Quá Khứ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Pansa Vosbein vận trên người bộ võ phục. Hôm nay cô sẽ phải luyện tập cưỡi ngựa và bắn cung. Đương nhiên cô cung nữ nhỏ cũng phải đi theo để hầu hạ Công chúa. Một người ung dung ngồi trên kiệu, kẻ đầu bù tóc rối vác đồ tò tò theo sau.

Một đống cung nữ đi theo thế này, mà chỉ bắt mỗi Pattranite mình là phải làm việc, Công chúa đúng là bất công!

Lính canh thấy kiệu của Công chúa đến thì vội vàng mở cổng, đồng loạt hành lễ. Pattranite cũng được ngừng lại nghỉ xả hơi. Pansa vén màn bước khỏi kiệu, nhìn đám lính đang quỳ rạp dưới chân mình.

"Các ngươi ra ngoài hết đi."

"Vâng"

"Kẻ nào vác đồ thì ở lại."

Pattranite bất ngờ "Hả" một cái, nhìn xung quanh một lượt, có mình êm nàng là phải vác đồ thôi!

Lại nữa rồi.

Kể từ ngày đồng ý theo hầu Công chúa, Pattranite như già đi mấy tuổi. Người ta nói Hoàng cung như chốn bồng lai tiên cảnh nhưng giờ với nàng chẳng khác gì địa ngục trần gian. Hôm thì bắt lau lá cây ở ngự hoa viên, hôm thì bắt dùng muỗng múc nước đầy bể cá. Công chúa luôn nghĩ ra những trò quái đản để đày đoạ Pattranite đến sức cùng lực kiệt.

Pattranite khóc thầm trong lòng, dường như nàng đã hối hận rồi.

Thấy công chúa đi vào trong, Pattranite vội vàng gạt bỏ dòng suy nghĩ mà bước theo sau. Cánh cổng mở ra hiện lên một trường đua rộng lớn với hàng trăm con hắc mã được chăm sóc kỹ lưỡng. Bên cạnh còn có khu vực riêng dành cho bắn cung và luyện võ.

Đúng là không thể tưởng tượng nổi.

"Uida!"

Pattranite đau điếng vì cái cóc đầu bất ngờ, tiếng cười ranh mãnh của Công chúa làm cho nàng tức điên lên được. Pattranite xoa xoa chỗ đầu đau, thầm chửi trong lòng về nữ nhân xấu tính thù dai này.

Pansa đi đến chỗ luyện bắn cung, chọn cho mình một cung tên chắc chắn và lựa ra ba mũi tên. Cô dang rộng chân, cầm mũi tên đặt vào cung. Từng động tác giương cung nhắm bắn của cô được Pattranite thu hết vào trong tầm mắt.

Phập

Trúng hồng tâm!

Phập

Trúng hồng tâm!

Phập

Trúng hồng tâm!

Pattranite lại lần nữa há hốc mồm vì cung thuật của Công chúa rất cừ khôi. Ba mũi tên lần lượt được bắn ra đều trúng cùng một tấm bia, không những thế mũi tên cuối cùng đã xuyên thủng mũi tên thứ hai và chẻ nó ra làm đôi.

Pattranite nghĩ nếu mình ăn phải mũi tên của Công chúa thì sao nhỉ .. Ôi thôi không dám hình dung luôn. Nhưng sao cứ nhìn là càng muốn nhìn mãi.

Trời ơi! Sao lại có người vừa anh tuấn vừa mỹ lệ như thế chứ?

Pansa đang giương cung định bắn ra một mũi tên nữa thì cái nhìn mê đắm của nhỏ cung nữ đó cứ dí vào mặt cô, khiến cô khó chịu vô cùng. Công chúa ghét nhất là bị ai đó nhìn chầm chầm. Chẳng những thế nhỏ cung nữ lùn đó còn cười cười, ngờ ngệch y chang con mèo cam.

Tàn đời ngươi rồi!

"Pattranite"

"Dạ?"

"Đi lại phía tấm bia"

Pattranite ngỡ ngàng trước yêu cầu kì lạ của Công chúa. Nàng bỏ đống đồ đạc lên nền đất, bước đến tấm bia to lớn đã chằng chịt những vết rách do cung tên để lại.

"Đừng có nói là kêu mình dùng tay không gỡ hết mũi tên ra nha trời"

Pattranite lí nhí trong họng, âm lượng nhỏ đến mức chỉ mình nàng nghe được.

"Đứng im, nhún nhín là chết đấy."

"Dạ? Nô tì chưa hiể-u"

Phập!

Pattranite chưa kịp quay đầu lại thì một mũi tên đã bay vụt đến, ghim chặt vào hồng tâm, cách đầu Pattranite chỉ có một vài lóng tay. Hồn như lìa khỏi xác, nàng run rẩy ngã ra đất, đôi mắt sợ hãi mở to. Những mảnh kí ức đen tối từ đâu lại như thác đổ về tâm trí.

