Chương 2 : Gấp đôi thiếu chủ phu nhân để làm gì?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Mùa thu năm nay ở cố đô có vẻ đã ấm lên đôi chút, dường như không còn cảm nhận được nữa cái se lạnh cùng thi thoảng là rét nhẹ cắt xuyên qua lớp áo và mơn man trên da thịt. Cũng phải thôi, giờ chỗ nào mà chẳng thế, biển động, băng tan, bão lớn, mặt đất khô hạn và đâu đâu cũng nóng phát rồ. Sự khắc nghiệt của thời tiết những năm gần đây vốn là hệ quả tất yếu của cái gì nhỉ? Biến đổi khí hậu toàn cầu? Có lẽ vậy.

Orion lại thích gọi đó là sự quay lưng của thần thánh, khi lời cầu nguyện của kẻ có tội cùng người ngay và vạn vật ngoài kia đều không còn chạm được đến lòng thương của những vị tối cao ấy nữa. Cánh cửa thiên đường đã sớm mục nát và địa ngục thì đã chán cái cảnh chịu thay cho những tội lỗi mà đến quỷ dữ cũng không thể nghĩ ra của loài người. Nhân loại khóc cho nhân loại trước sự trừng phạt của Mẹ Thiên Nhiên, nhưng lại không một ai khóc cho chính bản ngã đã chết của mình: thứ bản ngã tốt đẹp đã từng giúp chúng ta trở thành tạo vật tuyệt vời nhất của tạo hoá. Cho đến một ngày kia, tổ tiên ta quyết định giết chết nó và trở thành nỗi hổ thẹn của trái đất này.

Chúng ta đã từng đi săn chỉ để lấp đầy chiếc bụng đói và rồi tha hoá đến mức biến nó thành một thú vui kệch cỡm như bây giờ.

- Orion đại nhân đến rồi sao? Nào, gia nhập cùng chúng tôi nào. Người đâu, mau lấy súng cho đại nhân.

Hằng năm, cứ vào giữa thu, tại cố cung, giới quý tộc phương Bắc lại tổ chức "hội săn dã ngoại" - một hoạt động săn bắn kết hợp dã ngoại đã được duy trì gần một nghìn năm nay nhằm tôn vinh và bày tỏ lòng biết ơn đến các vị tổ tiên thú nhân. Đây cũng được xem là một hoạt động truyền thống ở vùng này, cho nên việc có mặt gần như là bắt buộc. Tuy nhiên, người tham dự hoàn toàn có quyền từ chối cầm súng hoặc đi săn dưới bất kì hình thức nào.

- Cảm ơn, nhưng ta không giỏi bắn súng lắm.

Orion không phải người theo chủ nghĩa hoà bình, việc ông đứng ngoài cuộc săn vô nghĩa này cũng không liên quan gì đến chế độ ăn chay - mặn hay cách ông nhìn nhận về bản thân mình. Mạnh được yếu thua, cá lớn nuốt cá bé vốn là cách xã hội vận hành, là quy luật tự nhiên mà bất kì giống loài nào cũng phải tuân theo. Và giết chóc vì vui - thứ niềm vui của những người tham gia hội săn này lại đang nằm ngoài quy luật đó.

Kiểu tổ tiên nào sẽ cảm thấy vinh hạnh khi tất cả những gì lũ con cháu làm chỉ đơn giản là tụ tập ăn uống và bắn giết mấy con thú nhỏ để khoe khoang chứ??

- Đức Ngài đang ở đâu?

Dù không phải người tốt nhưng Orion cũng không có ý định khiến bản thân mình sa sút thêm bằng cách tham gia vào trò vui hạ đẳng nhân danh người đã khuất này.

- Đức Ngài cảm thấy không khoẻ nên đã về phòng nghỉ ngơi từ sớm. Orion đại nhân thật sự không định "chơi" cùng mọi người sao?

