Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   "Tìm được gì chưa?" Trương Trạch Nghị hỏi.
   " Vẫn chưa tìm được tung tích của Trần ca, em đã cho lục soát tất cả các ngóc ngách trong thành phố này nhưng không có kết quả khả quan. Em nghi là anh ấy có khả năng đã bị bắt đi nơi khác hoặc tệ hơn là sang nước ngoài.....
   - Không có khả năng, thời gian Lập Ba gọi cho anh và thời điểm em ấy bị bắt đi chênh nhau chưa đến 30 phút, không đủ thời gian để bọn chúng đưa em ấy ra nước ngoài ,hơn nữa chúng ta cũng đã phong tỏa các cảng biển, cảng hàng không và cửa khẩu của thành phố này, cá lọt lưới rất khó."
   - Em cũng mong là như vậy.
    Không khí trong phòng rơi vào im lặng, tiểu Lí sắc mặt tệ đến không thể tệ hơn, Trương Trạch Nghị day day thái dương, hắn đã mấy ngày không ngủ, người yêu của hắn hiện đang gặp nguy hiểm, hắn không thể nào buông thả bản thân.
  - Tiếp tục cho người tìm kiếm đi, có gì báo lại cho anh.
  - Vâng, em biết rồi.
    Tiểu Lí nói rồi đi ra khỏi phòng.
__________________________________

  - Nói đi, sao ngài biết ta là Atula? - Người đàn ông kia cười hỏi.
   - Có quan trọng không?- Trần Lập Ba cười khẩy " Thể hiện khả năng phán đoán thần sầu thì cũng đâu được thả ra?"
   Người đàn ông lại cười lớn, Trần Lập Ba y không quan tâm, tiếp tục nhìn xuống chân mình.
  - Được thôi, vậy không hỏi nữa. Người đàn ông ngừng cười :
  - Dù gì thì ngài cũng không thể sống sót rời khỏi đây được đâu.
  Cái gì???
   Tim Trần Lập Ba khẽ lay động, không ngờ cũng có ngày mình rơi vào hoàn cảnh này. Y bình tĩnh lấy lại nhịp thở, cười nói :
  - Không thể sống? Ngài cũng quá phi lí rồi, bắt tôi tới đây rồi nói tôi phải chết. Có thể cho tôi lí do không?
   Dường như lời này đã chạm vào giới hạn nào đó của tên kia, Trần Lập Ba nghe thấy hắn thở mạnh một cái, rồi im bặt.
  Trần Lập Ba hình như đã đoán được gì đó, dĩ nhiên việc giết người không lí do y cũng đã thấy nhiều, chả qua y chỉ hỏi dò một chút, nào ngờ thu được một thông tin nho nhỏ.
  Tên này với y hẳn là người quen và y đã gây ra tổn thương nào đó với hắn khiến Atula hận y. Atula luôn là một ông trùm bí ẩn, không ai biết hắn là ai cả.
  Không khí trong phòng chợt lạnh, Atula cũng không thấy đâu nữa.
  Trần Lập Ba cựa quậy một chút, quan sát xung quanh , nơi này vô cùng tối, y không thể nhìn thấy thứ gì ngoài phạm vi 3m.
  Nơi này giống như một nhà kho nhỏ, y có thể nhìn thấy cách chỗ y ngồi không xa có những cái tủ mờ mờ. Nhờ ánh đèn, y có thể đại khái biết nó là cái gì.
   Kentamine.
    Một tủ chứa đầy những túi kentamine đang bày ra trước mặt y.
    Nhà kho sản xuất kentamine mà Trần Lập Ba biết không nhiều, ở thành phố này y chỉ biết có hai cái.

