04

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cậu nhóc Juyeon thật sự có tinh thần ham học, nhưng đúng là chỉ cố gắng đến mức trung bình - một mức an toàn để có thể lên lớp. Jaehyun có lẽ đã phải thở dài ngao ngán trong khi kèm Juyeon học nhiều hơn hẳn số lần anh thở dài cả mấy năm cộng lại, không hẳn là vì Juyeon chậm hiểu mà là vì cậu nhóc chỉ chăm chăm làm cho nhuần nhuyễn những bài sẽ giúp cậu nắm chắc số điểm 50, không hề có ý định tiếp thu thêm một chút kiến thức nào nữa hết, và khả năng vật lý cùng hoá học thật sự ở dưới đáy làm Jaehyun phải dành hẳn ba tiếng tự làm bài của mình mới bình tâm lại được sau mỗi giờ học cùng Juyeon. Nhiều khi Jaehyun cũng tự hỏi tại sao mình lại phải nhiệt tình với thằng nhóc này đến thế, vì cậu thỉnh thoảng lại đến chơi trò chuyện với mẹ anh, hay vì cậu nhóc lúc ngồi yên một chỗ trông như một đứa trẻ an tĩnh và ngoan ngoãn?

"Hyung! Bài này em làm đúng chưa?"

Jaehyun sực tỉnh, giọng nói của Juyeon cắt ngang những suy nghĩ vẩn vơ trong đầu Jaehyun, anh cầm lấy cuốn vở dò xem bài tập của Juyeon.

"Em áp dụng đúng công thức rồi đấy, tiến bộ hơn hôm qua rồi."

"Thật ạ?" Juyeon hớn hở hẳn ra. "Vậy là được 50 điểm chưa hyung?"

Jaehyun thật muốn tát mình một cái vì đã khen ngợi thằng nhóc quá sớm.

"Còn lâu lắm. Nhanh học tiếp đi, mai thi tới nơi rồi đấy."

"Vâng ạ."

Juyeon ỉu xìu lại tiếp tục cắm cúi nỗ lực. Thật ra Juyeon chưa bao giờ có ý định sẽ chăm chỉ học hành như thế này cả, nhưng vì kết quả học tập của cậu quá báo động, đến mức bố mẹ phải ra cảnh cáo nếu với cái tình trạng này thì cậu chắc chắn sẽ bị đúp năm lớp 10, đồng nghĩa với việc sau này cậu đừng hòng động vào quả bóng rổ thêm lần nào nữa. Bố mẹ chẳng thèm quan tâm Juyeon vô địch bao nhiêu lần nếu cậu ở lại lớp đâu, và mẹ cũng bảo nếu cậu chơi thể thao đến khi nổi tiếng và chẳng may bị người ta đào bới ra quá khứ học dốt đến mức cứ phải học một lớp hai năm liền thì mẹ sẽ xấu hổ lắm đấy. Juyeon cảm thấy lời mẹ nói cũng có lý, vậy nên phải ra sức cày cuốc cho mẹ thấy, trong lúc cậu lạc lối với mớ kiến thức lạ lẫm này thì Jaehyun như thiên sứ đối với cậu, bất chấp có là tiền bối hay là người lạ, Juyeon dù chết cũng phải bám lấy cọng rơm cứu mạng này. Jaehyun dùng bút chì đang cầm trên tay gõ nhẹ vào đầu cậu em đang ngẩn ngơ.

"Đang nghĩ gì thế hả? Tập trung vào nếu không muốn bị mẹ cấm chơi bóng. Nếu đã không học hành được còn không chơi thể thao được thì cuộc đời em tính làm gì để sống hả Lee Juyeon?"

Juyeon xoa xoa chỗ vừa bị gõ vừa nhăn nhó đáp trả lời Jaehyun.

"Em sẽ sang ăn ké nhà hyung. Dù sao mẹ anh cũng không nỡ đuổi em đi đâu."