Tên lắm mồm này là ai vậy? Nếu Orion không nhớ thì chắc chắn chả quan trọng gì rồi. Nhưng mà cái mồm của hắn to thật đấy, to đến mức khiến ai cũng bị hắn thu hút.

- Ngài Orion chưa gì đã định đi rồi sao? Đức Ngài cũng đâu bảo muốn gặp ngài gấp đến vậy?

Một quý tộc khác trong màu áo xanh đã kịp tham gia vào cuộc "trò chuyện".

- Orion đại nhân đừng ngại, chúng tôi sẽ chuẩn bị một vài mục tiêu dễ dàng cho ngài. Dù sao với một người gần như không có cơ hội để tiếp xúc với súng săn như ngài thì việc không biết bắn cũng bình thường thôi mà.

Giá thành đắt đỏ cùng thủ tục phức tạp khiến việc sở hữu súng tư nhân ở đất nước này trở thành một đặc quyền của giới quý tộc. Các hoạt động về súng được kiểm soát chặt chẽ, các khóa học bắn súng cũng không được phổ biến và cơ hội để thường dân được tiếp cận với thứ vũ khí này gần như là con số không tròn trĩnh.

Như vậy, chẳng phải việc một thường dân không biết dùng súng là chuyện quá mức dễ hiểu sao?

Orion biết gã ngầm ý mỉa mai xuất thân của mình, mong chờ một sự đáp trả, một ngòi nổ cho cuộc cãi vã mà hắn sẽ lấy làm bằng chứng cho sự thất thố và thô lỗ, thấp hèn vốn đã có sẵn trong "dòng máu dân đen".

Nhưng thú thật thì, Orion đách–quan–tâm. Ông chỉ mỉm cười, cúi chào và rời đi, bỏ lại đám người trong sự hụt hẫng khi kế hoạch của chúng đi lệch khỏi quỹ đạo.

Orion không thích tranh cãi với người ngu, ông còn chuyện quan trọng hơn phải làm, một cuộc gặp cần được ưu tiên với chủ nhân cao quý của mình.

- Đức Ngài vạn tuế!

Orion kính cẩn cúi người trước chàng trai trẻ, Tân Vương August - gã hoàng tử hèn nhát trong lời đồn nhưng lại không tầm thường như những gì người ta vẫn nghĩ.

- Đến rồi sao Orion?

Một cái nhìn thoáng qua từ vị vua trẻ ngay lập tức nhấn chìm căn phòng này cùng những người đang ở đó bằng thứ áp lực khủng khiếp gợi lên cảm giác sợ hãi nguyên thủy nhất khi con mồi nhỏ bé đứng trước kẻ đi săn hùng mạnh.

- Bọn người kia lại làm phiền ngươi à?

August tỏ ra bận lòng trong khi đi về phía cửa sổ.

- Là thần đã làm phiền nhã hứng của họ mới đúng.

Orion bước đến bên cạnh vị vua trẻ, hoá ra từ đây có thể nhìn xuống toàn cảnh bãi săn.

- Ta nghe nói người thừa kế nhà Hắc Mão đã cầu hôn con gái ngươi.

Tin tức về cuộc liên hôn giữa hai nhà Hắc Mão và Bạch Khuyển đã sớm trở thành đề tài được quan tâm nhất cả nước sáng nay và dự đoán vẫn sẽ tiếp tục "nóng" trong vài tháng tới. Họ gọi đây là đám cưới thế kỉ không đơn giản chỉ vì sức ảnh hưởng của hai gia tộc trên chính trường kinh tế - chính trị, mà còn vì tính hi hữu của nó.

Bạch Khuyển với đế chế công nghệ Artemis cùng Hắc Mão - gã khổng lồ bất bại của ngành y tế, hai gia tộc đứng đầu hai lĩnh vực hoàn toàn không liên quan đến nhau, trên thực tế đã từng ghét nhau như chính cái tên của mình, giờ đây lại sắp trở thành người một nhà?

[- Gái đẹp đã ít lại còn lấy nhau. Cơ hội nào cho tao và những người đàn ông đích thực khác đây?]

