14. Trở về với ta đi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cha? "

Apo sửng sốt , nghe thấy giọng nói của người đàn ông đó khiến cho cậu bừng tỉnh, rõ ràng đây không phải là một giấc mơ, cậu xoay mặt qua, lại không cẩn thận va phải sóng mũi cao thẳng của Mile, nhìn thẳng vào mắt anh, trái tim của Apo bỗng nhiên hẫng một nhịp.

Cậu biết, cho dù cậu có chạy trốn đến tận trời cuối đất, Mile vẫn sẽ có cách tìm được cậu, nhưng cậu không nghĩ là lại nhanh đến thế này.

Hắn ôm lấy Apo vào trong ngực mình, giọng nói vừa lạnh lùng vừa vô tình phả vào tai cậu, thật sự khiến cho Apo lạnh sống lưng , cũng không dám mở miệng nói một câu nào.

"Lá gan của con cũng lớn lắm, dám chạy trốn khỏi ta, đủ lông đủ cánh rồi phải không? "

"Trong lòng con, ta không hề có một vị trí nào phải không? "

Apo tránh đi ánh mắt của Mile, cậu thở dài. Người đàn ông này lại tiếp tục như vậy rồi.

"Bible, anh về trước đi, cảm ơn anh đã đưa tôi về nhà "

Bible cũng đã dần nhận ra được mối quan hệ của hai người, cũng cảm nhận được vẻ mặt hắc ám kì lạ của Mile, anh không nghĩ rằng cậu lại có một người cha giàu có và trẻ trung như vậy.

Hơn nữa người đàn ông này còn có vẻ rất quen, trông rất giống một ông trùm hắc bang nổi danh ở BangKok.

Nhưng anh hy vọng là không phải, bởi vì người đó rất tàn nhẫn, cũng đã từng ra tay với rất nhiều người.

Anh thật sự sợ Apo sẽ gặp nguy hiểm.

Anh gật đầu, trước khi đi cũng không quên lễ phép cúi chào Mile.

Anh chìa bàn tay ra, ngỏ ý muốn bắt tay để thể hiện sự lịch sự.

"Chào chú, cháu là bạn của Apo "

"Bạn? "

Mile có chút hoài nghi, nhìn vẻ mặt lúng túng của Apo liền cảm thấy chính mình cũng có chút quá đáng, hơn nữa hắn tức giận cái gì chứ, hai người đàn ông thì sao có thể tiến xa hơn mức bạn bè.

"Chào cậu "

"Cảm ơn cậu trong thời gian qua đã chiếu cố Apo nhà chúng tôi"

"Có cần tôi lái xe đưa cậu về nhà không? "

"Dạ không cần đâu ạ "

Nhưng Mile hoàn toàn không có ý định bắt tay với anh, bởi vì cả hai tay của hắn đều đang bận rộn vì người con trai trong lòng mình rồi.

Bible ngại ngùng lắc đầu ,thu tay lại , ánh mắt của anh trước sau như cũ vẫn đặt trên người Apo, điều này khiến Mile có chút không vui, cánh tay đang đặt trên hông cậu càng vô thức siết chặt hơn.

"Tạm biệt chú, tạm biệt Apo "

"Tạm biệt "

"Ngày mai gặp lại nhé "

"Ngày mai gặp lại "

Đợi Bible đã rời đi, Apo mới mau chóng lấy lại tinh thần, cậu nhìn Mile, chỉ vừa không gặp có mấy tháng, người đàn ông này dù phong độ đến đâu cũng không thể giấu được sự mệt mỏi trong đáy mắt, dường như là căn bệnh mất ngủ cũng đã hành hạ anh, khiến anh mỗi lúc một gầy hơn.

"Sao người tìm được con ? "

"Có phải con muốn ta phát điên vì con thì con mới hài lòng đúng không? "

Mile dùng tay siết chặt lấy cằm cậu.

"Apo Nattawin "

"Cha"

"Im lặng cho ta "

Apo biết rõ Mile rất giận mình, cho nên cậu cũng không dám nói điều gì, tránh để hắn phật ý, nhưng Apo im lặng theo ý mình, không hề có ý định giải thích với hắn lại khiến cho Mile cảm thấy mâu thuẫn, cũng có ý định khi trở về sẽ giam cầm cậu, dạy cho cậu một bài học.

"Người đàn ông lúc nãy là ai? "

"... "

"Còn không mau trả lời ta? "

"Chỉ là bạn thôi "

"Bạn? Con không thấy ánh mắt cậu ta nhìn con rất kì lạ sao? "

Giờ Mile Phakphum mới để ý, ánh mắt Bible nhìn Apo.

Rất giống với ánh mắt Apo nhìn hắn trước kia .

Rõ ràng là không bình thường.

