Điềm Báo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Pansa ểu oải vươn vai, mệt mỏi ngáp dài một cái. Đã quá canh ba*, cô vừa mới hoàn thành một đống sổ sách mà Phụ hoàng giao sáng nay. Rời khỏi bàn làm việc, Công chúa lê lết thân đến giường ngủ, nơi nàng mèo nhỏ đang gật gù say giấc.

*Canh ba: từ 23h đến 1h sáng.

Sau khi xác định được thứ tình cảm dành cho đối phương, Pansa muốn Pattranite cùng chung sống trong tẩm điện của cô. Sáng thức cùng giờ, đêm ngủ cùng giường. Như một đôi phu thê thật sự. Muốn làm gì cũng được, giấy viết, bút mực, bất cứ thứ gì nàng thích cứ mặc sức sử dụng. Cái Công chúa bất ngờ là Pattranite của cô biết viết chữ, đã thế còn viết rất đẹp, không thua kém cô là mấy. Thường thì cung nữ chỉ xuất thân trong những gia đình nghèo khó, thấp kém. Nên việc tiếp xúc với sách vở tri thức hoàn toàn bằng không. Chỉ những gia tộc có quyền thế nên con em của mình mới được đi học đến nơi đến chốn.

Pansa Vosbein thắc mắc không thôi, phải chăng gia đình Pattranite cũng thuộc dòng dõi quý tộc, nhưng gặp đại nạn nên mới lưu lạc mỗi người một phương?

Công chúa có hỏi người yêu về chuyện này nhưng Pattranite chỉ nhớ mình được một ân nhân cứu mạng và đưa vào chùa, trụ trì chăm sóc đến năm mười sáu tuổi và sau khi đưa tiễn người dưỡng dục mình về cõi vĩnh hằng nàng mới quyết định nhập cung. Về lí do biết được chữ viết, Pattranite hoàn toàn không nhớ được gì cả, tất cả đều do bản năng của nàng. Thấy yêu thương của mình đau đầu khi nhớ về quá khứ, Công chúa cũng không hỏi tiếp nữa.

Mặc kệ chuyện quyền gia thế tộc, dù Pattranite có là ai, Công chúa cũng sẽ yêu nàng hết lòng hết dạ.

Pattranite là cung nữ có nhiệm vụ hầu cận riêng mỗi mình Pansa thế nên mọi sự liên quan tới Công chúa đều được một tay nàng chăm lo. Những cung nữ khác thấy dáng vẻ "thân thiết" quá mức của hai người cũng dâng lên những tia nghi ngờ. Nhưng vì e sợ uy quyền của Công chúa nên chẳng còn ai dám nhắc đến nửa lời.

Pansa nhẹ nhàng vén tấm màn che mỏng manh đã được phũ xuống, chui vào chăn định sẽ hôn nhẹ lên tóc người yêu thì Pattranite đã xoay lại ôm chặt lấy eo của cô.

"Ta làm nàng thức giấc sao?" Công chúa khẽ cười, đặt lên trán nàng một nụ hôn.

"Không có đâu, em vẫn còn thức mà. Người đã làm việc xong chưa ạ?" Giọng Pattranite còn say ke, mắt mở không nổi, nói chuyện thì cứ kéo dài chữ ra. Nàng rất rất buồn ngủ rồi nhưng mà vẫn muốn che đậy điều đó.

Ừ, chắc Pansa Vosbein này nhìn không biết đấy.

"Ta đã làm xong rồi, sau này không cần thức đợi ta đâu. Nàng sẽ mệt lắm đó." Pansa nói xong liền nâng niu khuôn mặt của Pattranite và đặt vào đó một nụ hôn.

Nhìn người yêu mệt mỏi, mặt mày phờ phạc, ai mà chịu cho nổi chứ?

"Vâng ạ." Pattranite ngại ngùng vì lời nói dối của mình đã bị phát hiện. Nàng ôm lấy Công chúa, dụi dụi vào lòng cô.

Trời mưa rả rích ngoài sân vườn, dù đã đóng hết cửa nhưng vẫn có những làn gió lạnh len lỏi vào phòng. Phủ kín chăn lên người, Pansa ôm Pattranite bé nhỏ trong vòng tay to lớn của mình. Cô ru ngủ Pattranite bằng cách vỗ nhẹ lưng nàng. Pansa cũng nhắm mắt lại, hôm nay cô đã mệt lắm rồi, chỉ còn chờ giây phút này để nghỉ ngơi thôi.

Chỉ sau một lát, tiếng thở đều của cả hai đã vang lên, và đó là lúc những cơn ảo mộng tìm về.

_

Pattranite bừng tỉnh mở mắt ra, nàng thấy mình đang nằm co ro dưới lớp rơm rạ, trong một túp lều xập xệ.

Chuyện quái quỷ gì vậy? Đây là đâu? Công chúa của nàng đâu mất rồi?

Tay Pattranite đang ôm chặt lấy một nữ nhân xa lạ nhưng sao nàng lại có cảm giác quá đỗi thân quen. Định vươn tay chạm vào khuôn mặt của người trước mặt thì Pattranite bất ngờ nhận ra tay của bản thân sao lại nhỏ bé bất thường.