[- Úp mặt vào bồn rửa cho tỉnh đi cha :)))))) người ta là con nhà danh môn, có thích zai thì cũng phải là zai nhà hào môn thế phiệt, loại còn lo bữa no bữa đói như cha đầu thai kiếp khác mà mộng đi.]

[- Hai người này quen nhau khi nào í nhỉ? Sao tao chả hít được chút tin ngoài luồng nào vậy?]

[- Hôn nhân sắp đặt? Mua tin?]

[- T nghĩ là mua tin. Hai nhà ghét nhau vãi beep ấy. Có sắp cũng sắp với nhà khác chứ sắp với đứa mình ghét cho nửa đời sau mù lâm sàng à???]

[- Thế là enemy to lovers sao? Đứa nào giãy ngay cái fic liền cho chế!!!]

[ - Có đứa nào lập hội thuyền viên chưa, để t xí 1 slot nào!]

Bằng cách thần kì nào đó, phóng viên đã chụp được cảnh Milk bế Love, cộng với một chút phép màu con chữ nên giờ đây tấm ảnh đã trở thành huyền thoại, được lan truyền với tốc độ chóng mặt bởi những người tự xưng là "người hâm mộ 20 năm" của hai vị thiếu chủ cùng hằng hà sa số những "thuyền viên" mọc lên như nấm sau mưa.

- Vâng, thần cũng mới nhận được tin sáng nay.

Romeo và Juliet phiên bản có hậu ư? Sức liên tưởng đáng nể thật đấy.

- Không ngờ Helios đã nhanh như vậy đồng ý với đề nghị của ngươi, còn mang đến thêm tin vui. Chuyện của hai vị tiểu thư, nếu không nói, ta còn tưởng đôi bên đã qua lại với nhau từ trước.

Ít ai biết, "Ngũ hoàng tử" August là một người vô cùng cẩn thận: cẩn thận ẩn mình, cẩn thận tính toán và cẩn thận dùng người. August biết rất rõ đạo lý đã dùng thì không nghi, đã nghi thì không dùng, nhưng vị vua trẻ vẫn tin rằng việc lập giả thuyết cho mọi thứ sẽ giúp ngài tránh được những rắc rối không cần thiết.

Chẳng hạn như một tách trà nóng hổi, một miếng bánh thơm ngon, hay một hôn ước bất ngờ.

Ẩn sau câu nói bâng quơ của người trị vì tối cao là sự nghi ngờ về việc thông đồng vây cánh giữa hai gia tộc – vốn là điều tối kỵ trong mắt quân vương. Đứng trước "một nửa" lời buộc tội từ chủ nhân, Orion không cảm thấy sợ hãi hay bị xúc phạm, ngược lại càng thêm khẳng định về lựa chọn năm đó của mình.

- Love từ nhỏ đã được nuôi dạy ở cố đô, việc con bé bằng cách nào đó có thể có quen biết với tiểu thư nhà Hắc Mão, thần thật sự không thể quản được. Nhưng có một điều thần dám chắc chắn, rằng hôn ước giữa con gái thần và vị tiểu thư kia chính là chiếc phao cứu sinh cuối cùng mà Helios không còn lựa chọn nào khác ngoài việc bám lấy. Nhất là sau những gì mà con gái lão đã gây ra, thần sẽ không ngạc nhiên nếu việc thiếu chủ nhà Hắc Mão cầu hôn con gái thần là chủ đích của lão. Nếu Helios đã có lòng làm người một nhà với thần, vậy thần cũng không có lý do gì để từ chối.

Cẩn trọng và thẳng thắn, một câu trả lời hoàn hảo có thể làm hài lòng bất cứ vị vua nào, ngay cả khi đó là vị vua đa nghi nhất.

- Ngươi không sợ bọn người nhà Hắc Mão sẽ gây khó dễ cho con gái ngươi sao?

