24.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Còn 5 ngày nữa là đến hẹn phẫu thuật. Thú thật, bây giờ thì P'Mile cảm nhận rõ bệnh tình của mình nặng ra sao rồi. Những cơn đau đầu, những cơn mất ngủ. Tất cả mọi thứ dường như chống đối anh, kể cả thân thể của anh...

Gần 1 tuần nay, anh không còn đủ sức cười với em nữa. Cả việc ôm em nhẹ nhàng thôi cũng khó, P'Mile có đôi chút tuyệt vọng. Anh ghét bản thân mình của hiện tại, trở thành con người vô dụng đến cực cùng.

Chỉ cầm mỗi ly nước thôi, bàn tay anh đau mỏi đến cùng cực. P'Mile kiệt sức nằm trên giường bệnh. Mắt hầu như nhắm lại mọi lúc, anh không ngủ. Đau đến không ngủ nổi.

- Hức... Hức... Anh ơi, anh...

- Apo ngoan, chồng không sao... Chỉ hơi đau một chút thôi, em về nhà tắm đi đã nhé. Tắm rồi trở vào, anh sẽ khỏe ngay thôi.

PoPo vẫn ngồi ở mép giường nâng niu đôi bàn tay anh.

" Gầy quá. "

Có chút giật mình trong ánh mắt xinh đẹp của em, đôi mắt phượng xinh đẹp đọng lại đầy nước. Em không đau, nhưng lại đau lắm. Đau đến khóc không thở nỗi.

Em đau vì anh đau, em khóc vì dường như anh không còn đủ sức để khóc.

Ngồi thêm hồi lâu, em đồng ý theo Richard về nhà tắm rửa. Ngồi trên xe với đôi mắt bầng thần, Roma chưa bao giờ đau lòng đến thế. Xinh đẹp, náo nhiệt đến đau lòng.

Em nhớ đến đôi mắt thâm quầng của chồng mình, em vẫn hay thấy anh nhắm nghiền đôi mắt. Nhưng anh không thể ngủ, khối u lành tính đó không cho phép anh ngủ.

__________

Sau khi Apo chịu rời đi, P'Mile lập tức nhăn mặt.

- Dì ơi...

Anh thều thào gọi bà Hennessi, lúc này chỉ có bà ấy thôi. Chỉ có duy nhất bà ấy là đủ mạnh mẽ để ở bên anh.

P'Mile đau hơn những gì em thấy, những cơn đau mà em cho là tất cả ấy. Chỉ là một phần của tảng băng trôi. Sở dĩ Mile giấu em, cũng chỉ muốn em không quá đau lòng, cũng chỉ mong em chuyên tâm học hành.

P'Mile biết em lo lắng cho mình đến mất ngủ, nhìn em gầy đi. Anh đau lòng lắm... Anh không nỡ để bản thân mình làm lý do cho sự mệt mỏi của em, nên anh chọn cách giấu đi sự đau đớn ấy.

- Mẹ đi gọi bác sĩ cho con, con ở đây một chút thôi. Mẹ quay lại ngay...

- Dì đừng đi, không sao rồi... Dì xoa bóp tay cho con đi.

Bà Hennessi ngồi xuống ở chiếc ghế cạnh giường. Tay nhẹ nhàng bóp tay cho Mile, dạo này anh hay bị tê liệt hơn lúc trước.

Đôi khi là 3 - 4 phút, có khi lại là 20 - 30 phút. Mỗi lần như thế, P'Mile càng suy nghĩ tiêu cực hơn với cuộc đời mình. Dù là một người đầy tích cực như anh, cũng bị bệnh tật làm cho tuyệt vọng.

- Nếu lỡ... Nếu lỡ con không qua khỏi, dì chăm sóc ba và Apo giúp con nha...

- Mẹ biết rồi, con đừng nghĩ nhiều. Rồi sẽ không sao đâu, con còn phải khỏe mạnh để sau này chăm sóc mẹ nữa Mile à...

P'Mile nhìn bà với hai hàng nước mắt, người đàn bà này. Đã dùng 18 năm cuộc đời để nói với anh rằng bà ấy thật sự thương anh, thương cái gia đình này.

- Mẹ ơi!

- Phakphum sao thế? Mẹ ở đây...

Bà vẫn nhẹ nhàng bóp tay cho anh, nước mắt cũng bất giác rơi từ lúc nào. Anh vừa gọi một tiếng mẹ, tiếng mẹ mà bà đã mong chờ suốt 18 năm cuộc đời.

Mile Phakphum thương bà, bà hiểu mà. Thương bà qua từng cái ôm, từng nụ cười, từng cái váy anh tỉ mỉ chọn. Từng món quà anh tỉ mẩn mua, từng sợi tóc bạc được anh nhổ...

Anh thương bà qua từng phương diện, chỉ là chưa từng nói thương bà, bà Hennessi đôi khi có chút tủi thân. Dù rằng để chứng một đều gì đó. Hành động chính là bằng chứng xác đáng nhất.

Nhưng thật bức bối khi người đó thương ta, yêu ta. Xem trọng ta hơn cả, nhưng lại chưa từng nói thương ta.
__________

- Nếu ngày mai, mọi chuyện tồi tệ hơn dự tính của chúng ta. Ba mẹ tìm cho Apo một người vợ tốt nhé...

Ngài Romsaithong ngồi bất lực trên sofa. Ông mới đến Ý hai hôm, đã nghe con trai căn dặn 6 lần về việc lấy vợ cho chồng nhỏ của mình.

Trong gia đình, ông hiện tại chính là người lạc quan nhất. Niềm tin của ông lớn hơn tất cả.

- Đợi ta chết đi rồi tính, còn nói tào lao lát ta méc PoPo cho xem.

Bà Hennessi ngồi cạnh ông, tay gọt táo. Miệng cười không ngớt với cuộc trò chuyện của cha con nhà này.

- Lát nữa lại có người bị PoPo nhà mình nhéo tai cho xem

Cả ba cười lớn trong phòng bệnh. Có đôi lúc P'Mile không thấy tiếc nếu cuộc đời mình kết thúc, anh cảm thấy nếu dừng lại ở đây cũng tốt thôi, mọi thứ đã quá đẹp rồi.

Nhưng xót xa cho người ra đi, ám ảnh phần kẻ ở lại. P'Mile sẽ không tiếc đâu, nhưng Apo của anh thì có. Em tiếc một người thức khuya cùng em, chào em buổi sáng, chúc em ngủ ngon, đang làm gì cũng nói với em, vừa bận xong liền tìm em nói chuyện , tiếc người yêu em nhất cuộc đời. Tiếc cho người luôn thủ thỉ vào tai em mỗi ngày rằng: "Anh yêu em"

Anh mặc bản thân để số phận quyết định, em dằn vặt trong tim vì xót xa tình ta...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net