Chương:22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

______''

Bambam nhận lời gặp của Park Jimin, sau đó gọi điện thoại cho Chaeyoung, thông báo với cô: "Anh trai cô muốn gặp tôi."

Chaeyoung đang thử lể phục. Kang seulgi là con gái một, nên hết sức thân mật với cô, nói là muốn cô làm phù dâu cho mình trong hôn lễ cưới. Hai người đến cửa hàng để xem quần áo mặc trong tiệt đính hôn. Park Chaeyoung là khácg VIP ở đây nên giám đốc tiếp đãi rất ân cần, vừa nghe nói thế đã lập tức mang ra một quyển Album to các loại áo cưới cho Seulgi xem. Chaeyoung tạm thời thử lễ phục mặc trong buổi tiệt đính hôn, nhân viên bán hàng quen biết nói: "Số đo của cô Park chúng tôi đều có cả rồi, nhưng chiếc váy này là của một nhà thiết kế độc lập, có cần ngày mai gọi anh ta dẫn theo trợ thủ đến xem cô mặc thử rồi sửa lại theo không?"

"Khỏi cần." Chaeyoung nói: "Giúp cô Kang thử đồ cho tốt là được rồi, tôi chỉ ăn theo thôi."

Nhân viên bán hàng cẩn thận giúp cô dùng ghim lại chỗ thắt lưng của bộ lễ phục, rồi vuốt vuốt cho vào nếp, nhìn người trong gương nói: "Đẹp thật! Chiếc váy dạ hội năm trước cô mua cũng là của nhà thiết kế này đấy, tác phẩm của anh ta rất kén người, người bình thường mặc vào chẳng ra gì cả, nhưng cô mặc lại càng tôn lên khí chất."

Chiếc váy năm trước..." Chaeyoung nhớ lại, cô mua chiếc váy ấy là vì lễ Giáng sinh, mấy năm gần đây, việc làm ăn của Park Jimin càng làm càng lớn, đến giáng sinh lại được mời đi ăn Buffer do Hiệp hội Thương Mại tổ chức. Đàn ông vào dịp đó điều dẫn vợ theo, Jimin không có vợ nên dẫn cô đi để đối phó với phe đảng các bà vợ, vì vậy cô đã đến cửa hàng đặt một lộ lễ phục. Đáng tiếc, hôm ấy Park Jimin uống nhiều rượu, về nhà xong nổi cơn điên, xé toang cả chiếc váy ấy của cô, bây giờ nhớ lại, nếu thực sự để nhà thiết kế kia biết được, chẳng hiểu anh ta có tức hộc máu hay không nữa. Đúng lúc này, Bambam gọi điện thoại tới, báo cho cô biết Park Jimin hẹn gặp anh ta.

Chaeyoung nói: "Anh ấy muốn gặp thì anh cứ đến, nhưng tính tình anh trai tôi không được tốt cho lắm, anh nói năng phải chú ý một chút."

"Tôi biết rồi." Bambam ngập ngừng giây lát, lại hỏi: "Cô đang làm gì đấy?"

"Thử quần áo, anh trai tôi sắp đính hôn."

"Ừm."

"Có muốn tôi chụp ảnh cho anh xem không?"

"Cái gì?"

"Ảnh tôi mặc váy mới ấy." Chaeyoung làm vẻ nhõng nhẽo: "Anh phải đặt làm hình nền cho điện thoại đấy nhé!"

"Được."

Chaeyoung hướng vào gương chụp mất tấm ảnh, rồi chọn ra hai tấm gửi MMS cho Bambam
Một tấm cô đanh chống nạnh mỉm cười, trông như người mẫu trang bìa của tạm trí, tấm kia cô lại cố ý vặn eo, chụp hàng ghim băng ghim ở sau lưng. Chỉ thoáng sao, Bambam gửi tin nhắn hỏi: "Ghim băng ở sau lưng để làm gì?"

"Để đánh dấu kích cỡ, chiếc váy này cả thế giới chỉ có đúng một chiếc, nên có thể tùy theo thân hình mà sửa lại."

"Trông như con nhím ấy?"

Hứ!"

Bambam thấy cô gửi đến một chữ "hứ" hờn dỗi
không khỏi nhếch mép cười cười, đặt tấm ảnh sau lưng toàn ghim băng ấy của cô làm hình nền điện thoại, sau đó kiểm tra lại thời gian, ra ngoài gặp Park Jimin.

Park Jimin sai tài xế đến cổng trường đón. Bambam vốn tưởng rằng Park Jimin hẹn gặp ở nơi nào đó bí mật kín đáo, không ngờ lại là miếu Thờ chân núi. Nơi này hương hỏa rất vượng, lại khu phong cảnh nổi tiếng, du khách qua lại nườm nượp như con thoi. Có diều, lúc Bambam đến nơi thì đã quá giờ mở cửa của khu Thờ, nên cả trong lẫn ngoài đều không có khách dâng hương, kể cả những người trong Thờ, cũng đã hết giờ làm việc. Bọn họ trực tiếp đi vào qua cánh cửa nhỏ của bãi đỗ xe, thì ra vẫn còn cửa không đi qua chỗ soát vé.