"Cậu thi xong giữa kì thì nhà tôi không chứa nổi cậu nữa đâu."

"Còn thi cuối kì nữa mà. Rồi còn lớp 11 lớp 12 nữa."

Jaehyun vừa bực vừa buồn cười, có lẽ Juyeon nhất quyết muốn ăn bám anh dài hạn rồi. Anh lắc đầu, tiếp tục tập trung vào bài tập của mình.

Môn cuối cùng của kì thi giữa kì như thường lệ sẽ là môn vật lý, môn học mà đa phần học sinh sẽ cảm thấy khó nhằn, đương nhiên bộ phận còn lại là những học bá chuyên lý hoặc những người học giỏi đều các môn, Jaehyun là một trong số đó. Anh bước vào phòng thi với một tâm thế bình thản như tất cả các môn trước đó, có phần háo hức hơn một chút vì sau hôm nay thôi là anh sẽ được nghỉ ngơi và chơi game thoải mái. Jaehyun ngồi vào chỗ, đề thi được chuyền từ trước ra sau, anh chậm rãi xem qua đề một lượt, tuy không dễ nhưng cũng không quá khó đối với anh. Jaehyun khi làm bài hoàn toàn tập trung một trăm phần trăm tinh thần, mọi sự việc xung quanh anh dường như không còn tồn tại. Anh nghiêm túc đọc kĩ từng từ một trong đề và không vội vàng đưa ra đáp án, nhưng không vội trong khái niệm của Jaehyun đã là rất nhanh đối với người khác rồi. Trong khi anh đang mải mê hoàn thành bài thi của mình thì một viên giấy chẳng biết từ đâu bay tới trúng tấm lưng thẳng tắp làm đứt mạch suy nghĩ của anh. Jaehyun bực mình quay đầu lại, là Seungho, tên đầu gấu chuyên bắt nạt hậu bối và mấy đứa yếu thế hơn, người mà Jaehyun chưa bao giờ muốn dây dưa vào. Hắn cố gắng thì thầm với Jaehyun.

"Ya Lee Jaehyun! Nhanh đưa đáp án của cậu cho tôi!"

"Tên ngốc này nghĩ mình là ai chứ." Jaehyun bực bội nghĩ trong đầu, anh cau mày nhìn Seungho khoảng ba giây rồi quay trở lại làm bài, anh chẳng muốn phí phạm thời gian quý báu của mình chút nào, hơn ai hết Jaehyun rất ghét việc gian lận, điều đó làm anh bất mãn vì điểm số nên là do bản thân tự nỗ lực dành lấy chứ không phải là tìm cách xin xỏ người khác. Ánh nhìn khó chịu cùng cái quay lưng của Jaehyun làm Seungho bực mình, nếu không phải đang là giờ thi và hắn đang có điều cần nhờ vả Jaehyun thì có lẽ hắn sẽ lao đến bóp gãy cái cơ thể mảnh mai kia trong chốc lát. Seungho lại tiếp tục vò một mảnh giấy khác ném vào người Jaehyun khiến anh đành phải đè nén cơn giận quay lại nói rõ ý tứ của mình cho hắn ta biết.

"Cậu tự làm bài đi."

Lần thứ hai bị ngó lơ làm tên Seungho thật sự mất kiên nhẫn. Hắn đè thấp giọng gọi tên anh đầy đe doạ.

"Ya Lee Jaehyun! Mày nên biết điều một chút. Đưa tờ đáp án của mày đây!"

Jaehyun thở ra một hơi, nếu tên khốn này cảm thấy tức giận thì anh cũng đang rất không vui đây. Jaehyun dơ tay lên.

"Thưa thầy! Seungho liên tục ném giấy vào người em, em không tập trung làm bài được ạ!"

Thầy giáo trên bục đẩy gọng kính, cầm thước gõ hai cái vào bảng để lôi kéo sự chú ý.