_

Gia tộc Limpatiyakron nhiều đời là trung thần liêm minh, tổ phụ và phụ thân của Pattranite đều là những vị quan chân chính, vì nước vì dân, không bao giờ tham gia kết bè phái chia rẽ nội bộ. Vì thế nên từ lâu đã là cái gai trong mắt của đám gian thần. Bọn chúng đã lập ra một âm mưu thao túng Vương triều và lật đổ Đức vua Vosbein II - Tổ phụ của Tôn nữ* Pansa. Khi đó Người đã lâm bệnh nặng, chẳng còn sức để quản lý việc triều chính nên mọi sự phải để Thái tử Vosbein quyết định.

*Tôn nữ: Cháu gái của Vua.

Đỉnh điểm là khi Đức vua băng hà, Thái tử điều tra ra có một lượng lớn thạch tín* được pha loãng vào chén thuốc của Vua. Tên thái y bị bắt giam và khai rằng là do đại nhân Limpatiyakron đã mua chuộc hắn, có cả thư tay và vật chứng được tìm thấy ở tư gia. Chỉ cần như thế đã đủ chu vi cửu tộc rồi. Cả gia tộc Limpatiyakron đã bị bắt giam và xử tử không xót một người ngay sau đó.

*Thạch tín: Là một chất kịch độc, có thể gây ra các biến chứng sức khỏe nghiêm trọng, thậm chí tử vong nếu không được điều trị.

Nhưng kẻ thật sự giết Vua không phải đại nhân Limpatiyakron mà chính là bọn gian thần. Chúng đe doạ thái y phải khai ra tên tổ phụ của Pattranite, cho người sao chép thư tay và lẻn vào tư gia để giấu thạch tín. Khi binh lính ập vào thì đã quá muộn.

Pattranite khi đó đang cùng mẫu thân ở ngoại thành, tiếng dữ đồn xa, chuyện gia tộc Limpatiyakron đang bị Thái tử truy sát đến tai của mẫu thân nàng. Chưa kịp đau lòng vì mất hết người thân, mẫu thân của Pattranite đã kéo nàng chạy trốn sang biên giới nước láng giềng.

Sức lực nữ nhân đâu thể bằng chiến mã, đội quân của Thái tử nghe tin báo của người dân đã đuổi đến ngay tối hôm đó. Mẫu thân và cô bé Pattranite khi ấy mới chỉ tám tuổi bị ép đến vực thác sâu, không còn đường để chạy. Cô đứng chắn ngay trước mặt Pattranite, quỳ xuống dập đầu để cầu xin Thái tử đang ngồi chễm trệ trên yên ngựa tha cho con của mình.

Thái tử Vosbein nhìn về phía hai con người nhỏ bé ấy, nữ nhi đó thoạt giống Tôn nữ Pansa của Ngài, và ánh mắt đau đớn của hai kẻ tội đồ như thôi thúc Thái tử dừng tay. Nhưng hình ảnh Phụ hoàng chết không nhắm mắt hiện lên, Ngài lại sôi sục lên nỗi lửa thù.

Con sẽ thay Người báo thù, thưa Phụ hoàng.

Thái tử Vosbein giương cung lên, ánh mắt đỏ ngầu giận dữ hiện lên tơ máu, kéo mạnh dây cung về sau, Ngài nhắm thẳng vào Pattranite, rồi buông tay ra, cung tên theo quán tính cũng nhanh chóng vụt đi.

Một dòng máu đỏ thẫm chạy dọc xuống nền đất, nữ tội đồ đau đớn ôm lấy đứa trẻ rồi gục xuống.

Mẫu thân của Pattranite chết rồi, chết không nhắm mắt.

Cô bé Pattranite đã chứng kiến hết mọi chuyện. Nàng ngỡ ngàng trước hành động của mẫu thân, run rẩy ôm lấy xác của người vừa cứu nàng khỏi bản án tử. Pattranite gào khóc, nước mắt chảy thành hàng ướt cả khuôn mặt trẻ thơ. Tay nhuộm đỏ màu máu, Pattranite gào đến rách họng, tiếng kêu "Mẫu thân ơi" thống khổ vang khắp đất trời.

"Seak, ta sẽ về trước. Ngươi hãy giết chết con nhỏ đó rồi đẩy nó xuống vực đi."

"Vâng thưa Thái tử."

Thái tử Vosbein điều động binh mã quay về trước, sau khi dặn dò cận vệ thân thuộc của mình xong Ngài liền vung cương ngựa chạy về phía kinh thành.

Ngài phải về bên con của mình.

Seak là cận thần và cũng là bằng hữu thân thiết của Thái tử từ bé đến lớn, hắn luôn xả thân bảo vệ Thái tử mọi lúc và làm mọi việc mà Ngài ấy yêu cầu. Thế nên Seak rất được tín nhiệm.

