𝑩𝒆𝒏𝒛𝒐𝒅𝒊𝒂𝒛𝒆𝒑𝒊𝒏.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Em bé ơi dậy nào, hôm nay chúng ta cùng đi ăn nha."

"Chị thôi cái giọng đó được chưa? Cưới chỉ là trên danh nghĩa còn sự thật là tôi chẳng yêu chị lấy một chút, thừa hiểu phải không?"

Đây cũng không phải lần đầu Milk nhận những lời cay đắng này từ em, nếu không phải vì yêu thì chẳng còn lí do nào để chị chịu đựng đến mức này. Giấy kết hôn đều in tên cả hai nhưng chỉ là những dòng chữ chứ ở đó không hề có tình yêu của em.

Không yêu mà lại cưới, lí do là gì? Vì bố mẹ cả hai đã hứa hôn cho những đứa con của họ từ bé. Đáng lẽ người cùng Milk đầu ấp tay gối là Ciize - chị gái của em. Nhưng đen đủi thật, cô chị gái gặp tai nạn trong một lần trên đường đưa đồ ăn trưa cho Milk.

Và thế là em buộc thế chỗ chị gái.

Thái độ tiêu cực mỗi khi đối diện với Milk cũng chỉ vì em hận, em rất hận và luôn đinh ninh chính Milk là lí do khiến chị của em rời bỏ tương lai tươi đẹp phía trước.

...

Tối hôm ấy.

"Nào, sao lại uống say đến mức này hả?"

"Love có nghe chị không? Nói chị nghe sao em say thế?"

"Gì? Có quyền gì mà nói với tôi? Để tôi nói cho chị biết, tôi hận chị đến mức nếu có thể giết được thì đã giết từ lâu rồi."

Em khóc rồi. Đối với em, Ciize là một người chị, một người bạn thân và là tri kỷ của mỗi em mà thôi. Ciize lắng nghe em mọi điều, luôn ở bên mỗi khi cần và hơn hết là người dỗ dành em mỗi khi có chuyện ấm ức.

Chứng kiến vẻ yếu đuối của em, Milk nghẹn ngào cất từng câu chữ.

"Xin lỗi Love. Chị biết những gì đã gây ra thì không thể bù đắp được nữa. Ghét chị, hận chị hay bất kể như nào cũng được nhưng xin em yêu thương mình một chút được không?"

Rơi vào khoảng lặng sau câu hỏi chẳng có tiếng hồi đáp. Im ắng đủ để nghe được nhịp tim và một chút thút thít của em.

"Chắc chị thấy tờ giấy trên bàn tôi để lúc sáng rồi ha? Ký đi rồi ngày mai tôi dọn đồ."

...

Như lời đã nói, em đem theo tất cả mọi thứ thuộc về mình. Bỏ lại Milk trên chiếc giường, nơi duy nhất mà Milk được ở cạnh bên em. Kéo chiếc vali đi trong thời tiết không mấy dễ chịu, mây đen thi nhau đến như hiểu được tâm trạng của Milk. Đúng thật ha? Người buồn cảnh có vui bao giờ đâu..

...

7 ngày kể từ khi em đi, ngôi nhà mang một màu u ám, lạnh lẽo chẳng có hơi người.

Tiếng chuông điện thoại reo khi em đang dở dang mớ công việc.

"Này Love! Sao đám của Milk mày lại không đến?"

À cô bạn June đây mà. Nhưng "đám của Milk" là quái gì?

"Tụi tao có còn là gì với nhau đâu, mà đám là sao? Là đám gì?"

"Mày..là đang không biết?"

"Ừ"

"Hôm nay là đúng 1 tuần Milk mất. Cái hôm mày nhắn cho tao bảo rằng mày và chị ấy đã ký giấy li hôn ấy. Cũng trưa hôm đó là View và tao sang tìm Milk nhưng cửa nhà không khóa nên đi vào xem sao. Mày biết điều tồi tệ gì không? Chị ấy mất trên giường ngủ ấy, đến tận lúc ra đi vẫn cô độc."

Em chết lặng sau lời June nói. Sao có thể là ngày hôm đấy? Trước khi đi, chính em còn thấy chị ngủ cơ mà?

...

À giờ thì nhớ rồi.

Vào cái đêm say mèm đó em đã làm điều mà có lẽ cả đời này sẽ không quên.

"Nếu yêu tôi thì chị lên giường và uống hết lọ benzodiazepin đi."

Loại thuốc này được sử dụng rộng rãi, thường để trị các chứng lo âu, căng thẳng, mất ngủ khi dùng liều cao, giúp chữa bệnh động kinh, nghiện rượu nhưng uống cả lọ cùng lúc thì lại chả chết?




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net