1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Thật ạ? Thật sự là P'Mile sao mẹ?" Apo háo hức, đôi mắt long lanh nhìn mẹ.

"Ừ, là Mile đấy" Mẹ xoa đầu Apo, vuốt vuốt sửa sang lại mái tóc rối bù của cậu.

"Vậy thì tốt quá rồi!" Apo cười tươi, đôi mắt phượng cong lên, đắm chìm trong niềm vui sướng vì được ở bên người mình thầm thích mà không nhìn thấy nỗi buồn thoáng qua trong đôi mắt của mẹ.

Đám cưới diễn ra hoành tráng và lãng mạn với dàn khách mời khủng. Mile đeo nhẫn cho cậu, ôm cậu vào lòng và đặt lên trán cậu một nụ hôn, Apo cảm thấy đây là khoảng thời gian hạnh phúc nhất trong suốt 22 năm cuộc đời của cậu, hai người cùng nhau uống rượu mừng, nhận hoa và lời chúc phúc từ mọi người.

Cuối buổi lễ, Mile nói rằng anh vẫn còn một số việc phải làm, để Apo về nhà trước. Đây là nhà của Mile, thời gian chuẩn bị cho hôn lễ gấp rút, căn hộ nơi Mile đang sống hiện nay được dùng trực tiếp làm phòng tân hôn, tuy nhiên Apo không bất mãn, cậu muốn biết Mile trước kia sống như thế nào, muốn nhanh chóng hòa nhập vào cuộc sống của anh.

Apo ngoan ngoãn ngồi trong phòng đợi Mile, mong được trải qua một đêm tân hôn trọn vẹn với người mình yêu, Apo có chút căng thẳng cũng có chút lo sợ, nghe bạn bè nói lần đầu tiên rất đau, cậu lại rất sợ đau. Nhưng mà, P'Mile rất ôn nhu chắc chắn sẽ không làm tổn thương cậu, Apo tự an ủi chính mình.

Nhưng cuối cùng, Apo vẫn không đợi được Mile, chỉ có một mình cậu ở trong phòng suốt cả đêm, trời tờ mờ sáng là lúc cậu không chịu được nữa mà thiếp đi. Mơ mơ màng màng còn tự kiếm lời giải thích cho Mile, có thể là công việc bận quá nên anh không thể về.

“Dậy đi Apo, hôm nay chúng ta phải đến công ty.” Apo bị giọng nói của Mile đánh thức, cậu có chút khó khăn mở mắt ra, hôm qua cậu ngủ quên, trong phòng không có mở máy sưởi, hẳn là đã bị cảm lạnh, đầu óc một mảng choáng váng.

"Hia, anh về rồi, xong việc rồi sao?" Giọng cậu trở nên khàn khàn.

"Ừ, nhanh chóng thu dọn đi nếu không sẽ muộn mất" Mile bỏ lại một câu rồi đẩy cửa bước ra ngoài, Apo thậm chí còn chưa kịp hỏi “Ở nhà có thuốc không”.

Có thể anh đang rất gấp, Apo miễn cưỡng lê mình ra khỏi giường, cơ thể nhìn cường tráng thế này mà lại dễ đổ bệnh, Apo cười nhạt.

Khi họ đến công ty, đã có khá nhiều phóng viên vây xung quanh cửa, vừa nhìn thấy xe của hai người đến gần liền chạy nhanh đuổi theo Mile hỏi anh cảm thấy như thế nào khi kết hôn với một người đàn ông. Apo chưa thấy qua cảnh tượng như thế này, cậu tiến lên muốn nắm tay Mile lại bị anh khéo léo né tránh.

"Chúng ta đi đường vòng" Mile nói với người lái xe.

Apo rút tay về.

Apo đi theo phía sau Mile, nhiều ánh mắt tò mò xen lẫn ác ý rơi trên người cậu, Apo cũng chỉ có thể nhận lấy toàn bộ, ánh mắt cậu rơi vào bóng lưng cao thẳng phía trước, nhưng lại không có dũng khí tới gần.

Ngồi trong phòng làm việc của Mile, cơ thể Apo đã lên đến đỉnh điểm, hoa mắt chóng mặt, như giây tiếp theo sẽ lập tức ngã xuống ghế, nhưng Mile vẫn còn đang xử lý đống tài liệu trên bàn.