"Người suy nghĩ nhiều quá rồi "

"Ngày mai con còn có việc, Người trở về nhà nghỉ ngơi đi được không? "

"Con phải về nhà với ta "

"Con lớn rồi, con không thể cứ sống theo ý của Người mãi được "

Apo xoay lưng qua, dù trời mưa cũng không ngại ngùng bước ra khỏi ô, rời xa khỏi vòng tay của người đàn ông này , bước vào trong nhà, Mile Phakphum chẳng hề ngại ngần vứt chiếc ô đi , ôm lấy cậu vào lồng ngực mình thật chặt  từ phía sau.

"Người làm gì vậy ? "

"Trở về nhà với ta đi "

"Buông con ra, trời đang mưa đấy,  người làm gì vậy? "

Mặc kệ cho Apo cựa quậy muốn thoát ra khỏi vòng tay mình, Mile vẫn một mực siết chặt lấy cậu trong lòng mình.

Hắn không dám buông tay.

Cũng không dám làm tổn thương người này.

"Apo, ta biết ta sai rồi "

"Đừng bỏ mặc ta "

Giọng nói run rẩy của Mile Phakphum khiến cho đôi chân của Apo bỗng dưng chôn chân tại chỗ , cậu cứng ngắc dừng hẳn động tác lại.

Bỗng nhiên cánh tay của hắn trượt ra khỏi người cậu, sau đó là một tiếng động lớn phát ra sau lưng Apo.

Cơn đau dạ dày của Mile tái phát, khiến hắn đau đớn ngã quỵ xuống đất.

"Cha "

Apo hốt hoảng, luýnh quýnh cả lên , nhìn thấy hắn nằm bất động trên mặt đất khiến ý định chạy trốn của cậu vụt tắt , nước mưa xối xả rơi xuống người cả hai, Apo cắn răng đỡ Mile lên, dìu hắn dựa vào người mình, sau đó cố gắng chạy thật nhanh vào trong nhà.

Nói là chạy nhưng thật ra chỉ có thể nhích từng bước một, cơ thể của người đàn ông này quả thật là rất cao lớn vạm vỡ, một chàng trai gầy yếu như cậu quả thật là đỡ không nổi.

Lúc đặt Mile nằm xuống giường, đến chính Apo cũng phải xay xẩm cả mặt mày, cậu nhìn những phản ứng của hắn, lại nhìn thấy cánh tay đang gao gắt ôm chặt lấy phần bụng, liền biết được người đàn ông cứng đầu này lại đau bao tử rồi.

Cũng may là sau lần trước, Apo đã mua rất nhiều vật dụng cứu thương và thuốc để trong nhà, phòng trường hợp khẩn cấp, trong số đó có thuốc dạ dày, nếu không thì bây giờ trời mưa gió như thế này, cậu không biết phải làm sao.

"Đau"

"Người đợi con một chút "

Apo đỡ Mile ngồi lên giường, tìm thuốc rồi đưa cho hắn uống, được một lát thì cuối cùng vẻ mặt của Mile cũng bình thường trở lại, Apo thở phào, quả thật là cậu đã nghĩ đúng, nhưng nhìn bộ vest đắt tiền của hắn đã thấm đẫm nước mưa trong lòng liền không biết có cảm xúc gì.

"Người có mang quần áo theo chứ? "

Nhìn thấy cái lắc đầu của hắn thật sự khiến cậu ba chấm, quần áo của Apo là size nhỏ, sợ là hắn mặc không vừa, Apo đành phải cắn răng đi mượn quần áo của bác chủ nhà.

"Sao thế? Bạn trai của con không mang quần áo theo à? "

"Bác nói ai cơ ạ? "

"Cái cậu đẹp trai trong phòng con chứ ai? "

"Cậu ấy tự nhận là bạn trai con "

"Dạ? "

Apo cứ nghĩ bác chủ nhà nói đùa, cho nên cậu không hề nghĩ nhiều, chỉ mượn một bộ quần áo của bác chủ nhà xong liền nhanh chóng quay trở về phòng.

Dù đã chuẩn bị sẵn tinh thần, nhưng khi nhìn thấy Mile trong bộ đồ ngủ trung niên, từ trong phòng tắm bước  ra, phản ứng của Apo vẫn là bật cười vui vẻ, thế nhưng cậu vẫn phải cố nhịn, chui vào phòng tắm cười một mình.

"Con cười cái gì vậy? "

"Dạ, không có gì đâu ạ "

Nhưng đến khi bước vào phòng tắm, quả thật là Apo không thể nhịn được, cậu phồng má lên, bật cười một cách hạnh phúc, quả thật là sau khi rời xa Mile, lâu lắm rồi cậu mới được vui vẻ như thế này.

"Trông cũng rất đẹp trai đấy chứ "

____
Hết chap 14

Xin cảm ơn mọi người đã đọc.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net