33

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuối cùng thì đoạn tình cảm bấy lâu nhìn có vẻ chỉ nhuốm màu tình dục đã được xác nhận rõ ràng, rằng họ yêu nhau.

Juyeon tỉnh lại vì ánh sáng từ bên ngoài, em giật mình cầm chặt cái đồng hồ báo thức lên và hốt hoảng khi nó đang ở số 11 không hơn không kém. Mở điện thoại lên vì nghĩ rằng đồng hồ bị hỏng, nhưng chính xác là Jaehyun đã tắt đi chuông để em thoải mái nghỉ ngơi đến tận giờ này.

"Trời ơi, đồ puddin tồi tệ!"

Juyeon ôm đầu gào lên. Bây giờ lớp học cũng kết thúc rồi, em không biết bằng cách nào thầy hiệu trưởng sẽ tha cho nếu quyển sổ tuần này lại có em trong danh sách vắng mặt nữa, anh Sangyeon sẽ không để yên khi nhận được cuộc gọi phàn nàn của chủ nhiệm cho mà xem.

"Em đang mắng ai thế?"

Jaehyun đem thức ăn vào, đặt trên bàn rồi ngồi xuống giường ôm lấy em trước ánh mắt khó chịu kia. Anh thì thỏa mãn từ tối hôm qua, lúc này còn không cho em đi học, thật sự là em không biết mình đang được yêu thương hay đang bị bắt nạt nữa.

Im lặng với câu hỏi của Jaehyun, em ngồi thẳng dậy định vào nhà tắm. Vừa bước xuống, chân em run rẩy rồi ngã lăn ra sàn nhà, kéo theo tấm chăn che nửa người bên dưới. Khăn trải giường không được che đi, hiện rõ lên vết máu khô khiến cả em và anh đều sửng sốt.

"Juyeon, em ổn chứ?"

"Không!"

"Để anh bế em."

"Giận."

"Được rồi, anh tắm cho em."

"Đau..."

"Anh xin lỗi mà, anh không muốn thế đâu."

"Đau đầu."

"Vậy gọi bác sĩ nhé?"

"Không."

"Anh giận đấy."

Jaehyun bế em trên tay, vào nhà tắm và nghiêm túc tẩy rửa cho em. Hai bả vai Juyeon có rộng một chút cũng xem chừng mỏng manh vì màu da trắng, nay lại có vài dấu hôn. nhìn thấy nó em còn có thể nhớ rõ từng sự ấm nóng của những nơi chiếc lưỡi nghịch ngợm của Jaehyun đi qua, em rùng mình một trận.

Vậy mà nghĩ rằng em lạnh, Jaehyun càng ôm em chặt hơn. Anh đã cố nhẹ nhàng sợ em đau, em cảm nhận được điều đó nhưng sự hư hỏng thì không thể bỏ được, ngón tay anh chạm đến những nơi nhạy cảm thì bắt đầu trêu em bằng cách vẽ vòng tròn quanh nó.

"Này..."

Jaehyun giả vờ không nghe, tiếp tục việc của mình. Đoán chừng sau hơn nửa tiếng, anh mới đưa em sạch sẽ ra khỏi phòng tắm. Em vẫn chỉ được cái khăn che người, còn anh đang tìm quần áo cho em.

Anh Sangyeon bất ngờ mở cửa, hai mắt đảo quanh căn phòng rồi bước vào. Juyeon sợ thót tim khi Sangyeon càng lúc càng đến gần em, trong ánh mắt dò xét của Sangyeon, em không dám mở miệng nói một tiếng, chỉ có thể cố giữ chặt cái khăn.

"Gì đây?"

Anh Sangyeon chà xát mấy vết đỏ tím rải rác từ cổ xuống xương quai, nhíu mày hỏi em. Juyeon cúi đầu không nói, Jaehyun quay lại nhìn Sangyeon, cầm trên tay quần áo đến chỗ em, tự nhiên như thể không có sự hiện diện của anh Sangyeon.

"Đánh dấu chủ quyền người yêu em làm anh buồn sao?"

"Ý anh là em biết rõ Juyeon phải đi học mà!"

Jaehyun nhún vai không trả lời, trong khi tay vẫn mặc áo cho em. Anh Sangyeon ngồi ở ghế gần đó, nhìn hai người trước mặt âu yếm nhau, Sangyeon cầm lên quyển sổ khám của Juyeon từ vài tuần trước, bên trong có viết rằng em đã bị hành hạ tình dục dẫn đến tình trạng hôn mê, cơ thể suy nhược.

"Nếu hai người đang ở đây rồi thì hãy trả lời anh đi, có thật sự yêu nhau không? Anh rất nghiêm túc."

Juyeon và Jaehyun nhìn nhau. Đến bây giờ đã có thể trả lời câu hỏi này chưa, họ cũng không biết nữa. Chỉ muốn bên nhau, xem đối phương như người của mình, thế nhưng ở những trạng thái bình thường ngoài lúc làm tình ra, họ chưa hề nói yêu bao giờ cả.

"Yêu sao?"

Jaehyun hỏi lại. Rồi cánh tay bất giác ôm Juyeon vào lòng, anh hôn nhẹ xuống tóc em, khóe miệng giương lên nụ cười dịu dàng. Họ bên nhau gần hai tháng rồi, không biết đã đủ lâu để nói yêu hay chưa, nhưng Jaehyun nghĩ rằng mình không muốn xa Juyeon. Và sau khi Juyeon ngã vào tình yêu của Jaehyun, em cũng không muốn rời khỏi anh, càng không để anh bị bỏ rơi như người trước kia.

"Có chứ, em yêu Juyeon."

"Em cũng thương Jaehyun nữa."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net