Hệt như bàn tay của một đứa trẻ con.

Pattranite sợ hãi ngồi bật dậy nhìn lại thân thể mình, trời ạ, sao tự nhiên nàng lại biến thành một đứa con nít thế này!

Hành động của nàng đã khiến người kế bên thức giấc. Nữ nhân ấy tựa hồ chỉ lớn hơn Công chúa Pansa sáu, bảy tuổi. Cái bộ y phục nhếch nhác đang vận trên người cũng không thể che đậy nhan sắc mỹ miều này. Khuôn mặt xinh đẹp, ánh mắt dịu dàng, phong thái tỏ ra đúng chuẩn một tiểu thư đài các.

Nhưng kì lạ thật.

"Con sao vậy?"

Sao nữ nhân này, lại trông giống mình thế nhỉ?

"Thần bị oan!!!!"

Đầu Pattranite chợt đau như búa bổ khi giọng nói mang đầy sự thống khổ của ai đó hiện lên trong tâm trí. Cảnh tượng hàng loạt tội nhân mang trên tay còng sắt gục chết dưới nanh vuốt của quân đội Hoàng thất, máu nhuộm đỏ cả đất Nunnapat đã bóp nghẹn trái tim nàng.

Pattranite vật vã ngã ra đất vì quá đau đớn, nữ nhân kia thấy thế liền hốt hoảng đỡ nàng dậy. Ôm lấy Pattranite vào lòng mà dỗ dành.

"Mẫu thân ở đây, đừng sợ, ta sẽ bảo vệ con."

Pattranite nhỏ bé nằm gọn trong lòng của người vừa tự xưng là mẫu thân của nàng. Một hơi ấm quen thuộc mà từ rất lâu rồi nàng chưa có được. Cõi lòng nữ nhân trưởng thành trong hình hài một đứa trẻ tám tuổi dâng lên những cảm giác đặc biệt không nói lên lời.

Vừa hạnh phúc bình yên, lại chuyển sang lo lắng sợ hãi rằng có điều gì đó tồi tệ sắp xảy ra.

"Mẫu thân, tê-n của con là gì?" Giọng nói cũng đã thay đổi, trở nên trong trẻo khác thường, thật sự quá khó tin mà.

"Con là Pattranite, là con cháu của gia tộc Limpatiyakron, con quên rồi sao?

Đôi môi nàng run rẩy, ngỡ ngàng trước câu trả lời mà người trước mặt vừa nói ra. Đúng rồi! Đây là tên họ của nàng, trụ trì quá cố trước khi lâm chung đã nói nàng chính là cháu gái của một vị quan đại thần - Đại nhân Kirenite Limpatiyakron.

Vậy, người trước mặt, chính là mẫu thân mà nàng đập đầu cầu xin trước Đức Phật mỗi đêm để được gặp sao?

Nước mắt Pattranite chảy dài trên gương mặt non trẻ, nàng ôm chầm lấy nữ nhân trước mặt. Pattranite gào khóc đến khàn cổ họng, có vẻ bao nhiêu uất ức và nỗi đớn đau nàng phải chịu của mười năm dài đằng đẵng đã theo những giọt nước mắt chảy ra bên ngoài. Mẫu thân thấy con của mình như thế cũng không kiềm được nước mắt. Cô nhớ về khoảng thời gian bình yên bên gia đình. Về bé con đáng yêu luôn nở nụ cười tươi hệt như áng nắng mặt trời

Hạnh phúc ấy, chỉ còn tồn tại ở trong mơ.

Tiếng vó ngựa rúng động đất trời, Pattranite giật mình sợ hãi núp vào lòng của mẫu thân. Cô trấn an con mình xong sợ hãi bước ra khỏi lều, từ đỉnh núi nhìn xuống đã thấy cả trăm binh mã đang tiến về phía mình. Là tội nhân bị Hoàng thất truy nã, bọn họ không còn dám ở gần bất kì thôn làng nào, chỉ cần một người nhìn thấy, thì nay mai cũng sẽ đến tai Thái tử.

Không ngờ được rằng cô đã lén lút đi mỗi khi trời tối, lên tận núi cao để trốn, vậy mà lại bị phát hiện ra.

"Chạy thôi con!"

Mẫu thân nắm tay Pattranite chạy xuống sườn núi. Chỉ cần qua dãy núi này sẽ tới biên giới của vương quốc láng giềng. Bọn họ sẽ được sống, sẽ còn cơ hội minh oan cho gia tộc.

Nhưng tất cả đều sụp đổ.

Quận đội của Thái tử đã vây kín chân núi rồi.

Bọn họ không còn cách nào ngoài việc chạy ngược lên trên. Sức nữ nhân sao so bằng chiến mã. Đứng trước vực thác sâu hun hút, Pattranite và mẫu thân hết đường chạy. Quay đầu lại thấy hắc mã của Thái tử đã đuổi tới nơi.

Hai kẻ tội đồ ngã quỵ xuống, ôm chặt lấy nhau.

