Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

    Mặt trời ló rạng, tiếng chim hót líu lo báo hiệu một ngày mới đầy năng lượng.
Một người đàn ông an tĩnh nằm trên giường, hai mắt nhắm nghiền. Mồ hôi tiết ra rất nhiều, thấm đẫm cả mảng áo, có lẽ hắn đang mơ thấy một cơn ác mộng.
Bà Lục đang nấu ăn ở dưới nhà, bày biện các món ăn ngon miệng ra bàn.
Một người đàn ông trung niên vừa đọc báo vừa nhâm nhi li trà nóng hôi hổi. Thấy bà Lục đã bày biện xong, ông tháo chiếc kính lão, bỏ tờ báo xuống:
- Bà lên gọi nó xuống đi.
- Dạ vâng.
Bà Lục bước từng bước lên tầng hai, khẽ gõ cửa.
- Cậu chủ, xuống ăn cơm đi ạ.
Không có động tĩnh...
Bà lại nhẹ nhàng gọi:
- Cậu chủ, cậu có trong đó không, mau xuống ăn cơm, cậu không lên tiếng thì tôi vào nhé...
Không thấy cậu chủ đáp lại, bà lặng lẽ mở cửa, bước vào phòng.
Bà kéo rèm cửa ra, rồi ánh mắt bỗng trở nên lo lắng.
Cậu chủ nằm trên giường, hai tay nắm chặt lấy lồng ngực, mồ hôi vã như tắm, mắt nhắm nghiền, miệng lẩm bẩm cái gì đó không rõ.
Bà Lục hốt hoảng chạy tới bên giường, dùng sức lay hắn dậy:
- Cậu chủ, cậu sao vậy, mau tỉnh dậy!!!
Người đàn ông giãy giụa hồi lâu rồi bất thình lình bật dậy, làm bà Lục giật thót ngã cả ra sàn.
Người đàn ông mắt mở lớn, ngơ ngác nhìn xung quanh. Hắn thở dốc một hơi lấy lại bình tĩnh, bỗng phát hiện có gì đó bất thường.
Bà Lục lục đục bò dậy, cái lưng còng kêu rắc , bà " ui da" một tiếng.
Cậu chủ vẫn có một thái độ kì lạ, bà huơ huơ tay, bỗng cậu chủ hỏi:
- Đây là năm bao nhiêu vậy?
- Dạ? Bà bật cười : Sao cậu lại hỏi như vậy?
- Bà cứ trả lời đi.
- Năm 2017, sao vậy?

Trương Trạch Nghị như không thể tin vào mắt mình, hắn cảm thấy như đi vào cõi mộng. Mới giây trước hắn còn chĩa súng vào đầu mình mà bắn một phát, giây sau lại cư nhiên trở về nhà vào năm năm trước?
Hắn vớ lấy cái điện thoại, 14/4/2017.
Đúng rồi...
Hắn bỗng bật cười. Trước đây cục cưng của hắn thường xuyên đọc truyện tình cảm sến súa, còn càm ràm với hắn về nó. Cái thể loại này gọi là gì nhỉ?
Trọng sinh????
Hắn xuống giường, nhìn người đàn bà trước mặt mình.
Bà Lục Xương, giúp việc lâu năm của nhà hắn, hắn còn thân với bà ấy hơn cả cha.
Bà ấy đã mất trong một trận thảm sát hai năm trước...
Giờ bà ấy còn đứng đây, vậy tức là mình đã quay trở lại quá khứ?
Không có gì đáng để ngạc nhiên, chuyện hắn từng gặp phải còn khó tin hơn thế này, hắn bây giờ còn rất vui mừng, bởi vì ở trong thế giới này, Lập Ba chưa chết, hắn còn cơ hội để cứu lấy em ấy, không để chuyện đó xảy ra lần nữa..
Hắn tức tốc bật dậy, tâm tình thoải mái đi vào nhà tắm. Hắn cần tỏ ra bình tĩnh và không để ai phát hiện ra sự bất thường của mình.
Hắn tự hỏi : Năm năm trước mình là người thế nào nhỉ? Hắn xưng hô với cha mình thế nào? Hắn gặp Lập Ba lúc đó thì phản ứng thế nào???
Hắn cố gắng nhớ lại chính mình năm năm trước, hắn nhớ hồi đó mình cực kì cực kì trẻ trâu, nông nổi, sinh sự, 30 tuổi đầu mà như một thằng nhóc vừa bước ra khỏi xã hội. 5 năm, quãng thời gian ấy làm hắn thay đổi rất nhiều. Hắn chậm rãi lau người, bước ra khỏi phòng tắm, thay quần áo rồi bước xuống nhà.
