Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trương Trạch Nghị mất kiên nhẫn dậm dậm chân. Vừa rồi hắn đột nhiên lên cơn thèm ăn cay, nhắn tin rủ Trần Lập Ba đi ăn chung, có điều đối phương một là bị điếc, hai là điện thoại tắt nguồn, Trương Trạch Nghị nghiêng về phương án thứ hai. Quả thực Trần Lập Ba rất lười, y chả bao giờ để ý đến thứ gì. Lắm lúc điện thoại hết pin cũng không biết, cũng bởi y cũng không có hứng thú gì mấy với thứ này, liên lạc với tổng bộ đã có bộ đàm riêng rồi. Hắn chịu khó gọi điện đến phòng tiếp tân, nghe được người thương đang bận nói chuyện với đối tác, còn khóa trong, chắc là chuyện làm ăn không đứng đắn gì. Đợi một hồi lâu, cuối cùng hắn cũng chào thua, nhìn đồng hồ, mới có 11h trưa, đi lấp cái bụng đói đã. Sau đó sẽ xử lí con lười kia sau.
__________________________________
Ma Jin Hwa ngắm nghía gương mặt trắng bệch của Trần Lập Ba, đắc ý nói:" Quả thực cậu giấu rất tốt, tôi cũng không dễ dàng gì mới thấy manh mối. Có điều tôi thắc mắc, năm đó ở nhà tù rách nát kia, cậu được chú Jeow Woo thu về, rốt cuộc khi đó đã biết tên của cậu, tại sao ông ta lại biến mất, còn cậu lại có danh phận mới?"
Trần Lập Ba không trả lời, y còn đang chìm sâu trong kí ức...
Giải Thiên Phong dời mắt khỏi đống bùi nhùi xác thịt dưới đất, ánh mắt trở lại vẻ hờ hững vốn có. Cậu nhẹ nhàng cài cúc áo, chà chà những vệt máu chưa kịp khô trên chiếc áo tù màu nâu nhạt. Người đàn ông vẫn chăm chú quan sát từng cử chỉ của cậu, bọn tù nhân cũng đã dừng la hét từ lâu. Không khí bỗng trở nên ngột ngạt và khó xử, quản ngục tức tối muốn cầm cây điện đi dí tên khốn kia một nhát, người đàn ông ra hiệu nhìn hắn, tên quản ngục biết ý rời đi.
   " Nghe nói cậu muốn gặp tôi?" Ma Jeow Woo lên tiếng. Giải Thiên Phong ngước nhìn hắn, cậu thầm tính toán trong lòng, không ngờ lại gặp được ông lớn nhanh như vậy. Tối nay cậu phải tìm cơ hội lẻn vào phòng giám sát liên lạc với lão Đàm.
   " Phải" Giải Thiên Phong lên tiếng" Tôi là Giải Thiên Phong, con trai của Giải Thiên Sơn, nội gián ông chủ cài vào băng Tô Châu 22 năm trước." Nói rồi cậu lôi ra trong túi áo một cái chip nhỏ. Loại chip này nhìn rất lâu đời, Ma Jeow Woo nhíu mày, loại chip nội bộ này quả thực là của băng Phoenix. Hắn nghi ngờ nhìn Giải Thiên Phong:" Giải Thiên Sơn thực sự là bố cậu?" Giải Thiên Phong đáp:" Vâng".
" Mau đi điều tra thân thế người này" Ma Jeow Woo quay sang nói với người bên cạnh, anh ta lập tức quay người rời đi. Hắn đứng đó suy nghĩ một lúc, lại hỏi:" Cậu thật sự là con của Giải Thiên Sơn, có điều tôi được biết, ở Trung Quốc anh ta không hề có thân thích hay mối quan hệ vợ chồng với bất kì ai, cậu không lừa tôi chứ?"
