỉ là một giấc mơ. Đột nhiên từ xa, một bé Hollows bay đến bên cạnh Perona, hưng phấn chỉ chỉ về một hướng. Điều này làm Perona vấy lên hy vọng, cô nhanh chóng bước nhanh về hướng bé Hollows chỉ.

Đứng trước cánh cửa của một toà lâu đài, Perona chỉnh chỉnh lại tóc và váy, sau đó đưa tay lên gõ vài cái. Mặc dù giữa một khu rừng có một lâu đài thì rất là kì lạ nhưng Perona thật sự không thể nghĩ nhiều được nữa, cô mệt mỏi, đói bụng, cô muốn uống một ly cacao nóng thêm một cái bánh quy ngọt ngào.

Gõ một lúc lâu cũng không có ai ra mở cửa, Perona lại một lần nữa thất vọng tràn trề, cô đẩy nhẹ một cái cửa liền mở ra.

"..." Thật vô nghĩa.

Perona tò mò nhìn vào trong, sảnh của lâu đài khá rộng rãi, trang trí đơn giản nhưng xa hoa. Tuy nhiên, trên vật dụng có phủ một lớp bụi mỏng khiến Perona thở ra một hơi. Lớp bụi khá mỏng, chứng tỏ nơi này có người sống nhưng đã đi vắng, như vậy ít nhất trong nhà sẽ có một chút đồ ăn dự trữ. Perona chia các bé Hollows của mình ra để đi thăm dò lâu đài, bản thân cô thì ngồi xuống chiếc ghế to lớn trong sảnh chính đợi các bé về báo cáo. Mặc dù vào nhà người khác, thăm dò nhà người khác, ăn đồ ăn nhà người khác là không tốt nhưng cô không còn sự lựa chọn.

Lâu đài rất rộng, các bé hollows phải đi gần 15 phút mới trở về, một trong số chúng đưa Perona đến phòng bếp. Bên trong bếp cũng rất rộng rãi, đồ dùng sạch sẽ, trong tủ có một vài cái trứng và một ít gạo, rau củ thì đã héo gần hết. Perona bắt tay vào nấu một nồi cháo đơn giản, chiên lên hai quả trứng nhanh chóng lấp đầy bụng.

Là một cô gái chú trọng ngoại hình, đương nhiên sau khi ăn xong thì Perona phát hiện cả người mình đổ đầy mồ hôi, việc cấp bách tiếp theo là phải đi tắm, rửa sạch mồ hôi và bụi bẩn trên người.

Xong việc, Perona thoải mái thở ra một hơi, được các hollows thân yêu dẫn đến một phòng ngủ. Theo như các hollows, phòng này là rộng rãi và có chiếc giường mềm mại nhất trong lâu đài. Perona không biết bao giờ chủ nhân lâu đài mới quay lại, cũng không biết có quay lại hay không, hiện tại cô rất mệt mỏi. Perona nằm xuống giường, cô chưa bao giờ cảm thấy chiếc giường nào thoải mái đến như thế này.

"Mong chủ nhân lâu đài này lâu lâu hãy trở về..." hãy đợi đến khi cô khoẻ lại rồi tìm cách rời khỏi đây, xoá sạch mọi dấu vết rồi hãy trở lại.

Perona vừa nghĩ miên man vừa nặng nề nhắm mắt chìm vào giấc ngủ. Trong cơn mơ, Perona ở một không gian tối đen, trước mắt chỉ có một điểm sáng duy nhất, cô cứ chạy theo điểm sáng ấy nhưng chạy mãi chạy mãi vẫn không đến được, Perona bất lực ngồi quỵ xuống mà khóc nức nở.

Một tiếng động vang lên khiến Perona tỉnh khỏi cơn mê, cô ngồi dậy, ngơ ngác nhìn về phía cửa sổ. Ánh nắng từ mặt trời chiếu qua cửa sổ, khiến cả căn phòng sáng rực vô cùng ấm áp.

"Cô là ai?" Đột nhiên một giọng nói trầm thấp, đầy tính uy hiếp vang lên làm Perona sửng sốt quay đầu lại.

"..." Trời ạ, vì sao lại là hắn!!!

Phản chiếu trong đôi mắt to tròn của Perona là một người đàn ông với thân hình cao lớn, chiếc áo khoác dài đến mắt cá chân màu đen khiến hắn trong càng khổng lồ hơn. Đôi đồng tử màu vàng không chứa một tí cảm xúc dư thừa nào của chủ nhân, hắn khẽ nheo mắt lại nhìn thẳng vào Perona lập lại một lần nữa: "Cô là ai?"

Perona bừng tỉnh khỏi suy nghĩ rối loạn trong đầu, trước mắt cô chính là người được mệnh danh kiếm sĩ mạnh nhất Thế Giới, Dracule Mihawk, biệt danh Mắt Diều Hâu.

"Tôi tên Perona, là thành viên của băng Thriller Bark, tôi biết ông, ông là một trong những thất vũ hải giống với thuyền trưởng của tôi, kiếm sĩ Mihawk." Cô hơi nhíu mày sau đó mím môi gượng cười giới thiệu bản thân mình cho hắn, Perona biết rõ bản thân mình không phải là đối thủ của Mihawk, đối đầu với hắn thì chính là đồ ngu hoặc là chán sống rồi, huống hồ cô còn tự tiện vào nhà người khác nữa.

Mihawk không nói gì, chỉ im lặng nhìn Perona một lúc, lại hỏi: "Sao cô lại ở trong lâu đài của ta?"