"Hia...em có chút khó chịu, khi nào chúng ta trở về?" Mile cũng không thèm nhìn lên, bấm số gọi cho ai đó, "Tiffany, cô nhờ tài xế đến đưa Apo về".

Sau đó liền có một người phụ nữ xinh đẹp bước trên đôi giày cao gót đẩy cửa bước vào, mái tóc dài xõa ngang vai, "Apo, đi với tôi nào", đôi môi đỏ mọng mím chặt, Apo cái gì cũng không nghe thấy nữa.

Khi tỉnh lại, cậu đã nằm trên giường ở nhà, đèn ngủ bên giường bật sáng, tăng thêm một chút ấm áp cho căn phòng. Apo chật vật đứng dậy muốn đi rót một cốc nước, đèn trong phòng khách lóe sáng, cô thư ký mặc một bộ đồ công sở lịch sự, chân mang dép lông thỏ, ngồi xếp bằng trên thảm lông dài, mặt chăm chú vào màn hình máy tính, tay gõ phím không ngừng.

Cô nghe được động tĩnh ngẩng đầu lên, "Cậu tỉnh rồi? Có muốn uống một chút nước không?" Apo gật đầu, thư ký nhanh chóng đứng dậy mang nước cho Apo.

Hóa ra đôi dép thỏ là của thư ký, Apo lần đầu tiên đến nhà Mile đã để ý đến nó trong tủ giày, rõ ràng không phải của Mile, còn có tấm thảm này Apo đã thích ngay từ lần đầu nhìn thấy, nguyên lai là cho thư ký ngồi, cậu thực sự không thể tưởng tượng được cảnh tượng Mile ngồi dưới đất trong nghiêm túc làm việc. Ngay cả thư ký cũng biết nước để ở đâu, không biết cô ấy đã đến đây bao nhiêu lần.

Vốn sinh bệnh khiến người ta trở nên mềm yếu, thái độ của Mile làm cho cậu tổn thương cộng thêm việc của thư ký làm cho tâm trạng của Apo càng trở nên tệ, Apo đang ôm cốc nép vào ghế sofa, trên đầu có một đám mây đen nhỏ, như mèo nhỏ đáng thương ngâm mình trong mưa.

Áp suất thấp truyền đến cô thư ký bên kia, cô đứng dậy đi đến bên cạnh Apo, xoa xoa đầu cậu như một con mèo, "Mile để tôi đến chăm sóc tốt cho cậu, đêm nay anh ấy có việc phải làm và không biết khi nào mới có thể trở về, không nên suy nghĩ nhiều, tôi chỉ là thư ký của anh ấy thôi, tôi có người yêu rồi".

"Ừm" Apo có chút xấu hổ, cậu không ngờ cô lại có thể nhìn thấu suy nghĩ của chính mình dễ dàng như vậy, lại vì suy đoán lúc trước của bản thân mà cảm thấy có lỗi.

"Mệt thì vào ngủ một chút đi, tôi còn có việc bận một lát nữa mới xong" Thư ký nói.

"Không sao, tôi ở đây chờ"

Đây là những gì Mile nhìn thấy khi trở về, người bạn đời mới cưới của anh đang ngủ gật trên sofa, còn thư ký của anh thì chợp mắt trước màn hình máy tính vẫn còn đang sáng. Anh vỗ vai thư ký, "Cô về nhà ngủ đi".

Thư ký bị ông chủ đánh thức, nhìn thấy Apo đang ngủ trên ghế sofa, liền nói "Ok" rồi lặng lẽ thu dọn đồ đạc rời đi. Mile đứng trước ghế sofa nhìn cậu một lúc, cũng không có đánh thức cậu, bước lên lầu lấy chăn bông xuống đắp cho Apo.

"Đừng hiểu lầm, nếu cậu bị bệnh người chịu rắc rối chính là tôi" Mile nghĩ thầm.



Trời ơi, dạo này ai nhập tui hay sao á mấy bà, tui siêng dữ thần luôn ༎ຶ⁠‿⁠༎ຶ


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net