  Atula muốn làm gì đây? Sao lại cho y nhìn thấy những thứ này? Muốn cho y chút hi vọng trước khi chết sao?
  Trần Lập Ba cười khổ, y nhìn quanh một chút, camera chỉ có một cái, quay bên trái mặt y ở đằng xa. Góc chết của nó là bên tay phải. Trần Lập Ba cắn răng khẽ lôi con dao găm từ trong túi áo, rạch một đường lên mạn sườn đã bị thương trước đó, khẽ kích hoạt một thứ.
   Con chíp định vị.
  May mà khi bị đánh trên xe, y đã đủ tỉnh táo mà nhét nó vào trong sườn.
  Máu chảy thấm đẫm mảng áo bên phải, Trần Lập Ba chịu đau, thầm  cầu mong Trương Trạch Nghị mau phát hiện ra mình.
   - Có tín hiệu rồi !!!
  Tiểu Lí vội chạy vào trong văn phòng của Trương Trạch Nghị.
    - Cái gì???!? Trương Trạch Nghị đứng bật dậy.
   - Có tín hiệu của thiết bị định vị của Trần ca rồi!!!- tiểu Lí hét lên lần nữa, vẻ mặt không giấu được sự vui sướng.
  - Ở đâu???? Trương Trạch Nghị vội vàng hỏi, hai tay nắm chặt lấy bả vai của cậu.
   - Ở nhà máy Nam Thành cách đây khoảng gần 1 tiếng đi xe!!!
   - Nam Thành? Chả phải là nhà máy sản xuất kentamine sao??? Không ổn, có thể bọn chúng định.... Nhanh, mau điều động người tới đó, mau lên!!!!!

   " Giỏi lắm!!!" Tiếng vỗ tay lại vang lên.
  Trần Lập Ba khó chịu mở mắt, y đã ngất đi do mất máu. Rồi y cảm thấy một bàn tay lạnh lẽo ấn vào mạn sườn y, lôi con chíp ra.
   Atula nâng cằm y lên, dịu dàng nói : Ta đã nói là ngài không thể thoát được khỏi đây rồi mà, cứ cố làm gì. Nếu cứ thế này thì ta chưa kịp giết ngài thì ngài đã bị rút cho máu cạn khô rồi.
  Một đám người đi tới, chúng nhanh chóng xử lí qua vết thương của y, dùng băng cuốn chặt lại.
   Sau đó, một thứ giống như dây đai được cuốn vào eo y, rất nặng
Y gắng gượng liếc mắt nhìn xuống, đồng tử chợt co lại.
   Là bom!!!!
  Atula cười cười, đi đến bên Trần Lập Ba. Hắn tháo thiết bị thay đổi giọng nói ra, chỉ đeo một cái mặt nạ đen.
   - Còn nhớ ta không, Sherrilin? Còn ta thì rất nhớ em, mặc dù em đã để lại cho ta rất nhiều nỗi đau.
  Trần Lập Ba lập tức rùng mình, bao kí ức khi xưa ùa về cùng lúc, y ngẩng mặt lên nhìn hắn như không tin vào mắt mình.
  Vậy mà hắn còn sống???
   Chưa kịp hoàn hồn, quả bom dưới eo đã kích hoạt, con số 20 phút bắt đầu dịch chuyển.

   - Còn bao lâu nữa??- Trương Trạch Nghị hỏi.
    - Không biết nữa đại ca, lũ cớm đã âm thầm điều tra nơi này rồi, gián điệp của chúng ta báo rằng bọn họ đang lên kế hoạch tác chiến chuẩn bị càn quét, lão gia nói chúng ta rất khó để vào đó đêm nay, ngài đang giải quyết với lãnh đạo thành phố. Tiểu Lí nói qua đầu dây bên kia.
  