Đã vậy, August cũng không làm khó Orion thêm nữa. Suy cho cùng, lòng hoài nghi sẽ giết chết tình cảm quân thần.

- Cứu với!!!!!!

Tiếng hét thất thanh vang lên từ dưới bãi săn, kéo theo đó là một loạt tiếng súng nổ và tiếng gầm gừ của mãnh thú. Thông thường, để bảo đảm an toàn cho nhà vua cùng các quý tộc khác, các loài thú dữ như cọp, beo, hổ, báo,... đều không được phép đưa vào danh sách vật săn. Nhưng năm nay, có vẻ như một ai đó đã liều lĩnh trên mức cần thiết hoặc vị chúa sơn lâm đã lần theo mùi máu và rong ruổi tìm đến chỗ này, gây ra một cuộc hỗn loạn không ngờ đến.

ĐOÀNG!

Trước khi con hổ kịp vồ lấy nữ quý tộc, một viên đạn đã xuyên thẳng qua thái dương của nó, lạnh lùng và dứt khoát. Phát súng chính xác đến mức cái chết ập đến chỉ trong 1/10 giây ngắn ngủi khiến con hổ thậm chí còn không kịp kêu lên một tiếng trăng trối đã ngã vật xuống đất.

Sau vài giây định thần, gã quý tộc áo xanh lao ngay tới để ôm lấy vợ và con, ánh mắt không thể giấu được sự biết ơn dành cho người đã bắn phát súng cứu mạng đó. Đám đông theo hướng đạn bay nhìn về phía khung cửa sổ mở toang, nơi Orion vẫn đứng bên cạnh August cùng họng súng săn còn chưa tan mùi khói.

Đúng vậy, "tên quý tộc dân đen" mà gã chê cười chính là người đã cứu vợ con gã. Hóa ra tên thứ dân thấp hèn mà họ chế nhạo không biết dùng súng ấy lại là chủ nhân của phát đạn hoàn hảo không thể nào đến từ vận may.

- Bắn tốt đấy, Orion.

Lời khen của August như phát đạn khác găm thẳng vào tim lũ người kém cỏi vốn đã quá đỗi ê chề bởi sự vô năng của mình trước cuộc càn quét ngắn ngủi của con hổ đơn thân độc mã.

Giữa việc được cứu bởi người mình giễu cợt và "tài thiện xạ" còn chẳng bằng nổi một gã "dân thường", cái nào sẽ nhục nhã hơn nhỉ?

- Thất lễ rồi thưa Đức Ngài.

Orion đặt lại khẩu súng vào tay người cận vệ, trong lòng có chút thỏa mãn.

- Quay lại câu chuyện dang dở, thần nghĩ con bé sẽ không sao. Con gái thần tuy có hơi cứng đầu một chút nhưng là đứa biết cân nhắc nặng nhẹ và kiểm soát rất tốt cảm xúc của mình. Ngay cả khi đám người nhà Hắc Mão có không ưa con bé thì bọn họ cũng sẽ không tìm được lý do hợp lý gì để từ chối hôn sự này cả. Xin Đức Ngài yên tâm.

Dù sao thì mối quan hệ giữa hai nhà đã tệ sẵn rồi, đứa con gái này của ông có thể khiến nó tệ hơn nữa sao?

.

.

- Không! Tuyệt đối không! Em thà chết cũng không nhận con mỏ khoét đấy làm cháu dâu đâu!

Câu trả lời dứt khoát của dì Năm nhanh chóng được mọi người tán thành hưởng ứng. Đêm qua họ đã suýt chết, suýt chết đấy! Chậm một chút là đi thật rồi! Chỉ mới ra mắt "nhà vợ" mà đã chẳng coi ai ra gì, nếu để nó thành công gả vào nhà này thì sớm muộn gì hình họ cũng đặt trên bàn thờ hết thôi.

- Anh hai, nếu anh hỏi ý em, hoặc anh không hỏi em thì em vẫn sẽ nói. KHÔNG–ĐỜI–NÀO!

Đúng! Không đời nào!

