Chương 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trương Trạch Nghị nhướng mày nhìn Lí Nghiêm, rồi lại nhìn đám thuộc hạ nằm la liệt dưới đất :" Có chuyện gì đây?"
Lí Nghiêm bèn thuật lại sự việc vừa xảy ra, không hiểu sao Trương Trạch Nghị lại nghĩ đến người đàn ông bí ẩn hay hẹn gặp Trần Lập Ba dạo trước. Dĩ nhiên, suy nghĩ đây rất có thể là người tiếp theo được cử đi theo dõi hắn vẫn được Trương Trạch Nghị cân nhắc, song thân thủ người này đặc biệt cao cường, không giống những người trước. Tạm thời, hắn cho rằng người này không gây hại gì cho hắn, chẳng cần thiết phải gắt gao truy tìm, hắn dặn Lí Nghiêm tiếp tục tìm hiểu rồi cho cậu lui ra ngoài.         
     Trương Trạch Nghị trầm  ngâm, hắn vẫn giận người thương từ sáng đến giờ, nhưng cũng rất lo cho cho y.
Dựa vào suy đoán và những gì điều tra được, Ma Dong Hyun là một lão đại lâu đời của băng Phoenix, một băng đảng khét tiếng phía bên kia đại dương. Ngoài điều đó ra, thông tin về băng đảng đó dường như đã bị phong tỏa, mặc dù hắn đã phải nhờ vả một vài người bạn bên đó điều tra hộ nhưng một nửa trong số đó không rõ tung tích, rất có thể lành ít dữ nhiều. Nhờ dùng vài mánh khóe và lừa người thương một vài lần, hắn nhận ra Trần Lập Ba rất hay qua lại và có thể bị uy hiếp bởi một người đàn ông bí ẩn, người này không có bất cứ hồ sơ nhân khẩu nào, cứ như là người vô hình vậy. Ngay cả Ma Dong Hyun còn có giấy chứng minh hắn thực sự tồn tại, còn anh chàng này thì không. Vì thế mà danh tính người này không thể tra ra được. Còn một điều nữa, mặc dù hắn đã cài không ít camera ẩn vào sân gofl Họa Bằng, nhưng dù sao người kia cũng phải có chút đề phòng chứ nhỉ, cứ như là cố tình để hắn trông thấy vậy.
Có tiếng lạch cạch phát ra từ bên ngoài, Trần Lập Ba gõ cửa :" Em có thể vào không?" " Vào đi". Trương Trạch Nghị day trán, đầu hắn đau như có ngàn cây kim đâm vào não vậy, cộng thêm dục vọng bất mãn, cơ thể không chịu nổi mà sinh ra phản ứng. Trần Lập Ba cũng nhận thấy điều này, bản thân y cũng rất khó chịu. Y tiến lại gần, cẩn thận tặng cho Trương Trạch Nghị một chạm nhẹ vào môi . Thấy người kia không phản đối, Trần Lập Ba được đà tiến tới, nhẹ nhàng nâng mặt hắn lên, trao cho một nụ hôn sâu. Miệng lưỡi trơn tru mà cuốn chặt lấy nhau, mang những phiền muộn cùng sự xa cách giữa hai người cuốn trôi đi. Trương Trạch Nghị cũng đáp lại, hắn nắm lấy gáy Trần Lập Ba mà ấn xuống, mũi hai người cơ hồ chạm sát nhau, những tiếng thở dốc đầy thỏa mãn thay phiên nhau xướng lên. Hắn xoa xoa nhẹ gáy Trần Lập Ba rồi kéo nhẹ ra, bế thốc y . Trương Trạch Nghị công việc bận rộn thế nên hắn ít khi về nhà, văn phòng của hắn cư nhiên có thêm một phòng ngủ để hắn không phải ngủ ghế sofa. Cái giường khá rộng rãi, chăn gối trắng muốt được kê ngay ngắn; bên cạnh có một phòng tắm nhỏ và một tủ quần áo mini.