"Kang Seungho! Thêm một lần nữa thầy xuống thu bài đấy."

Seungho không ngờ rằng Jaehyun lại dám ngang nhiên tố cáo hắn với thầy giáo như vậy. Trong thâm tâm hắn vốn dĩ rất ghét những đứa như Jaehyun, cậy bản thân não nhiều nếp nhăn hơn người khác thì liền cho bản thân cái quyền kiêu ngạo không coi ai ra gì. Trước đây hắn không để ý, với lại cũng có nhiều thứ hấp dẫn ánh mắt hắn hơn nên hắn cũng không gây sự với Jaehyun, nhưng giờ thì có lẽ hắn có lí do rồi đấy.

Tiếng chuông kết thúc, Jaehyun thong thả bước lên nộp bài, anh đã dành thời gian còn thừa để dò đi dò lại tận ba lần nên anh rất tự tin với đáp án của mình. Mới ba giờ chiều, có lẽ tiệm net vẫn còn chỗ trống. Jaehyun định sẽ hỏi thăm Juyeon về kết quả thi của cậu nhóc, dù sao cũng là công sức kèm cặp của anh mà, nhưng lịch thi của khối 10 hơi lệch một chút, có lẽ phải một tiếng nữa mới xong, thôi thì về nhà hỏi sau cũng được.

"Ya Lee Jaehyun!!!"

Lại là giọng nói đáng ghét đó, chỉ khác là lần này to và rõ ràng hơn hẳn. Bỗng nhiên Jaehyun cảm thấy tiếng gọi Jaehyun hyung của Juyeon mới dễ nghe làm sao. Anh đi tiếp mà chẳng thèm đếm xỉa đến tên ngốc phía sau, một buổi chiều êm đẹp đã bị hắn ta phá nát, vẫn là nên đến đợi Juyeon làm bài xong thì hơn.

"Ya Lee Jaehyun, mày điếc hả?"

Lần này Seungho dùng chân đá quả bóng đập thẳng vào lưng Jaehyun đau điếng, hắn ta thuộc đội bóng đá nên một phát vừa rồi không nhẹ chút nào. Anh quay đầu lại, tên khốn kia đạt được mục đích liền cười khẩy, hất hàm.

"Mang quả bóng lại đây!"

"Tại sao?"

"Thằng này..." Seungho phì cười. "Hình như mày học nhiều quá nên quên mất cách hành xử thì phải..."

Hắn ta tiến đến gần Jaehyun, theo sau còn có hai tên đàn em luôn đi theo nịnh hót. Seungho vừa nói vừa dùng tay chọc mạnh vào hõm vai Jaehyun.

"Trong phòng thi sao mày dám ngó lơ tao? Sao mày dám tố cáo tao với thầy hả? Hay mày cảm thấy học hành vô vị quá nên không muốn đến trường nữa?"

Lần này đến lượt Jaehyun cười khẩy, nụ cười của anh tràn đầy sự khinh bỉ không thèm giấu diếm khiến Seungho như bị chọc trúng vảy ngược. Hắn gào lên bất chấp xung quanh vẫn còn những học sinh chưa kịp ra về.

"Mày cười cái gì hả thằng chó này!"

"Seungho à..." Jaehyun dùng tay túm lấy ngón tay đang chỉ vào mình của Seungho, mắt anh nhìn thẳng vào mắt hắn. "Mày biết vì sao cả trường có nhiều người học giỏi như thế nhưng chỉ có tao là nổi tiếng không?"

Đột nhiên Seungho cảm thấy chột dạ. Mặc dù tay Jaehyun không hề dùng lực nhưng chẳng hiểu sao ngón tay hắn lại từ từ hạ xuống, ánh mắt của anh như cũ bình thản và cũng không hề lớn giọng nhưng chẳng hiểu sao lại khiến hắn cảm thấy chột dạ, chỉ là cảm giác đó chỉ lướt qua trong một giây, hắn nhanh chóng lấy lại vẻ thách thức đe doạ anh.