- Anh có mắng em, em cũng nhất quyết phản đối!

Phải!

- Đêm qua trong bệnh viện, em đã cho người điều tra rồi. Công việc làm ăn của gia đình chúng ta hoàn toàn không gặp bất kì rắc rối nào. Tại sao chúng ta phải hạ mình hòa thân chứ?!

Lợi ích cái quần đùi gì nữa, tính mạng vẫn quan trọng hơn.

- Nếu anh cứ khăng khăng để Milk cưới con nhỏ đó, vậy thì anh hãy mua sẵn quan tài cho mọi người đi!

Hầy.

Helios bất lực day trán. Mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh, người một nhà đồng lòng nghe thì vui đấy, nhưng đồng lòng mất não như thế này thì thà chúng bây cắn xé nhau đi cho rồi.

- Ta không thích phải nặng lời, nhưng nếu các người vẫn nghĩ vấn đề ở đây là tiền bạc thì hãy gạch tên mình ra khỏi tộc phổ rồi nhanh chóng biến khỏi chỗ này, bởi vì ta không thích làm người nhà với bọn dốt nát. Các người nghĩ ta thích thành thông gia với con chó già ranh mãnh đó lắm à? Các ngươi nghĩ ta lại muốn có thêm một đứa tạp chủng nữa trong nhà sao? Nếu không phải vì vinh quang của gia tộc này, vì tính mạng của lũ ngu các người thì ta đã không phải nhục nhã hạ mình đồng ý mối hôn sự này rồi!!!!

Xoảng!

Tách trà nóng hổi cứ thế bị Helios ném xuống đất, tiếng vỡ chát chúa như nhát búa gõ mạnh vào không gian thinh lặng sau tiếng gầm vang dội của ông. Hình như đã lâu lắm rồi, Elio mới lại được nhìn thấy cha mình giận dữ như vậy, đến răng nanh cũng không tự chủ mà lộ ra.

Mấy cô dì chú bác ban nãy còn hùng hùng hổ hổ, ăn to nói lớn, bây giờ ai nấy mặt xanh mày tái, khúm núm sợ sệt, đầu cúi gầm xuống, không dám nhìn thẳng vào mắt cựu gia chủ.

- Vốn dĩ ta và cha không định nói chuyện này cho mọi người biết, nhưng xem ra che giấu không phải là lựa chọn tốt.

Vì Helios vẫn chưa "hạ nhiệt", Elio đành tiếp lời thay cha.

- Tân vương August quyết tuyệt thế nào, có lẽ mọi người đều biết. Sau khi bệ hạ lên ngôi, phàm là đồng đảng của nhị hoàng tử, dù là trực tiếp hay gián tiếp đều chỉ có hai lựa chọn: chết hoặc lưu đày. Người nhà của kẻ có tội cũng được đặt dưới sự giám sát chặt chẽ của triều đình. Cho dù trước đó chúng ta đã kịp vạch rõ ranh giới cùng tội thần Ellise, nhưng việc ả ta tham gia vào vụ cướp ngục đã vô tình dấy lên sự nghi ngờ về lòng trung thành của gia tộc Hắc Mão chúng ta dành cho Ngài.

Hắc Mão Ellise, chị gái của gia chủ Elio – vị tiểu thư thiên tài, người thừa kế sáng giá, đứa con gái mà Helios đã gửi gắm tất cả yêu thương và kỳ vọng, nay chỉ còn lại là một vết nhơ không thể nào xóa mờ của gia tộc Hắc Mão. Ellise từng được chỉ định để trở thành gia chủ thay vì Elio cho đến khi Helios phát hiện ra mối liên hệ giữa ả và tàn dư của bè đảng nhị hoàng tử. Không thể ngăn cản cũng không thể tố giác đứa con cưng này, Helios lựa chọn cắt đứt quan hệ cha con cùng Ellise và gạch tên ả khỏi tộc phổ. Cũng nhờ vậy mà khi Ellise bị kết tội chủ mưu đứng đằng sau vụ cướp ngục giải cứu nhị hoàng tử, gia tộc Hắc Mão mới tránh được một kiếp nạn.