Trương Trạch Nghị thả Trần Lập Ba xuống giường, hắn liếm môi, nhẹ giọng nói :" Đây là em chủ động tìm đến khiêu khích anh, anh sẽ đối đáp em thật tốt và em cũng đến lúc thành thật với anh rồi." Trần Lập Ba nhướng mày rồi nhận ra, chưa kịp nói gì thì bờ môi ấm nóng ấy lại một lần nữa xâm chiếm khoang miệng y, thân thể người kia đè y lún sâu xuống giường, hai tay bị nắm đến in hằn dấu trên đó, Trần Lập Ba biết hắn giận mình nên không giãy giụa, mặc cho hắn phát tiết. Đương khi y sắp tắt thở, Trương Trạch Nghị mới rời khỏi đầy tiếc nuối. Hắn nhìn y bằng đôi mắt sắc lạnh, bàn tay với sang bên cạnh giường, mở ngăn kéo, lấy ra một lọ gel nhỏ và bcs. Hắn cắn lấy một góc bcs, treo lủng lẳng trên miệng, đôi tay nhanh nhẹn đổ gel ra các ngón tay rồi xoa xoa lỗ nhỏ của y. Trần Lập Ba rên lên một tiếng khe khẽ, ngón tay lập tức xâm nhập vào trong. Những tiếng kêu nhớp nháp vang lên, Trần Lập Ba cắn chặt môi sao cho không phát ra tiếng. Trương Trạch Nghị không hài lòng mà trêu chọc :" Em sướng là phải phát ra tiếng, như vậy không được đâu, phòng này cách âm rồi nên cứ rên cho đã đi, chút nữa em không được rên đâu."
" Cái gì? Aaa...aa" Trần Lập Ba rên lớn khi các ngón tay của hắn nghịch ngợm hăng say hơn, đâm sâu vào trong. Trương Trạch Nghị dường như rất thích thú với tiếng rên của y, ngón tay thon dài tiếp tục đâm, miệng lưỡi hắn không rảnh mà lia lia ngực y. Trần Lập Ba bị chơi đùa ở mọi nơi trên thân thể mà sung sướng, y rướn người rên rỉ, rồi chợt nhận ra mình quá bị động. Đương khi ngón tay của Trương Trạch Nghị rút ra khỏi lỗ nhỏ của y, y liền nhân cơ hội mà đẩy hắn xuống giường.
Y kéo quần của hắn xuống, ngắm nhìn cậu nhỏ của hắn. Cự vật to và ấm nóng vô cùng, y thích thú sờ soạng, Trương Trạch Nghị thở dốc, hai bàn tay đầy gân guốc nắm nhẹ vào tóc y, khẽ nhấn. Má y khẽ chạm vào cự vật, y mỉm cười :" Anh muốn lắm rồi hả?" Nói rồi Trần Lập Ba nắm lấy cự vật cho vào khoang miệng mình, cự vật sưng to mà cương cứng, cạ cạ vào răng y. Trương Trạch Nghị nắm lấy tóc y mà kéo nhẹ, cự vật đâm sâu vào cuống họng y làm Trần Lập Ba hơi khó thở, y nhanh chóng dùng lưỡi mình xoa dịu nó. Chất dịch màu trắng ngà chảy chậm ra cằm y, cùng lúc đó, cự vật của y cũng bắn. Y nằm sang bên cạnh Trương Trạch Nghị thở dốc, định mặc cho hắn làm gì thì làm. Bỗng y nghe được tiếng thở đều phát ra cạnh mình, bất ngờ quay đầu lại, y chợt mỉm cười một cách bất đắc dĩ.

Trương Trạch Nghị có vẻ không ngủ được một thời gian dài, sau khi được giải tỏa, đã chợp mắt được rồi.