   Giải Thiên Phong khựng lại giây lát, song lại như đã chuẩn bị trước, lưu loát trả lời:"Ông ta chơi gái rồi bỏ đi, mẹ tôi mang thai và sinh ra tôi, sau đó bà ta chết vì phê thuốc. Tôi được đưa vào cô nhi viện Hằng Ái, sau đó lúc tôi 10 tuổi, ông ta có tới tìm tôi. Ông ta trong lúc phê thuốc và quan hệ với mẹ tôi đã làm mất một số thứ quan trọng và ông ta đã hỏi tôi về thứ đó. Tôi không biết đó là gì, trông lúc đó ông ta cực kì sợ hãi và cáu bẳn, nên đã đưa con chip dính máu cho tôi và bảo tôi ông ta thuộc tổ chức này. Sau đó, tôi không thấy ông ta nữa."
   Câu trả lời không có chỗ hở, Ma Jeow Woo nhíu chặt mày, nhớ rằng 7 năm trước, hắn đã đến Trung Quốc với nhiệm vụ xử lí tên Giải Thiên Sơn kia. Tên này đã mất liên lạc với tổng bộ và bị nghi ngờ đã ăn cắp thông tin của tổ chức rồi bỏ trốn. Chính tay hắn đã giết Giải Thiên Sơn nhưng không tìm thấy số thông tin đó đang ở đâu. Con chip nội bộ dính máu đó chính là thông tin bị mất và số thông tin hắn đánh cắp của Tô Châu. Cái thứ quan trọng hắn mất nhiều năm để tìm kiếm vậy mà lại nằm trong tay thằng lỏi này, hắn mừng rỡ, tuy còn một số nghi hoặc song hắn không hỏi vội, sai người đưa Giải Thiên Phong đi.
  " Tắm rửa đi" Ma Jeow Woo đưa bộ quần áo sạch sẽ cho Giải Thiên Phong, sai cậu đi tắm. Hắn ngồi trong thư phòng, cắm con chip vào máy tính. Hàng loạt các dãy mã hiện ra, cổng thông tin mở rộng, vô số tư liệu và hình ảnh ùa tới, hắn cẩn thận xem xét lại một lượt, tuy 7 năm đã trôi qua, thế nhưng số tài liệu này vẫn cực kì quan trọng, hắn lật qua lật lại một hồi, xác định không có gì đáng ngờ mới gửi đến tổng bộ. Tiếng nước chảy đã ngừng, Giải Thiên Phong bước ra ngoài, trên người mặc quần áo đơn giản, mái tóc rũ xuống, vương vài giọt nước. Ma Jeow Woo nuốt nước bọt, hắn ấn tượng với nhan sắc này, xét thấy cậu ta so với mình vẫn không bì được, hắn mang cậu về nhà. Điện thoại reo lên, Ma Jeow Woo thu hồi tầm mắt, bắt máy:" Alo, uhm, được, xác định những gì cậu ta nói là thật chứ?" Đầu bên kia có nói thêm gì đó, Ma Jeow Woo hài lòng tắt máy, đi tới bên Giải Thiên Phong, vuốt ve ngực cậu một cái " Cậu rất hợp gu tôi đấy, cho cậu cơ hội nói vài câu, cậu lặn lội đường xa tới đây, đột nhập vào đoàn tù binh Châu Á rồi đến nơi này mà chỉ để đưa cho tôi con chip này thôi, không phải chứ? Cậu như vậy có hơi vô lí"
   Giải Thiên Phong  yên lặng giây lát, Ma Jeow Woo cũng không vội, hắn ve vãn vành tai hơi đỏ của cậu, hít hà mùi thơm từ thân thể cậu. " Tôi tham gia một băng xã hội đen nhỏ, người chủ ở đó sau khi biết tôi là con Giải Thiên Sơn, đã nói tôi biết một vài điều về ông ta, có vẻ như ông ta cũng quen biết nhiều và không giỏi giữ miệng. Tôi tới đây một phần là hoàn thành nhiệm vụ ông chủ đó giao cho và một phần là kiếm tìm một công việc mới."

  Ma Jeow Woo cân nhắc một vài điều về lời của thằng nhãi này nói, nếu như vậy không khỏi thấy tổng bộ quản lí quá lỏng lẻo rồi, sao có thể để xảy ra lỗ hổng lớn như vậy? Người cộng sự của ông ta khi đó cũng tự sát tại nhà riêng, có vẻ như bọn họ đã có một phi vụ bí ẩn nào đó. Hắn cười trào phúng, chế giễu nói:" Công việc mới, cậu không cho rằng mình sẽ bị diệt khẩu vì biết quá nhiều sao? Đây không phải là nơi mà cậu có thể đùa bỡn..."