Song, hậu quả ả để lại vẫn cứ như một mồi lửa dai dẳng, âm ỉ, chờ ngày phựt cháy.

- Hiện tại chúng ta vẫn bình an vô sự, chỉ vì chúng ta đã chứng minh được bản thân vô tội. Nhưng nếu nghi ngờ vẫn còn đó, thì sớm hay muộn, bốn chữ danh môn thế gia này cũng sẽ đến hồi chấm dứt.

Bạch Khuyển Orion là con chó săn của August bệ hạ, việc hắn đề nghị "hòa giải" chứng tỏ nhà vua đã để ý đến Hắc Mão. Nếu Helios từ chối, vị vua trẻ sẽ ngay lập tức khẳng định nghi ngờ của mình và việc loại trừ những "kẻ chống đối" là chuyện tất yếu. Chi bằng tăng thêm thành ý, chủ động "hòa thân", thông qua việc tự đặt mình dưới sự giám sát của Bạch Khuyển, bày tỏ lòng trung thành tuyệt đối, dập tan mọi nghi ngờ.

Bằng mọi giá, hôn lễ giữa Milk và đứa con gái nhà Bạch Khuyển phải được tiến hành.

.

.

- Chào buổi sáng dì Prija.

Milk vừa trải qua đêm dài nhất đời mình. Nhờ ơn ai đó, cô gần như không thể ngủ được, vì cứ mỗi lần nhắm mắt lại, cái cảnh tượng đáng xấu hổ mà Milk không muốn nhớ nhất ấy lại hiện lên, rõ ràng, sống động và sắc nét đến từng chi tiết một. Milk trằn trọc đến gần sáng và chỉ thiếp đi khi không gượng được nữa, để rồi sau đó thức dậy vào lúc một giờ chiều.

Quá trễ để ăn sáng cũng chẳng kịp để ăn trưa khi mọi người đều đã dùng bữa từ hai tiếng trước và chẳng chừa lại gì. Muốn lấp đầy cái bụng đói hòng vực dậy tinh thần rệu rã của mình, Milk sẽ phải kiên nhẫn đợi nhà bếp chuẩn bị phần ăn khác, hoặc đơn giản là năn nỉ cái cục bông trắng tuyết cao ngạo ba mét bẻ đôi mang tên Bạch Khuyển Love kia chia cho cô một nửa cái sandwich.

Thế méo nào mà con nhỏ đó dậy sớm được hay thế, còn rảnh rỗi ngồi đọc báo cơ. Cũng đúng, mình mất ngủ đâu có nghĩa là nhỏ cũng vậy. Cơ mà, kia chẳng phải là bọng mắt sao?

- Hắc Mão nhà các người nhiều tiền thế mà không mua nổi cái giường tốt hơn được à? Hại tôi cả đêm qua ngủ không thẳng giấc. Nhỡ đâu tôi vì cái quầng thâm mắt này mà trở nên xấu xí, thiếu chủ Milk có định chịu trách nhiệm không?

Bấy nhiêu đó cũng đòi tôi chịu trách nhiệm, vậy chuyện tối qua cô có chịu trách nhiệm với tôi không?

- Yên tâm, cô không xấu nổi đâu. Vì cái mồm của cô đã giành hết phần trước rồi.

- Đâu có, Milk thiếu chủ hôm qua đâu có nói vậy. Milk thiếu chủ rõ ràng chê tôi là đồ xấu xí.

Là sao nữa vậy????

- Nè nè, ăn nói cho đàng hoàng. Tôi mở miệng chê cô hồi nào?

- Milk thiếu chủ đúng là không có trực tiếp nói ra, nhưng hành động của người lại bán đứng chính bản thân mình đấy.

Nhỏ này giỡn mặt hả?

