Chương 20: Đêm khuya

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đêm trong rừng rất lạnh, tôi lại lạ chỗ nên nằm mãi mà chẳng ngủ được. Cảnh quay kết thúc rất muộn, ai cũng mệt, mọi người trong đoàn phim hầu như đều đã đi nghỉ ngơi từ sớm. Không gian xung quanh yên tĩnh. Mile cũng đã ngủ rồi, quả nhiên anh cũng rất mệt, đặt lưng xuống là ngủ ngon lành.

Tôi chùm chăn ngồi trên giường nhỏ, ngắm nhìn chăn giường bên cạnh - chùm kín chẳng lộ một khe hở, hơi thở phát ra đều đều. Tôi xuống giường với lấy cái áo khoác nhẹ nhàng chuồn ra ngoài. Xung quanh tối đen, chỉ có chỗ chúng tôi là sáng rực ánh đèn. Tiếng dế kêu, tiếng gió lay cành lá xào xạc, tiếng suối chảy róc rách, ngẩng đầu lên lại thấy một bầu trời đầy sao,... Thật đẹp!

Tôi bật đèn flash, men theo con đường sáng nay chúng tôi đi, vào sâu hơn một chút, phía bên kia là một khoảng đất trống, ngồi ngắm sao ở đó là tuyệt nhất, thật thích! Sống ở thành phố nên lâu rồi cũng chẳng được ngắm sao thế này.

Một bầu trời sao lấp lánh đập vào mắt tôi, không khí trong lành của núi rừng khiến tôi thực sự thoải mái, tôi vẫn luôn muốn mua một khu rừng mặc dù mong ước này có lẽ quá xa tầm với!

Tôi ngồi trên một hòn đá, co người lại trong áo khoác mỏng manh, tôi không nghĩ lại lạnh đến thế, áo khoác ấm áp trong vali cũng ngại lấy ra.

Ngồi được khoảng 3 chục phút, tuy là thoải mái nhưng gió lạnh phả vào mặt khiến tôi càng tỉnh táo hơn. Mở điện thoại lên cũng đã hơn 3 giờ sáng, ngày mai còn vài cảnh quay nữa, tôi cần trở lại lều để nghỉ ngơi. Lần theo con đường cũ để trở về, thú thật cành cây ven đường cọ vào người cũng khiến tôi hơi giật mình, trong đầu tưởng tượng ra mấy cái cảnh con trăn, con rắn "đu" từ trên cây xuống "đáp" trên người tôi. Da gà nổi lên, sống lưng lạnh buốt.

Lúc nhìn thấy ánh đèn của đoàn phim tôi mới thở phào nhẹ nhõm. Rảo bước chạy lại thì thấy bóng người dưới ánh đèn, là Mile - ảnh đang đứng quay lưng lại phía tôi.

- "Mile, anh không ngủ à!?"

Mile vừa nghe thấy tiếng tôi là quay đầu lại, hơi nhíu mày.

- "Em đi đâu vậy!? Biết anh lo lắng lắm không?"

- "... Ơ... Dạ! Em đi qua kia một xíu thôi! Bầu trời hôm nay đẹp lắm!"

- "Thật khiến người ta lo lắng mà!... Anh tỉnh dậy lại không thấy em đâu, sắp gọi cả đoàn dậy tìm em rồi!"

- "Không cần lo đâu, em lớn rồi, biết cái gì nên, cái gì không nên mà! Anh nhìn xem, có sao đâu!"

Anh nắm lấy cổ tay tôi kéo tôi về phía lều, vừa đi vừa cằn nhằn:

- "Tay em lạnh buốt rồi này, lúc nào cũng bảo mình lớn rồi vậy mà trời lạnh cũng không biết mặc cho ấm vào..."

...

Chúng tôi trở lại giường, Mile sắp xếp lại chăn gối ngồi trên giường nhìn về phía tôi chằm chằm, tôi lủi thủi chui vào chăn, nghiêm túc đặt đầu xuống gối, nằm thẳng tưng tỏ ra ngoan ngoãn, thi thoảng liếc mắt về phía anh, thấy anh hình như còn chẳng cử động, vẫn tư thế cũ, im lặng nhìn tôi không rời mắt. Tôi nằm xuống thì anh cũng mới bắt đầu nằm xuống.

- "Ngủ ngon!"

- "Dạ, ngủ ngon..."

Tầm 5 phút trôi qua trong sự tĩnh lặng tuyệt đối, tôi quay đầu về phía anh, giọng thì thào không phát ra tiếng, gọi anh:

- "P'Mile... Anh ngủ chưa?"

- "Chưa, có chuyện gì à?" - Anh lục đục lật người về phía tôi.

- "Em không ngủ được, nói chuyện chút nhé!"

- "Được... Vừa rồi em đi đâu vậy?"

- "Hả... À em đi ra bãi đất trống hôm nay chúng ta đi qua ấy, chỗ đó ngắm sao đẹp lắm!"

- "Lần sau muốn đi đâu nhớ nói anh một tiếng."

- "Em thấy anh đang ngủ mà! Không muốn phiền anh."

- "Anh tỉnh dậy không thấy em còn lo lắng hơn, còn mất ngủ hơn..."