"Còn muốn chạy trốn nữa không?"

Thái tử chễm trệ ngồi cầm lấy cương ngựa, cuối cùng Ngài cũng sắp trả thù được cho Phụ hoàng của mình. Khoảng khắc y nhìn đấng sinh thành mình mẩy tím tái, đôi mắt trắng dã mở to, tấm vải trắng thêu long ngũ trảo dần phũ xuống cơ thể lạnh lẽo của Đức vua mà lòng Thái tử đau đớn như vạn mũi tên xuyên vào máu thịt.

Thái tử đã thề trước linh cữu của thân sinh, rằng chính tay Ngài sẽ giết chết dòng giống cuối cùng của bọn nghịch tặc sát quân.

Gia tộc Limpatiyakron sẽ diệt vong trong chốc lát nữa thôi.

"Thưa Thái tử, chúng thần bị oan! Xin người tha mạng." Hai kẻ tội nhân sợ hãi khóc nức nở, dập đến nát cả trán để cầu mong sự thương xót.

Nhưng Thái tử tha mạng cho chúng, rồi Phụ hoàng của Ngài có sống lại được không?

"Câm miệng! Các ngươi có chết hàng trăm vạn lần cũng không đủ!"

Pattranite nhìn nam nhân cao quý đang đằng đằng sát khí, hướng về phía mình một ánh mắt đỏ ngầu sắc lạnh. Nàng sợ hãi ôm chặt mẫu thân. Mắt cứ rơi những giọt lệ nóng nổi. Pattranite thật sự không hiểu, tại sao gia tộc của nàng lại mỗi người một phương, giờ lại phải trốn chạy trước nanh vuốt của Thái tử.

Pattranite không biết rằng, cả gia tộc liêm khiết ấy đã chôn xác thịt mình ở bãi tha ma mà chẳng có phần mộ tử tế. Trước khi đầu lìa khỏi cổ, từng người đều bị giam cầm vào lồng gỗ, đưa đi khắp nơi trong kinh thành cho người dân xem như loại thú hoang thấp kém, chịu đựng sự nhục nhã bởi thứ phóng uế kinh tởm của bọn ác nhân. Và họ, đã chết một cách đau đớn, nhục nhã như thế.

Nhưng thật may mắn.

Gia tộc Limpatiyakron, vẫn còn lại một hậu huệ cuối cùng.

Chính là nàng, Pattranite.

Đột nhiên tiếng kéo cung kít kít chói tay vang lên chạm vào tâm can của Pattranite. Nàng đứng đờ người, mũi tên sắc bén của Thái tử đang chĩa thẳng vào đầu mình. Dây cung cứ căng ra, chứng tỏ người trên yên ngựa đã đặt hết sức mạnh vào mũi tên, khát khao một phát giết chết đứa trẻ này.

Phập!

Trái tim Pattranite như ngừng đập, cảm giác có một thân thể nặng nề gục xuống đôi vai mình. Nàng đưa đôi mắt nhìn xuống, trong lòng cầu mong đó không phải những gì bản thân đang suy nghĩ.

Nhưng ông trời quá trêu ngươi.

Mẫu thân Pattranite tắt thở rồi, cô đã chết vì dành lấy mạng sống cho con của mình.

Cái chết đau đớn nhất, chết không nhắm mắt, chết trước mặt người thân.

Mũi tên uất hận của tử thần đã phá hủy một thân xác, nhưng giết chết hai tâm hồn.

Đứa trẻ ấy ngất lịm đi, tâm trí nó mơ màng nhìn thấy một bóng người cao lớn, ôm nó đến một cổng ngôi chùa xa xôi.

_

Pattranite luôn miệng gọi mẫu thân, nàng giật mình ngồi dậy, thở hổn hển như vừa trải qua một hành trình đầy gian truân. Mồ hôi cùng nước mắt nhễ nhại trên khuôn mặt đã khiến Pattranite nhận ra tất cả những chuyện nàng vừa trải qua đều là một giấc mộng.

"Không sao, ta ở đây, ta bảo vệ nàng." Pansa hốt hoảng bật dậy ôm lấy người đang bần thần, vỗ về tấm lưng nhỏ bé của Pattranite.

"Em sợ lắm, sợ lắm." Nàng khóc từng cơn nức nở, vùi vào lòng Pansa, run rẩy nắm chặt lấy vạt áo cô

Như sợ rằng Công chúa cũng sẽ như mẫu thân trong giấc mơ, rời xa nàng một lần nữa.

Pansa thấy người yêu mình thế thì đau lòng lắm, cô dỗ dành nàng từ từ chìm vào giấc ngủ. Dặn lòng sẽ hỏi nàng về sự việc này vào sáng hôm sau.

_________________

Xin lỗi quý độc giả vì sự xuất hiện muộn màng này, mong mọi người sẽ ủng hộ tui thật nhiều nữa nha!
Có gì thắc mắc các bạn cứ ib riêng hoặc cmt trên tường của tui, tui sẽ giải đáp hết nha! See yahhh 😻


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net