- Đừng có vòng vo tam quốc, tôi làm gì mà cô bảo tôi chê cô?

- Nếu không chê, vậy sao tối qua thiếu chủ lại không dám nhìn thẳng tôi?

Nhìn thẳng? Milk lục tìm trong mớ ký ức hỗn độn và dường như mọi thứ đều chỉ về cái cô không muốn nhớ lại nhất.

[Thiếu chủ đừng sợ, tôi không ăn thịt người đâu.]

Nhà tắm, hồ nước nóng, cô và Love, hai con người không mảnh vải che thân.....

Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!!!!!!!

Milk nện mạnh đầu xuống bàn, mặt nóng bừng còn trán thì đau kinh khủng khiếp. Nhưng mà đau thì vẫn đỡ hơn quê, vì không cần soi gương Milk cũng biết thừa mình đang đỏ mặt. Một khi để con nhỏ lùn mã tử đó thấy được bộ dạng này của cô, nhỏ nhất định sẽ cười cô tới cuối đời.

- Tôi không có chê cô.

Dù hai cái lỗ tai đỏ chót của Milk đã tố cáo chính chủ nhân của mình.

- Vậy tại sao lúc đó thiếu chủ lại không chịu mở mắt ra nhìn tôi?

- Tôi không nhìn được.

- Không nhìn được tức là chê tôi xấu không muốn nhìn rồi.

Love thở dài, làm bộ ủy khuất.

- Tôi không nhìn được không phải vì cô xấu, càng không phải vì cô xấu mà tôi không muốn nhìn. Tôi không muốn nhìn chỉ đơn giản là vì tôi không thể nhìn, và tôi không thể nhìn không phải vì cô xấu.

Milk cũng chả biết mình đang nói cái gì nữa.

- Vậy là thiếu chủ đang khen tôi xinh?

- Ừm... Hả??? Không!!!!!

Love vui vẻ nhấp một ngụm cà phê trong khi tận hưởng sự bối rối mà mình mang lại cho Milk. Quả nhiên thứ thú vị duy nhất của cái nhà này chính là thiếu chủ của nó.

- Không khen tôi xinh tức là đang chê tôi xấu?

- Không! Đã bảo là không xấu mà?!

- Không xấu sao lại không chịu nhìn?

- Bộ cô thích bị nhìn lắm hả????

- Ừ.

Chịu, nói thế thì chịu. Cãi thế nào lại người ngang?

- Được rồi, tôi không đôi co với cô nữa. Tôi chỉ giải thích nốt lần này thôi, cô hiểu thì hiểu, không hiểu thì...

- Giải thích lại?

Love nhanh nhảu chen ngang.

- Thì kệ! Thì!! Kệ!! Cô!!!!

Nam mô a di đà phật, có ai không, ai cũng được, làm ơn bịt miệng nhỏ lại giùm Milk với.

-Tôi không chịu nhìn cô là vì quan điểm đạo đức của tôi không cho phép tôi nhìn cơ thể của người khác khi chưa có sự đồng ý của họ, hoàn toàn không liên quan gì đến ngoại hình của cô cả. Đối với tôi, sức hấp dẫn của một người chưa bao giờ đến từ vẻ ngoài của họ. Vẻ đẹp chân thật nhất vẫn luôn là vẻ đẹp tâm hồn. Chỉ cần đó là người tôi thích thì dù họ có thế nào đi chăng nữa, vẫn là người hoàn hảo nhất trong mắt tôi.

Gì đây, dáng vẻ nghiêm túc này là sao đây? Ai mượn mà bộ trưởng trình bày?

Lúc nào cũng vậy cả, Love bắt đầu bằng một chút trêu đùa và Milk lại kết thúc nó bằng sự bất ngờ. Love ghét phải thừa nhận, nhưng cô thực sự "hết văn" rồi. Chỉ là mỗi lần người kia nhìn cô như thế, chữ nghĩa trong đầu cô lại không cánh mà bay.

Bị khoá "mõm" bởi con mèo khờ, chả

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net