10. Dạo chơi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong khu rừng trên đỉnh đồi có một gốc cây cổ thụ to lớn, rễ của nó trồi hẳn lên trên mặt đất, có thể ngồi trên đó một cách thuận lợi. Milk và Love sóng vai nhau cùng ngồi dưới gốc cây ngắm nhìn trời mây lắng nghe chim hót, cả hai đều ngầm thống nhất không ai nói với ai câu nào.

"Phải rồi Milk, làm sao cậu biết tới nơi này vậy?" Love lên tiếng sau quãng thời gian dài im lặng.

"Mình bị lạc đường, sau đó lần mò tìm ra ngọn đồi này." 

"Mình tự hỏi cậu sẽ làm gì ở xung quanh vùng ngoại ô như thế này để bị lạc?" Love nhướn mày, dịch sát lại gần Milk, nét tinh nghịch hiện lên trên mặt.

"Cậu đoán thử đi, đoán đúng sẽ có thưởng." 

"Là cậu nói đó nha, cậu đi dã ngoại phải không?"

"Đơn giản thế thì mình thách cậu làm gì?"

"Vậy thì thăm họ hàng?"

"Cũng không phải, mình không có thân thiết với họ hàng nào hết."

"Rốt cuộc là tại sao?"

Dấu chấm hỏi to đùng xuất hiện trên đầu Love, nàng suy nghĩ một chút, trong đầu đang liên hệ những việc mà Milk thích làm cùng với nơi ngoại thành như thế này. Bất chợt mắt nàng sáng lên như đèn pha ô tô, reo lên: 

"Nè, không phải cậu...đi đánh nhau đó chứ?"

"Bingo, cậu đoán đúng rồi." Trên môi cô là nụ cười tán thưởng, vẻ mặt đầy sự nhu hòa hiếm thấy.

"Cười cái gì, thích đánh nhau tới vậy à?" Love vừa nói vừa nhéo tay Milk, giọng điệu nghiến răng.

"Ui, đừng có nhéo mình, đã nói rồi chỉ đánh những ai đáng đánh mà thôi." Milk suýt xoa cánh tay tội nghiệp của mình vừa được Love thả ra, nàng mèo này ra tay không chút lưu tình gì cả, bằng chứng là cẳng tay của Milk đỏ lên trong thấy.

"Dù tốt dù xấu gì cũng nên hạn chế đi, mấy chuyện đó không tốt lành gì hết, nhớ chưa?" Love bưng lấy hai má Milk, nhìn thẳng vào mắt cô.

"Dạ, thưa sếp."

Dường như sợ mình chưa đủ chiêu trò, Milk còn dùng tay vắt lên trán như mấy vị trinh sát trong phim tâm lý tội phạm, vẻ mặt giả vờ nghiêm túc, thoạt nhìn rất buồn cười.

"Thôi đi, nhìn cậu ngớ ngẩn quá." Love cười nắc nẻ trước khuôn mặt kia, có thể thấy khả năng chống chịu với mấy trò đùa dai của nàng gần như bằng không.

"Làm gì có kẻ ngớ ngẩn nào ngầu như mình, đúng không?" Milk nói kèm cái nhếch mép nhướn mài quen thuộc.

"Được rồi, chịu thua cậu đó. Trời gần tối rồi, quay về thôi."

Sắc trời dần ngã sang màu tối tăm, áng chừng mấy phút nữa sẽ tối hẳn đi. Nhiệt độ xung quanh dường như cũng có phần giảm, đúng là không còn thích hợp để chơi bời nữa.

Hai người các cô quyết định thu dọn lại đồ đạc, quay trở lại con đường mòn quen thuộc. Đột nhiên, Love nói:

"Milk, nhìn kìa, đó là gì vậy?"

Milk nhìn theo hướng ngón tay Love chỉ, đằng xa kia có một đốm sáng, có vẻ là bắt nguồn từ một đống lửa do ai đó đốt. Ngọn đồi này rất ít người biết tới, bởi vì xung quanh khu rừng trên đồi rất sạch sẽ, minh chứng cho việc không có nhiều người lui tới nơi này, hầu như chỉ có Love đến đây chơi từ bé và Milk vô tình bị lạc mới đến biết đến nơi này. Sự xuất hiện của ngọn lửa kia có chút kỳ lạ thì phải.