  Khi Lí Nghiêm làm nhiệm vụ trở về, bỗng cậu cảm nhận được một loại khí tức quen thuộc. Cậu rời mắt khỏi tập tài liệu, ngước nhìn lên, liền nhìn thấy một người lạ mặt. Đó là một người đàn ông đang ngồi bấm điện thoại trên hàng ghế chờ ngoài tiền sảnh. Lí Nghiêm đột nhiên lại nghĩ về người thanh niên kì quặc hôm ấy, bất giác cơ thể cậu tiến về phía người đó, cất giọng hỏi :" Anh có cần giúp gì không?" Người đàn ông giật mình ngẩng đầu lên, vừa nhìn thấy anh cậu liền thở phào - không phải là tên hôm trước cậu gặp. Người đàn ông hơi bất ngờ, rồi mỉm cười đứng dậy :" Chào cậu, à tôi ngồi đây đợi người thôi, không có gì đâu."
" Tôi là Lí Nghiêm" Lí Nghiêm lịch sự giơ tay ra. Người đàn ông bỏ điện thoại xuống " Tôi là Ngô Thừa..." Chưa kịp nói vế tiếp theo, bàn tay Lí Nghiêm bất ngờ chạm nhẹ vào má Ngô Thừa. Anh chợt cứng đờ người như bối rối, nhưng ánh mắt anh lại thâm sâu nhìn cậu như nhận ra điều gì. Lí Nghiêm sờ soạng vài giây rồi rời khỏi, điềm nhiên không nói gì. Hai người cứ im lặng một thoáng cho đến khi tiếng bước chân thu hút sự chú ý của họ. Trần Lập Ba mặc quần áo của Trương Trạch Nghị, tuy rằng hai người cao xêm xêm nhau thế nhưng người của Trương Trạch Nghị đô hơn y nhiều. Quần áo tuy hơi rộng nhưng trông bề ngoài cũng khá vừa vặn. Còn về quần áo của Trần Lập Ba, do dính " sữa chua" của ai đó và cả của bản thân, nên không mặc được nữa. Sẽ tốt hơn nếu ngâm nó trong chậu xà phòng cùng với quần áo của ai kia để người đó dậy và giặt giùm. Y hơi ái ngại khi để hắn trần truồng mà ngủ như vậy, nên y đã để lại chiếc quần lót.
Trần Lập Ba gật đầu chào Lí Nghiêm, quay sang Ngô Thừa :" Chúng ta đi thôi". Lúc này, Ngô Thừa mới chậm rãi nói nốt vế còn lại " Tôi là trợ lí của Trần tổng, rất vui được gặp cậu." Nói rồi, anh và Trần Lập Ba đi ra xe, để lại Lí Nghiêm với ánh mắt ngờ vực sau lưng. Khi họ đã khuất dạng, cậu mới thôi vân vê tay mình, xúc cảm từ làn da giúp cậu khẳng định khuôn mặt đó không phải là mặt nạ. Thế nhưng khí tức và vóc dáng của người đàn ông kia thật sự rất giống, thế nhưng giọng nói và gương mặt lại hoàn toàn khác biệt. Sau một lúc suy nghĩ, cậu tạm thời vứt nó ra sau đầu, cầm tài liệu bước lên tầng.
Trương Trạch Nghị chợt bừng tỉnh. Hắn dụi mắt rồi như nhớ ra chuyện gì, hắn quay ngoắt sang bên cạnh. Bên cạnh hắn chỗ lạnh ngắt, người hắn cũng trần truồng độc một cái quần lót. Ngó sang cái tủ quần áo mini, ở đó có một tờ giấy nhớ nhỏ xinh " Giặt giùm em bộ quần áo nhé", bên dưới là một cái emoji mặt cười nhỏ. Trương Trạch Nghị bật cười, hắn nhanh chóng thay quần áo rồi bước ra. Bên ngoài văn phòng, Lí Nghiêm đang sắp xếp tài liệu lần thứ hai mươi để giết thời gian trong khi đợi hắn dậy.