- "Em biết rồi! Lần sau sẽ bảo, anh có ngủ cũng sẽ 'lôi cổ' anh dậy, được không?"

- "Được! Tốt nhất là thế!"

- "Anh càng ngày quản em càng kỹ rồi đó nha!"

- "Không quản không được, không thể yên tâm về em mà."

- "Anh đừng để ý mấy việc này quá, không có sao đâu, tính em trước giờ vẫn vậy - thích chạy nhảy,... Đã bị làm sao bao giờ đâu."

- "..." - Mile im lặng dường như có điều suy nghĩ. Tôi tìm cách đổi chủ đề:

- "Em kể anh nghe, sau này em muốn mua một khu rừng... Ôi mới nghĩ thôi đã thấy hào hứng!... Nhưng hẳn sẽ cần nhiều tiền lắm!...

- "Anh góp chung với em."

- "Thật à!?"

- "Thật!"

- "Thật đấy???"

- "Thật!~"

- "Vậy thì có khả năng hơn rồi! Hihi..."

Tôi ôm chăn cười mãn nguyện, ảnh muốn góp tiền mua cùng với tôi!

- "Khi nào rảnh rỗi chúng ta sẽ đến, có thể đưa cả bạn bè đến nghỉ ngơi nữa! Xuống suối bắt cá, lên rừng hái rau,... Woa..."

Mile bật cười:

- "Có khi đến lúc đó chúng ta đều đã có thể đưa vợ con đi không chừng!"

Tôi sững người, cố gắng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh trong vài gây, lời nói ra của tôi không biết có bao nhiêu gượng gạo:

- "Ừ. Chắc vậy! Ừm... Em hơi buồn ngủ rồi! Cảm ơn anh! Ngủ ngon nha!"

- "... Ơ, ừm, ngủ ngon."

Tôi xoay người lại phía anh, chùm chăn lên đầu, không biết thao thức, suy nghĩ vẩn vơ trong bao lâu tôi mới ngủ được. Anh vừa cho tôi chút hi vọng đã vội vàng dập tắt nó.

...

Chuyện tối qua tôi đã tự tìm cách an ủi mình một cách chu đáo, cẩn thận. Ngày quay thứ hai hoàn thành suôn sẻ, tốt đẹp, chúng tôi trở lại thành phố theo đúng kế hoạch ban đầu. Tôi mệt mỏi nên ngủ gục toàn bộ thời gian trên xe lúc về, lúc mơ màng nghe thấy anh nhẹ nhàng nhắc staff nói chuyện nhỏ lại một chút,... tôi ôm gối của mình ngủ đến say mê.

Chúng tôi trở lại công ty, sắp xếp một chút thì Mile chở tôi về nhà. Sự tĩnh lặng trên xe vẫn như thường lệ cộng thêm tiếng nhạc du dương phát ra từ radio - bầu không khí cũng coi như ổn - tôi nghĩ vậy!

Rảnh rỗi chẳng làm gì lại khiến tôi suy nghĩ linh tinh về nhiều thứ, về cả lời nói tối qua của anh trong khi chúng đã được tôi thực hiện tốt "công tác tư tưởng"...

- "Em mệt à? Lạ vậy! Yên tĩnh khác thường."

- "Bình thường lúc anh lái xe em vẫn vậy mà." - Tôi tưởng không có vấn đề gì chứ! Vậy mà anh cũng nhận ra ư?

- "Không, không! Sẽ không thế này! Ít nhất vẻ mặt sẽ không như vậy!"

Ảnh càng ngày càng hiểu rõ tôi, tôi thở dài...

- "Có gì phiền muộn à!"

- "Ừm..."

- "... Không muốn kể???"

- "Chưa thể kể."

- "Vậy là sẽ kể!?"

- "Cũng không hẳn, thực ra có một ngày anh sẽ hiểu hết thôi!" - Vì bí mật của em đối với anh vốn chỉ có một...

- "Vậy sao?"

- "Vâng! Có lẽ vậy!..."

Bầu không khí tĩnh lặng trở lại cho đến khi tôi xuống xe, Mile cũng không có ý định làm phiền suy tư của tôi nên không hỏi thêm lần nào nữa!... Ừ, hình như có chút lạ lẫm thiệt. Xe dừng lại trước nhà tôi, tôi quay qua, theo dòng suy nghĩ mà buột miệng hỏi anh:

- "Thích một người không thích mình thì phải làm sao?"

- "... ... Em..."

- "Ồ xin lỗi! Cảm ơn anh đưa em về! Tạm biệt. Anh lái xe cẩn thận!" - Nhanh như một cơn gió tôi mở cửa, bay ra khỏi xe, vội vàng tìm chìa khoá nhà, chui vào trong, đóng sầm lại, haizzz chắc là lỗ mãng lắm!

Tôi nhìn hé hé qua khe cửa, tầm 5 phút sau mới thấy anh đánh xe rời đi!


_________

Thi cử bận rộn lại viết thêm truyện kia nên truyện này hình như lâu rồi không ra chương mới. Sorry mọi người nhiều! Đợi nghỉ Tết tui rảnh rảnh sẽ chăm chỉ viết, đăng bù😘


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net