- Ba!!!!! Hắn cố tỏ ra trẻ con như khi xưa.
- Thằng nhãi, trưởng thành chút coi!- Trương Bác Văn gắt lên.
Bà Lục cười cười, vội bê những món còn lại lên bàn.
Trong bữa ăn, Trương Trạch Nghị thi thoảng lại nhìn bà Lục một cái, trong lòng không khỏi xót xa.
2 năm trước, bà vì bị hắn liên lụy mới thiệt mạng, lúc đó, hắn và cha gây mâu thuẫn với một băng đảng khác, nhân lúc bà về quê mà ra tay tàn sát cả gia đình bà...
Bà Lục nhìn mặt cậu chủ hôm nay hơi khác lạ, thỉnh thoảng lại cứ nhìn chằm chằm mình, bà hơi ngượng ngùng hỏi:
- Cậu chủ, mặt tôi có dính gì à?
Trương Trạch Nghị ngớ ra, vội cười cười:
- Không có gì đâu bà !!
Ăn cơm xong, hắn thư thả ngồi trên ghế sô pha mềm mại, ngẫm nghĩ bao năm nay mình đầu tắt mặt tối lo công việc, giờ nhàn nhã ngồi đây thế này, quả không phụ lòng trời.
Ba hắn vẫn tiếp tục đọc báo uống trà, hắn ngồi rung đùi xem ti vi, không khí thật dễ chịu.
   Bỗng hắn chợt nhận ra một điều: hình như hôm nay chính là ngày hắn gặp Trần Lập Ba!!
   Ngày 14/4/2017
  Đúng lúc này, điện thoại bàn reo lên, Trương Bác Văn bỏ tờ báo xuống rồi bắt máy
    Một giọng nói trầm ấm không khác biệt lắm so với tương lai phát ra từ phía điện thoại
     - Bác Văn, lâu lắm rồi chúng ta không hẹn nhau uống trà, ông tính thế nào đây?
    Không sai, là Louis Carrey.
   Trương Bác Văn cười cười :
    - Vậy bây giờ đi, tôi hôm nay trùng hợp cũng đang rảnh, không bằng chúng ta hẹn nhau đàm đạo uống trà.
   - Được, vậy ông cũng mang cả tiểu Nghị đến đi.
    - Cho nó đến làm gì, nó cũng đâu có thik uống trà nói chuyện?
   -Chả là tôi có một thằng nhóc mới thu nhận bên phía lão Đàm, muốn con trai anh thử đánh giá nó xem thế nào, tôi thấy thằng nhóc này khá là đáng tin cậy.
   - Vậy được, ông chờ tôi một lát- Trương Bác Văn cười rồi cúp máy, quay qua đạp vào chân Trương Trạch Nghị một cái:
   - Thay quần áo rồi đi một chuyến với ta.
   Trương Trạch Nghị thẫn thờ một hồi, Lập Ba em ấy xuất hiện rồi....
   Hắn vội vàng chạy lên nhà lôi ra bộ vest mới nhất, xong ngẫm nghĩ lại cất trở vào, lôi bộ áo sơ mi quần âu ra...
   Hắn đã mặc nó khi lần đầu gặp em...
   Hắn nhớ có một lần xem phim với Lập Ba, nam chính trọng sinh vào thời điểm năm năm trước, anh cố gắng giữ nguyên mọi thứ với nữ chính trong quá khứ, không xáo trộn quá nhiều. Nếu không cẩn thận sẽ làm đảo lộn rất nhiều thứ..
  Nhưng có một điều hắn nhất định phải thay đổi, đó là không thể để Lập Ba chết thêm lần nào nữa...
   Louis nhìn đồng hồ, xa xa có chiếc xe đỗ lại, ông vẫy vẫy tay với đằng đó, một người đàn ông trung niên và một cậu trai bước ra, xung quanh là vài người vệ sĩ.
  Trương Bác Văn ngồi xuống, Louis rót cho ông một li Thiết Quan Âm.
   Trương Trạch Nghị nhìn xung quanh, bóng dáng quen thuộc chợt thu vào mắt...
   Lập Ba đứng cạnh Louis, khuôn mặt xinh đẹp đó vẫn như vậy, y khép nép đứng cạnh ông, vẻ mặt hết sức câu nệ.