" Anh ngủ được mấy tiếng rồi?" Hắn hỏi Lí Nghiêm. " Hai tiếng kể từ khi Trần tổng rời đi thưa sếp." Lí Nghiêm vừa nói vừa đưa đống tài liệu cho hắn " Đây là giấy chấp nhận sát nhập công ty Hắc Long vào công ty của chúng ta. CEO bên đó sau khi chuyển nhượng toàn phần cho chúng ta thì phát hiện đã tự sát vào sáng nay rồi." Trương Trạch Nghị cười khẩy " Lão đó đắc tội với giới hắc đạo không ít đâu, chuyển nhượng cho chúng ta rồi định cầm tiền cao chạy xa bay đây mà. Tiếc rằng lão cũng chẳng thể thoát khỏi cái chết."
" Vâng" Lí Nghiêm không tiếp tục câu nói của hắn " Sếp, anh đã bao giờ gặp Ngô Thừa chưa, trợ lí của Trần tổng ấy." Hắn nhướng mày " Rồi, nhưng sao cậu lại hỏi vậy?" " Em cảm thấy hắn rất giống người thanh niên em gặp." Trương Trạch Nghị suy nghĩ một hồi, hắn thở dài :" Chắc không phải đâu, trợ lí đó vừa mới vào, trình độ còn non nớt không đáng kể tới, so với người kia lại càng không thể. Tốt nhất đừng bận tâm tới hắn nữa."
Trương Trạch Nghị tập trung kí vào mấy cái giấy tờ chết tiệt, giấc ngủ vừa rồi rất sảng khoái, thế nhưng khá nuối tiếc khi không thể làm Trần Lập Ba một trận. Hắn đỡ trán thở dài, con mồi gần như vậy mà mình lại ngủ mất.

" Cậu quyết định thế nào đây?" Ma Jin Hwa hỏi người bên kia điện thoại, ánh mắt hắn nhìn con người đang quằn quại dưới sàn " Thằng nhóc này ở chỗ tôi cũng đã đủ rồi, cơm nó ăn của tôi không ít, tôi đang muốn khử nó đây."
" Anh muốn gì?" Hắn nghe được người bên kia nghiến răng ken két, dường như đang cố gắng không hét vào mặt hắn vậy. " Cậu biết mà" Ma Jin Hwa cười khẽ " Làm theo những gì tôi yêu cầu và tôi sẽ tha cho những người xung quanh cậu" Một phút sau, hoặc lâu hơn, người kia cũng gằn được cơn tức giận xuống " Hãy cho tôi thêm thời gian." " Tôi mong cậu biết quý trọng thời gian vì tôi không phải là người kiên nhẫn." Ma Jin Hwa cười khẩy rồi tắt máy. Hắn nhìn xuống thằng nhóc đang sắp hấp hối kia, trong lòng không khỏi sung sướng.
   " Chết tiệt!!!" Trần Lập Ba giận dữ, toan ném cái điện thoại xuống đất, song y dừng lại, cái điện thoại này là của người kia tặng y, y đành lặng lẽ tháo cái ốp ra khỏi điện thoại rồi ném mạnh vào tường. Ngô Thừa chứng kiến một màn này rất muốn chế nhạo vài câu nhưng tình hình bây giờ không thích hợp để nói, con người này hiếm khi chịu để bản thân trông thật văn minh, dằn mấy câu đang chuẩn bị thốt ra xuống. Thay vào đó, anh chú ý đến tiếng động bên dưới căn hộ. Trần Lập Ba vẫn đang tiếp tục tra tấn cái ốp điện thoại, anh bèn vén rèm cửa sổ, nhìn xuống dưới. Dưới tầng là một con xe SUV quen thuộc,Ngô Thừa vội vàng giành lấy cái ốp điện thoại, lắp nó vào máy rồi chạy xuống nhà mở cửa. Louis Carrey bước vào nhà, treo cái ô vào giá. Đương khi Ngô Thừa còn chưa kịp thốt ra một lời nào, ông đã quay sang Trần Lập Ba vừa đi xuống đằng sau lưng anh, giọng lạnh lùng nói :" Tôi nghĩ cậu nên thú thật với tôi một vài điều."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net