Seak đưa mắt nhìn xác của nữ nhân ấy bằng ánh mắt đau lòng, hắn nhảy khỏi yên ngựa đi về phía Pattranite. Cô bé đã ngất xỉu. Seak chầm chậm quỳ xuống bên cạnh cái xác đang được đứa trẻ có đôi mắt ướt đẫm ôm chặt

"Ta không thể bảo vệ được người ta yêu. Con của nàng, ta sẽ bảo vệ nó."

Seak đào một hố đất rồi an táng cho người mình thầm thương. Tay bồng lấy đứa trẻ, để nó nằm trong lòng mình rồi vung cương ngựa, đi đến một ngôi chùa vắng vẻ ở ngoại thành.

Khi tỉnh dậy Pattranite đã thấy mình ở trong một ngôi chùa, nàng không biết lí do tại sao bản thân lại ở đây và cũng không còn nhớ tên bản thân là gì nữa. Có lẽ ông trời đã lấy đi mảnh kí ức đen tối ấy, cứu vớt cuộc đời còn lại của nàng.

Năm tháng trôi qua, Pattranite lớn trên trong sự dưỡng dục của trụ trì. Nàng được đặt tên là Love, với mong muốn rằng nàng sẽ luôn được yêu thương. Ngày ngày Pattranite quét dọn, hương khói cho chùa như một Phật tử. Khi nàng mười sáu, trụ trì đã an yên về cõi vĩnh hằng. Trước khi ra đi, ngài đã trăn trối với Pattranite những lời cuối cùng.

"Con tên thật là Pattranite Limpatiyakron, là cháu gái của đại nhân Kirenite Limpatiyakron. Hãy nhớ lấy điều đó!"

Chùa tự chẳng còn lại ai, không còn chỗ để nương thân, Pattranite quyết định theo đoàn nữ nhân trong kinh thành vào Hoàng cung làm cung nữ.

Và kể từ khoảng khắc Pattranite bước chân vào cửa cung điện đến lần đầu gặp Công chúa đã trôi qua 521 ngày.

_

Pansa nhìn thấy nhỏ cung nữ kinh hãi đến nước mắt ròng ròng, cô tắt luôn nụ cười, quăng cung tên xuống đất chạy đến với vẻ mặt hốt hoảng.

Ngươi làm ơn đừng có chuyện gì nhé!

"Ngươi có sao không, ta ta-"

Công chúa lay lay gương mặt của người đang run rẩy kia. Bất chợt Pattranite vươn tay ôm chầm lấy người đối diện.

Quá nhanh, Pansa bất ngờ không đỡ nổi. Cô tròn mắt ngỡ ngàng nhưng sau đó cũng vòng tay ra sau, vuốt nhẹ tấm lưng nhỏ bé.

"Ta xin lỗi, là ta không tốt"

Pattranite thoát khỏi hồi ức, nàng dần ý thức được người mình đang ôm là ai.

"Công chúa!"

Pattranite giật bắn mình buông người trước mặt ra, cả hai tròn mắt nhìn nhau.

Nhỏ cung nữ này, đến khóc mà vẫn đẹp như thế sao?

Má Công chúa đỏ hây hây, chẳng biết là do trời quá nóng hay do con tim rung động, đập liên hồi làm ra. Không biết qua bao lâu, Pansa mới e hèm, dìu Pattranite đứng lên.

"Ta xin lỗi khi làm thế, sau này sẽ không vậy nữa"

Pattranite chưng hửng nhìn người đang ngại ngùng đưa ánh mắt đầy vẻ tự trách hướng về phía nàng. Cái gì! Công chúa xin lỗi một cung nữ như nàng á? Có nhầm lẫn gì không đây? Chưa kịp đáp lời Pansa đã nói tiếp.

"Nếu ngươi mệt thì đến chỗ đó ngồi nha!" Pansa chỉ tay về phía gốc cây to đổ bóng đằng kia.

Công chúa không đợi câu trả lời, nhanh chóng dìu Pattranite đi đến gốc cây trước sự ngỡ ngàng của nàng. Đặt nữ nhân ấy ngồi xuống, sau đó lại chạy về đống đồ đạc vương vãi trên đất, lục tìm thứ gì đó.

Pansa đi đến bên Pattranite, cúi xuống đưa bình nước đến tận tay nàng.

"Đừng giận ta nhé."

Tia nắng mặt trời len lỏi qua từng khe lá, làm nổi bật lên dung nhan của Người.

Chỉ cần một ánh nhìn chân thành, Công chúa đã làm cõi lòng nàng dâng lên những tia ấm áp.

Khoảng khắc ánh mắt cả hai chạm nhau, trái tim cũng vang lên tiếng lòng đồng điệu.

"Có vẻ mình đã yêu rồi."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net