   Đột nhiên trời đổ mưa, Louis thở dài một hơi vì không được ngắm trời đẹp, Trương Bác Văn ngỏ ý đi xem kịch.
   Trương Trạch Nghị đứng sững ra, Trần Lập Ba nhìn hắn, Louis nói câu gì đó với y, y điềm tĩnh gật đầu rồi đi về phía hắn..
   Hắn đứng ngoài trời mưa, đôi mắt trìu mến nhìn người đang đi tới...
   - Trương tổng, anh sao vậy?- Trần Lập Ba nhìn hắn, thầm nghĩ tên đần này làm cái đếch gì ngoài trời mưa.
  Trương Trạch Nghị thu ánh mắt lại, điềm đạm nói:
  - Không có gì, cậu là Trần Lập Ba?
  - Vâng, có gì xin anh chỉ giáo.
  - Được.
   Mục đích Louis gọi hắn đến hôm nay là để kiểm người.
  Trương Trạch Nghị nổi tiếng có xon mắt tinh tường, rất biết chọn người, mặc dù cha hắn không mấy tin tưởng vào thằng con trai lêu lổng này cho lắm nhưng cũng phải công nhận..
  Vậy nên hắn là người tuyển chọn nhân sự trong băng đảng, hay " cái máy quẹt người".
   Trần Lập Ba ngỏ ý muốn đánh một trận, Trương Trạch Nghị không có ý kiến gì, hai con người đứng dưới mưa mà choảng nhau.
   Nơi đây là một quần thể khép kín kiến trúc cổ xưa, nơi mà 2 lão già vui vui xây để giải trí.
   Trương Trạch Nghị đề nghị kiểm tra năng lực dưới mưa, mặc kệ đối phương đang chửi thầm trong lòng.
  Đây là một cách để kiểm tra năng lực, trời mưa tầm nhìn sẽ kém, mặt đất trơn trượt không dễ giữ thăng bằng.
  Trần Lập Ba không chút khách khí mà lao tới, động tác giống khi xưa không sai biệt lắm, Trương Trạch Nghị không chút lưu tình vặn tay sửa lại cho y vài động tác, ra hiệu làm lại.
  Lần này y đã ra chiêu nhanh gọn và hiểm hóc hơn, y khéo léo móc chân Trương Trạch Nghị, rồi dùng củ chỏ thúc vào mạn sườn. Trương Trạch Nghị tránh một đòn của hắn, cầm cánh tay của Trần Lập Ba mà đập mạnh xuống sàn như đập ruồi. Trần Lập Ba nhanh chóng lấy hai chân quặp chặt lấy vai của Trương Trạch Nghị...
  Trong vài giây ngắn ngủi, Trương Trạch Nghị nghĩ tới một vài thứ không trong sáng lắm...
   Hắn định thần lại, gạt hai cái tay đang định sờ eo người ta xuống, dùng tay lần nữa đập mạnh Trần Lập Ba xuống sàn.
   - Cậu đánh đấm rất tốt, tuy nhiên lực tay bên trái hơi yếu, cần rèn luyện thêm.
  Trương Trạch Nghị nhận lấy li cà phê từ tay Trần Lập Ba, uống một ngụm, phán một câu xanh rờn không sai biệt lắm so với trước.
   Hai người họ đánh nhau có thể nói là giống y chang trong quá khứ, có điều cái tay hư hỏng của Trương Trạch Nghị là ngoài ý muốn.
   Quý ngài " ngoài ý muốn" lại tiếp tục tái phạm, không tự chủ được mà đi sát vào con người ta, lặng lẽ hít hà hương vị quen thuộc 3 năm ròng thiếu vắng, trong lòng chợt dâng lên một cảm giác vui buồn khó tả.
   Hai người trò chuyện đôi câu, Trương Trạch Nghị dựa vào trí nhớ ít ỏi của mình mà hỏi, câu trả lời không khác biệt mấy.
    Ông già Trương Bác Văn và Louis cuối cùng cũng buôn dưa lê, bán dưa chuột xong, Trương Trạch Nghị nói vài câu với Louis rồi lên xe cùng cha, hắn nhìn Trần Lập Ba đầy lưu luyến, ra hiệu cho tài xế xuất phát....
   Ngày đầu tiên gặp em diễn ra như vậy, cuộc hành trình theo đuổi và bảo vệ em của hắn chính thức bắt đầu!

  
    

 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net