3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi Apo tỉnh dậy, đúng như dự đoán, Mile đã ra ngoài, cậu đã quen với việc đó. Cậu lặng lẽ thu dọn, rồi ngồi lại trên tấm thảm phòng khách để vẽ tranh, không có sự cho phép của Mile, cậu thậm chí không thể vào thư phòng. Trong phòng khách không có bàn làm việc, vì vậy cậu chỉ có thể đau khổ nằm sấp ở bàn trà. Vật liệu đã được chọn ngày hôm qua, bản vẽ cần được hoàn thiện càng sớm càng tốt để gửi đến xưởng may thiết kế.

Apo mải mê với công việc đến nỗi không có thời gian để ăn, khi bản nháp đầu tiên ra đời thì trời đã tối. Cậu liếc nhìn đồng hồ, xoa xoa cái bụng đói meo của mình rồi chui vào bếp nấu chút gì đó.

Khi cậu bưng dĩa thức ăn đi ra, tình cờ gặp Mile đang bước vào cửa, Apo do dự một lúc rồi nói: "Chào buổi tối, Hia"

"Ừ" Mile trả lời, treo áo khoác lên, loạng choạng bước lên lầu.

Khi đi ngang qua Apo, cậu ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người Mile, "Hia, anh uống rượu sao? Có cần em làm canh giải rượu cho anh không?", nhưng đáp lại Apo là bóng lưng của Mile rời đi cùng tiếng đóng cửa cực lớn.

Không uống thì không uống, mắc gì đóng sầm cửa kiểu đó, Apo oán thầm, rồi lại kéo ghế ngồi ăn. Apo, người đã xoa dịu cái bụng của mình, đang có tâm trạng cực kỳ tốt, cậu cảm thấy không cần thiết phải tranh cãi với một kẻ say rượu, suy đi nghĩ lại, cậu quyết định làm canh giải rượu cho Mile, dù sao thì cảm giác say rượu thực sự rất khó chịu.

Cậu cầm bát canh đang nóng gõ cửa phòng Mile, "Hia, anh uống chút đi, không thì ngày mai sẽ khó chịu, em để ở cửa cho anh nhé" khi cậu quay người lại, Mile đã mở cửa.

Mile vừa tắm xong, quấn trong chiếc áo choàng tắm, tóc vẫn còn nhỏ giọt, anh dựa vào cửa lạnh lùng nhìn Apo. Apo bị anh nhìn chằm chằm đến mức muốn chạy trốn, nói chuyện thanh âm run run: "Còn có chuyện gì sao? Nếu không thì em đi trước nhé"

"Vì tôi và cậu đã kết hôn, cậu cũng nên thực hiện nghĩa vụ của mình với tư cách là bạn đời chứ nhỉ" Ngay khi Apo nghĩ rằng Mile sẽ không nói gì nữa, Mile đột nhiên lên tiếng.

Apo sững sờ trước lời nói của anh, nghĩa vụ của bạn đời? Đó có phải là những gì cậu đang nghĩ không? Apo vẫn đứng ngây người ở cửa, một tay anh đã nắm lấy cổ tay cậu kéo vào trong. Cậu vẫn nhớ món canh giải rượu còn đặt ở cửa, muốn nhắc anh nhưng cánh cửa đã bị Mile đóng lại.

"Cậu tắm chưa?" Mile hỏi cậu.

Apo lắc đầu, "Vẽ tranh xong em liền ăn một chút, còn chưa kịp"

Mile chỉ vào phòng tắm, ra hiệu cậu đi tắm: "Có đủ đồ, khăn tắm mới ở tủ dưới bồn rửa mặt"

Nói cậu không hồi hộp là nói dối, cậu chưa từng ngủ với ai bao giờ, vốn tưởng Mile cả đời này sẽ không bao giờ chạm vào cậu, nhưng không ngờ hôm nay Mile lại đưa ra yêu cầu này. Apo đã biết rất nhiều điều trước khi kết hôn, cậu muốn để lại cho mình một trải nghiệm đầu tiên hoàn hảo.

Apo cẩn thận tắm rửa sạch sẽ, do dự không biết có nên bôi trơn trước hay không, nhưng tìm khắp nơi cũng không tìm được dầu bôi trơn, chỉ có thể rút khăn tắm quấn người, hít một hơi thật sâu rồi bước ra ngoài.

Mile đang nằm trên giường đọc sách, anh đeo một cặp kính gọng vàng, ánh đèn vàng ấm áp ở đầu giường bao trùm lấy anh, khiến Apo có ảo giác hai người họ thực sự giống như một cặp đôi bình thường, sống một cuộc đời bình dị, rồi lại cùng nhau ân ái. Cậu đột nhiên không muốn đến đó cho lắm, càng không muốn phá vỡ bầu không khí ấm áp này.

Mile trên giường hiển nhiên đã nhìn thấy cậu, anh vẫy tay với Apo. Anh thực sự rất đẹp, ngay cả những ngón tay cũng rất mảnh mai và đẹp đẽ, Apo trong lòng không khỏi cảm thấy mê mẩn, từng chút một nhích lại gần Mile.

"Lần đầu?" Mile thản nhiên hỏi.

Apo đỏ mặt, cậu ngượng ngùng gật đầu.  Mile không nói gì thêm, vỗ vỗ giường, Apo ngoan ngoãn ngồi xuống.

Không vuốt ve, không hôn, nó thực sự giống như một thói quen, một chút cũng không bận tâm đến cảm xúc của Apo. Cậu đau đến bật khóc cũng không đổi lấy được một tia quan tâm từ Mile, thậm chí ngay cả đụng chạm vào cơ thể cậu anh cũng hạn chế, Apo giãy giụa muốn chạy nhưng bị Mile nắm chặt eo kéo về, tay anh lại nhanh chóng rời đi.

Apo khóc, cậu rất muốn hôn Mile, lại bị anh nắm lấy cằm kéo mặt cậu quay sang một bên. Thương tâm, ủy khuất cùng đau đớn trộn lẫn với nhau, gần như nhấn chìm Apo, nó giống như một cực hình, Mile luôn là như vậy, dễ dàng làm trái tim cậu tan nát trái thành từng mảnh.

Yêu một người thì có gì sai, Apo nghĩ, cậu chẳng qua là yêu Mile thôi, cậu đã làm gì sai?

Màn tra tấn cuối cùng cũng kết thúc, nhưng những lời tiếp theo của Mile lại khiến Apo lạnh cả người, anh nói: "Cậu có thể trở về phòng, tôi không quen ngủ cùng người khác"

Đôi chân của Apo trở nên tê liệt vì giữ nguyên một tư thế quá lâu và cơn đau như xé rách ở phía sau khiến cậu bước nửa bước cũng rất khó, nhưng cậu vẫn cố hết sức để chống đỡ cơ thể mình, cố gắng để mỉm cười với Mile, thì thầm chúc anh ngủ ngon.

Nhưng Mile phớt lờ nó.

Cậu dùng toàn lực để Mile không nhìn thấy sự kỳ lạ của mình, Mile thậm chí còn không thèm nhìn cậu.

Apo mỉm cười tự giễu, khập khiễng trở về phòng của mình ở tầng dưới, sự yếu ớt cùng mệt mỏi từ trong tới ngoài tuôn ra, toàn bộ dường như đặt lên thắt lưng, cậu lại nhớ đến lời nói của bạn mình, "Apo, mày phải yêu bản thân thật tốt"








Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net