   - Khốn kiếp, bọn chúng sẽ không bỏ qua cho Lập Ba đâu, bọn chúng định....
   - Cho em nổ tung cùng với nơi này.
  Atula quan sát nét mặt căng thẳng hiếm thấy của Trần Lập Ba mà cảm thấy vui sướng cùng thê lương
  - Cho em biết trước khi lìa đời cũng chẳng sao, lũ cớm đã tìm được đến đây rồi, cho bọn chúng chết cùng với em cho đỡ cô đơn nơi chín suối cũng tốt mà, đống kentamine kia cũng không đáng giá lắm,cho em làm lộ phí qua Vong Xuyên cũng được mà, đúng không?
  Atula vuốt ve sợi tóc của Trần Lập Ba, y đã kiệt sức đến không thể phản kháng, cũng không thèm nói chuyện với hắn.
  Atula cởi cúc áo Trần Lập Ba ra,đưa tay sờ soạng đến vùng ngực của y, nơi mà trước đây hắn vô cùng yêu thích và nhớ nhung.
  - Núm vú của em vẫn đẹp như trước đây nhỉ? Hắn thì thào nói- Em biết không, khi biết em có người yêu rồi, ta đã rất ghen tị đấy,  tưởng tượng hắn có thể được sờ vào ngực em ngoài ta, ta  đã rất đau đớn... Nói rồi hắn véo đầu ngực của y một cái mạnh.
  - Thôi, cũng đã đến lúc từ biệt rồi, ta đi đây.
  Atula và đám thuộc hạ kia nhanh chóng rời khỏi, để một mình Trần Lập Ba ở lại.
  Y ngồi đó, cô đơn một mình không ai bên cạnh, y nhìn xuống eo mình, 15:05.
  Thực sự mình phải chết ở đây sao?
  Ting...ting - một dòng tin nhắn lạ hiển thị trên màn hình điện thoại của Trương Trạch Nghị.
   " Trần Lập Ba sắp chết rồi, 15 phút...."
  Trương Trạch Nghị hai mắt mở lớn, lập tức hỏi phi công : Còn bao lâu nữa??
  Người nọ vội trả lời: 15 phút!!!
    - Chết tiệt!!!- Trương Trạch Nghị vội gọi cho tiểu Lí, đường dây bên kia vội nói: Đại ca, chúng ta có thể đi được rồi, em đang trên đường đến,...
  - Còn 15 phút nữa, nhanh lên!! Trương Trạch Nghị giờ đây đã mất hết bình tĩnh, hắn gào lên: Lập tức tra số điện thoại này ngay, tra ra địa chỉ cho anh!!!
   10 phút.
  Trần Lập Ba ngồi trong nhà kho, ánh mắt thất thần nhìn trần nhà, lòng thầm nghĩ : Mình cứ chết như vậy sao, chết rồi Nghị ca phải làm sao, anh em phải làm sao, băng Tô Châu phải làm sao đây,...
   5 phút...
   - Đến rồi!!! Trương tổng, cẩn thận !!!!!
   Trương Trạch Nghị không nghĩ ngợi gì lấy dây bảo hộ nhảy xuống từ trực thăng.
   Tiểu Lí vẫn chưa tới, hắn một mình chạy tới nhà máy.
  Buổi đêm, xung quanh vắng tanh, nhà máy đã đóng cửa không tài nào mở được, chỉ có thể trèo lối sau.
  Trương Trạch Nghị liều mạng chạy, chạy mãi, từng giây từng phút trôi qua, nước mắt hắn đã rơi, đôi mắt giăng đầy tơ máu lần đầu rơi lệ, hắn lau đi, tiếp tục chạy đến lối sau. Xa xa có tiếng hét của tiểu Lí, hắn không quan tâm, vẫn tiếp tục tìm cách vào trong.
  2 phút
  Trần Lập Ba nhắm mắt lại.
  Tiểu Lí lôi Trương Trạch Nghị đang cố gắng trèo lên, luôn miệng nói " Không kịp nữa rồi!!!!!"
00:59,58,57,......
  Trương Trạch Nghị nhìn về phía nhà kho, một loạt cảnh sát lặng lẽ dùng bom kích nổ cổng sau, dần tiến vào.Hắn câm lặng, mặc cho tiểu Lí và thuộc hạ kéo đi, giờ phút này hắn biết rằng không thể nữa rồi...
  Không thể cầu hôn em ấy được nữa....
   Bùm!!!!!
   Tiếng bom nổ vang trời, tiếng thét lên của Trương Trạch Nghị, cơ thể của Trần Lập Ba và đám cảnh sát xuất hiện cùng lúc rồi tan biến cùng lúc, hòa vào tiếng khóc xé lòng của Trương Trạch Nghị...
  Trần Lập Ba đã không còn nữa.....
  Y chết rồi.

..









  


   
 
 
  

 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net