"Không phải là ma trơi chứ?" Love run rẩy nói.

Milk kiềm nén xúc động muốn cú một cái vào trán Love.

"Ma trơi gì chứ, là lửa do người đốt, nhưng còn có người biết đến nơi này thì chẳng phải kỳ lạ lắm sao?"

"Đúng là như vậy, ngọn đồi này nằm ở nơi vắng vẻ nhất, dường như chỉ có mình và cậu biết, đường đến đây cũng không dễ tìm, nếu có người khác thì đúng là bất thường." Love gật gù tán đồng.

Milk và Love nhìn nhau trong chốc lát, liền hiểu ý đối phương ngay tức khắc. Hai đôi chân lập tức thả chậm nhịp điệu, nhẹ nhàng tiến đến một góc cây to ở gần đống lửa kia, lặng lẽ nhìn sự việc đang diễn ra.

Chỉ thấy có hai bóng người đứng đó, một nam một nữ. Người đàn ông kia râu ria sồm soàn, tóc tai thì rối tung rối mù, quần áo trên người cũ nát đến rách rưới vài chỗ, trông ông ta hệt như người vô gia cư. Ngược lại, người phụ nữ kia quay lưng về phía hai cô, không thể nhìn thấy mặt nhưng có vẻ ngoài tốt hơn một chút, trông sạch sẽ hơn hẳn tên đàn ông kia.

Milk chợt chú ý đến hình xăm phượng hoàng trên cánh tay cô ta, hình xăm sống động, màu sắc lẫn đường nét đều chứng tỏ nó được thực hiện bởi một thợ xăm không hề tầm thường, có vẻ người phụ nữ đó không phải là người đơn giản.

"Nè nè, loại tốt nhất thì phải thêm cá đó hiểu chưa?" Giọng nói của tên đàn ông rất khó nghe, ồm ồm phát ra.

"Biết rồi, nhưng giờ chưa có, đợi xong đợt này tao lấy giải nhất là tự khắc sẽ có tiền thôi, mau lên, đưa đồ đây." Dựa vào âm thanh có thể phán đoán, người kia chắc hẳn cũng thuộc lớp người trẻ như hai cô.

"Mày nói câu này mấy lần rồi? Có lần nào mày trả đúng hẹn đâu." Tên đàn ông kia bày ra vẻ mặt chán ghét.

"Thì không đủ nhưng vẫn trả chứ có quỵt đâu?"

"Được rồi được rồi, đợi một chút, tao đi lấy đồ."

Người đàn ông kia nói rồi chìm vào trong bóng tối, một lát sau lại bước ra, trên tay là một lọ chất lỏng không màu, không nhãn dán, nó óng ánh lên trong đêm tối khiến Milk phải chú ý đến.

Trên tay cô là điện thoại di động của mình đang ở chế độ quay video, quay rõ ràng mặt của người đàn ông lẫn hình xăm của cô gái kia, đương nhiên không thể thiếu lọ thuốc kỳ lạ đó và khoảnh khắc hai người họ giao dịch với nhau, tất cả đều được ghi lại không sót một giây nào. Trực giác mạnh mẽ của Milk mách bảo cuộc trao đổi này không hề bình thường chút nào.

Ghi lại được bằng chứng, Milk nhanh chóng dắt tay Love rời khỏi đó trong thận trọng, tránh hết mọi khả năng phát ra âm thanh trên đường đi. 

---------------

Hôm nay các Mớp Mớp chúng ta trend giỏi lắm, dù không đạt targer nhưng vẫn đạt hàng M là ổn rồi, cứ tiếp tục phát huy và tuần sau cố gắng đạt được 1,2M tweet nhe. Đừng quên việc tụi mình làm có ích như thế nào với MilkLove là lại có động lực làm tiếp à, vậy nhaaaaa.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net