"Để tao đoán xem... vì mày trông trắng trẻo và ẻo lả hơn chăng?"

Nói xong hắn phì cười tự cảm thấy bản thân hài hước, hai thằng ngốc theo sau cũng hùa theo trò đùa nhạt nhẽo của Seungho. Jaehyun chẳng bực mình vì lời nói của hắn.

"Vì tao đẹp trai, và vì tao không dễ bắt nạt như mày nghĩ..."

"Bộp!!!" Một quả bóng rổ từ đằng sau Jaehyun bay tới, sượt qua mặt Seungho.

"Xin lỗi tiền bối, em lỡ tay. Tiền bối đằng kia nhặt giúp em quả bóng với."

Tên ngốc đứng sau lưng Seungho vội vàng ôm quả bóng rổ đưa tới cho Juyeon.

"Em cảm ơn nhé."

Juyeon cười cười, đôi mắt mèo cong tít như ánh trăng, cậu một tay ôm quả bóng, một tay khoác vai Jaehyun.

"Tiền bối Seungho, tiền bối đang nói chuyện gì với hyung của em thế?"

"Thằng nhóc này ở đâu chui ra xen vào việc của tiền bối vậy? Mày muốn chết hả?"

"Tiền bối không biết em ạ? Em là Lee Juyeon đội bóng rổ đây mà."

Juyeon giới thiệu bản thân một cách rất là ra vẻ khiến Jaehyun thật muốn phì cười, chỉ là anh không nỡ phá hỏng bầu không khí. Hai tên ngốc đằng sau vội vã kéo áo Seungho thì thầm. "Nó đang là át chủ bài của đội bóng rổ đấy. Động vào nó mấy tiền bối năm ba trong đội bóng rổ sẽ không để yên đâu." Seungho hừ mũi, cho dù rất không tình nguyện nhưng hắn cũng bỏ đi sau khi để lại lời cảnh cáo sẽ không dễ dàng để yên cho Jaehyun như vậy, và mặc cho bàn tay bị Jaehyun túm lấy vẫn còn đang tê rần còn hơi ửng đỏ. Juyeon lúc này mới lo lắng nhìn Jaehyun từ trên xuống dưới.

"Hyung! Anh có sao không? Tên khốn đó không đánh anh chứ?"

Jaehyun cố gắng nhịn cười, anh nói dối mặc cho cơ mặt giật giật.

"Hắn sắp tẩn anh một trận, may là có em tới cứu nguy đấy."

"Thật là... sao hyung lại dính vào tụi nó chứ? Sau này đi học hyung phải cẩn thận, nếu nó còn doạ thì cứ bảo là hyung của Lee Juyeon, chắc chắn tụi nó sẽ sợ thôi."

Lần này Jaehyun không nhịn được nữa, anh thật sự bật cười thành tiếng, còn cười đến không dừng lại được.

"Anh sao thế? Em nói thật mà!!!"

Lee Juyeon thật sự nghiêm túc với những điều mình vừa nói ra, cậu lo lắng lỡ như anh Jaehyun bị đánh thật thì phải làm sao, cậu nói cho anh biện pháp tối ưu nhất mà cậu vừa nghĩ ra được, sao anh Jaehyun lại cười ngặt nghẽo như vậy chứ. Juyeon không vui vì lòng tốt của mình lại bị người ta tổn thương, cậu ôm quả bóng rổ quay lưng đi thẳng mà chẳng thèm để ý đến Jaehyun nữa, cũng quên mất ý định khoe với anh là đề thi có nhiều bài giống như anh đã dạy lắm. Dường như Jaehyun nhận ra sự giận dỗi của Juyeon, anh thôi cười vội chạy đuổi theo cậu.

"Juyeon à, hôm nay làm được bài không?"

"50 điểm ạ."

"Thật là... 51 hay 52 cũng được mà!!!"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net