" Vậy tại sao anh lại không giết tôi sau khi tôi đưa cho anh con chip đó, không phải vì tôi còn giá trị lợi dụng sao?" Giải Thiên Phong ngắt lời hắn," Vậy nên con chip đó hẳn có một chút vấn đề, nó rất quan trọng và tôi là người duy nhất biết về nó, anh không thể giết tôi, đúng chứ?"
  Ma Jeow Woo hài lòng nhìn cậu, cậu nhóc này rất thông minh, có thể lợi dụng được thì rất tốt. Hắn cũng không nói vấn đề này nữa, việc cậu nhóc này xuất hiện ở đây đã là một bất ngờ lớn, ông chủ cho triệu tập cậu ta tới, hình như muốn cậu ta làm gì đó.
" Ngài Ma, quả thực năm đó ông ta có nói cho tôi một số thứ ngoài lề, trí nhớ của tôi rất tốt, có thể sẽ nhớ được khá chi tiết. Thế nhưng tôi không tiện nói đâu, nhưng tôi sẽ nói cho anh biết một điều, ở Trung Quốc có người mở được con chip đó đấy, dù chỉ xem được phần vỏ, mà chip nội bộ thì chỉ có máy của tổ chức mới có thể mở, đúng chứ? Anh cũng nên cân nhắc đi."
  Ma Jeow Woo sửng sốt, song chưa kịp nói gì, cậu đã rời đi.
__________________________________
Hiện tại.
  Trương Trạch Nghị quan sát nét mặt của Trần Lập Ba, phát hiện một chút khác thường. Trực giác của hắn mách bảo vị khách khi nãy không hề đơn thuần là đối tác. Điện thoại " Ting" một cái, một đoạn video dài vỏn vẹn mười mấy giây hiện ra. Trần Lập Ba nghi hoặc nhìn hắn xem điện thoại, trong lòng có rất nhiều suy nghĩ. Ma Jin Hwa cũng đã rời đi, để cho y một lời cảnh cáo về chuyện quá khứ, về mối quan hệ bí ẩn giữa chú hắn và y. Trương Trạch Nghị gắp thức ăn cho Trần Lập Ba, lo lắng hỏi:" Cậu không sao chứ? Tôi thấy cậu hôm nay rất lạ". Trần Lập Ba mỉm cười nhìn hắn:" Chả phải anh biết lí do rồi sao, Nghị ca mà tôi biết sẽ không hỏi mấy lời thừa thãi đó đâu" Trương Trạch Nghị phì cười:" Nếu cậu bỏ được cái mỏ hỗn đó đi có lẽ tôi sẽ cân nhắc việc làm cậu thật nhẹ nhàng, được rồi, cuộc đàm phán đó không tốt sao?"
  " Cũng không hẳn, hắn đưa ra những điều khoản hơi ngoài tầm với, dù sao cũng là khách hàng chưa trải đời, tôi thấy hắn vung tiền nhiều như vậy còn đưa ra những điều kiện vô lí như thế thì tôi không bao nổi, từ chối rồi"- Trần Lập Ba nhún vai " Điều tối kị giữa việc hẹn hò của chúng ta là nhắc đến công việc đấy, không lãng mạn gì cả, lẽ ra anh nên mua thêm hoa hồng"." Tôi không nghĩ cậu sến súa như thế đấy" Trương Trạch Nghị lôi ra trong túi một thứ đen thùi lùi, Trần Lập Ba nhìn thấy liền mỉm cười. Một khẩu A92 siêu bắt mắt đặt ở trên bàn, nhân viên phục vụ dường như đã quen, biết ý ra khỏi phòng.
   " Chà, anh thật mạnh bạo" Trần Lập Ba vuốt ve báng súng " Đúng lúc tôi đang có muốn đi bắn súng, anh đi không?"
   Trương Trạch Nghị vui vẻ nhướng mày, hai người thanh toán tiền rồi ra xe.
  Mà không phát hiện trong bóng tối lộ ra một đôi mắt sát khí đang nhìn họ.
 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net