Perona hơi ngại ngùng, kể lại chuyện bản thân mình tại sao lại ở đây, đương nhiên sẽ lượt bỏ một số chi tiết như là dùng hollows để xem xét lâu đài này chẳng hạn.

"Thật ra tôi cũng không muốn làm phiền ông nhưng mà tôi không có thuyền để ra biển, cũng không đủ sức tự mình rời khỏi đảo này vậy nên..."

"Cô nên rời khỏi đây, ngay lập tức!" Mihawk lạnh lùng nói xong liền quay lưng rời đi, Perona sửng sờ trong giây lát cho đến khi nhìn lại thì Mihawk là biến mất, lúc này Perona mới nhớ đến phải tức giận, cô khó chịu ra mặt mà mắng: "Đúng là một tên đàn ông không đáng yêu gì cả!!! Perona xinh đẹp đáng yêu đang khó khăn mà không giúp đỡ gì cả còn ép người ta rời đi, đồ đáng ghét!!"

Mắng thì mắng như thế, nhưng Perona thật sự không có can đảm đứng trước mặt Mihawk mà mắng, người có thể ngồi cùng bàn với ngài Moria thậm chí sức mạnh có khi còn hơn ngài Moria thì Perona không có một chút sức lực phản kháng. Cô xoa xoa chiếc bụng thon gọn, Perona đói bụng rồi.

*

Sau mấy ngày rời khỏi nhà, đột nhiên trong nhà xuất hiện một cô gái lạ thì có cảm giác gì? Khó chịu, đó là điều chắc chắn rồi, vậy nên Mihawk không quan tâm cô ta là ai, cũng không quản cô ta dùng cách gì để rời khỏi đây, hắn chỉ không muốn thấy bất kì người nào trong nhà hắn mà thôi.

Hắn đã quen với cuộc sống một mình rồi!

Mihawk đến phòng bếp, nhìn căn bếp sạch sẽ hắn đột nhiên rơi vào trầm tư. Hắn chợt nhớ ra từ lúc vào cửa đến giờ hắn không thấy trong nhà mình dính một hạt bụi nào cả. Mihawk không có mắc bệnh sạch sẽ, nhưng không hề muốn căn nhà của mình đầy bụi bẩn... trong lòng hắn trồi lên một cảm xúc kì lạ, lại mạnh mẽ áp chế nó xuống. Một lúc sau khi điều chỉnh tâm trạng, Mihawk bắt tay vào làm đồ ăn. Hắn đã mấy ngày không ăn đồ nóng, đột nhiên có chút thèm một tô canh súp.

"Ông... ông có cần tôi giúp gì không?" Perona bay trước cửa phòng bếp, nhìn vào và hỏi. Thật ra Mihawk nấu cũng sắp xong rồi, mùi thơm bay ra làm Perona cảm thấy đói càng thêm đói, nên cô mặt dày mày dạng bay đến đây xin ăn. Giữa mặt mũi và cơn đói, mặt mũi không là cái gì hết.

"Sao cô còn chưa rời khỏi đây?" Mihawk nhìn vào cô và hỏi, đáp lại Mihawk là tiếng bụng của Perona sôi lên ùng ục. Hai má Perona lập tức đỏ lên, mím môi cuối đầu nói nhỏ: "Tôi không có thuyền để rời khỏi đây! Hiện tại tôi... tôi còn đang kiệt sức và còn đói bụng nữa." Perona cố gắng bày ra vẻ mặt đáng thương nhất có thể, cô thấy hơi tủi thân, đã lâu lắm rồi không phải bày ra vẻ mặt lấy lòng này với ai cả.

Mihawk tự nhận bản thân không phải là một người tốt tính, bởi vì chỉ cần tâm trạng hắn không tốt thì dù có là chính phủ thế giới hắn cũng không quan tâm. Nhưng khi nhìn vào cô gái trước mặt, Mihawk có chút xiêu lòng. Hắn thở dài một hơi, cuối cùng cũn không nhịn được nói: "Ăn đi, phía đông hòn đảo của ta có vài con thuyền cũ, sau khi ăn xong thì hãy rời đi." Mihawk đưa tô súp nóng hổi vừa được múc ra cho Perona, giọng nói của hắn khàn đặc, lúc nói luôn vô thức luôn mang theo uy hiếp của kẻ mạnh nhưng hiện tại lại khiến Perona khóc ròng. Cô thật sự cảm động, cô chỉ là một con người xa lạ tự tiện vào nhà Mihawk, ấy vậy mà người đàn ông này không hề trách mắng cô, chỉ kêu cô nên rời đi thôi... thậm chí bây giờ còn cho cô ăn ngon nữa.

Perona nhìn tô súp trong tay, đột nhiên nhớ lúc nãy cô còn mắng hắn không đáng yêu, còn bảo hắn rất đáng ghét. Perona cầm thìa lên múc canh cho vào miệng, mùi vị thơm ngon và ấm nóng khiến cô lại tràn đầy áy náy.

"Cũng không có đáng ghét như mình nghĩ!" Perona thì thầm.


Tác giả đặt câu hỏi: Cái kết mà bạn thích?

A. Lạnh lùng, yêu em vì em bảo vệ em mà không nói lời nào.

B. Lạnh lùng yêu em bảo vệ em, cố gắng giữ em bên người dù cho em có là điểm yếu.

C. Anh cố bảo vệ em, em cố mạnh lên không làm điểm yếu của anh.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net