Đi tới bên ngoài cửa Miếu, hai vệ sĩ của Jimin chặn anh ta lại: "Anh Bam, xin lỗi."

Bambam thoáng ngẩn người, rồi lập tức hiểu ra
giơ tay lên, một người cầm thiết bị giống như bảo vệ sân bay quét một lượt khắp người anh từ trên xuống dưới, lại yêu cầu anh đưa hết điện thoại di động, ví tiền, chìa khóa ra. Bambam cũng không thấy làm bực bội, mỉm cười đưa cho bọn họ, rồi đi qua cửa.

Cả gian điện lớn, chỉ có một mình Park Jimin, ánh tà dương chiếu vào đại điện, kéo chiếc bóng của anh ta dài thườn thượt, toát lên một vẻ cô tịch lạ thường, cũng không biết Kim Taehyung xưa nay vẫn theo anh ta như hình với bóng đã đi đâu mất. Bambam nhìn Jimin một mình dâng hương trước bàn thờ Phật, bộ dạng có vẻ hết sức thành kính. Không biết đứng như vậy bao lâu, Jimin mới cắm que hương vào bát hương, sau đó quỳ xuống vái ba vái, bây giờ mới đứng lên, xoay người lại nhìn Bambam. Anh ta không chào hỏi gì, chỉ bảo: "Đến đây, thắp nén hương."

Bambam làm theo lời anh ta, dâng hương nhưng không váy lạy, chỉ nói: "Anh mười, em không tin mấy thứ này."

"Tin hay không cũng chỉ là một ý nghĩ mà thôi."
Park Jimin chăm chú nhìn pho tượng Bồ tát mặt mũi hiền hậu từ bi đang cúi nhìn xuống trên khám thờ nói: "Giết người phóng hỏa đeo bạc vàng, xây cầu làm đường chết mất xác. Đám người trong hắc đạo chúng tôi, nếu tin vào nhân quả báo ứng thì đã chết cả vạn lần rồi."

Bambam lấy làm thắc mắc: "Vậy sao anh Mười vẫn quỳ bái?"

Jimin hiển nhiên là khách quen ở đây, rất thông thuộc đường lối, anh ta dẫn Bambam đi vào một khung cửa tròn ở sân sau, bênh cạn còn đặt một tấm bảng thông báo đề "Khách quan xin dừng bước." Thì ra, bên trong khung cửa tròn này là một dãy thiền phòng, Taehyung đứng bên dưới mái hiên, khẽ gật đầu với bọn họ. Bên cạnh gã ta có một tay vệ sĩ bưng chiếc khay, rõ ràng là không kiển tra được gì. Lúc này, thấy bọn họ đi vào, tay vệ sĩ liền đưa chiếc khay tới. Bambam cầm chìa khóa, ví tiền cho vào túi, còn Jimin thì lấy làm hứng thú, cầm điện thoại của anh lên xem, thấy ảnh nền của màn hình chưa mở khóa chính là ản Park Chaeyoung, Jimin nhìn hàng ghim băng trên người cô trong tấm ảnh, nhớn mày nói: "Như con nhín vậy."

Bambam cũng bật cười thành tiếng, nói: "Em cũng bảo cô ấy như thế, kết quả làm cô ấy tức giận, mặc kệ em luôn."

Jimin cười hờ hững, đưa trả lại điện thoại, hai người đi vào thiền phòng, bàn trà đã bày sẵn từ trước, nhưng không có ai khác. Bọn họ ngồi xuống, Jimin bắt đầu tráng chén nói: "Thực ra cũng không phải vì uống trà, mà chỉ muốn tìm nơi tiện nói chuyện thôi. Lục soát người cậu cũng không có ý gì khác, là vì sợ cậu mang những thứ không nên mang."

"Anh mười cũng quá cẩn thận rồi." Bambam vội vàng bổ sung thêm một câu: "Có điều, cẩn tắc vô lưu."

"Cũng hết cách, gần đây tình hình căng thẳng quá." Jimin khẽ ngửi mùi trà, chậm rãi nói: "Có chuyện này, tôi cần tìm người tin cậy đi làm, lại phải là gương mặt mới, vì vậy mới nhờ đến cậu."

Bambam tỏ vẻ rất tò mò: "Anh mười muốn em đi làm chuyện gì ạ?"

"Thực ra cũng không có gì, đưa một món tiền cho một người thôi." Jimin nói: "Chỉ phải sang Thái một chuyến."

Bambam gãi gãi đầu, hỏi: "Bao nhiêu tiền vậy?"

"Tám mươi triệu." Jimin mỉm cười: "Đô la Mỹ."

Bambam sửng sốt: "Món tiền lớn như vậy, làm sao mang ra khỏi biên giới được?"

"Vậy nên mới phải âm thầm thực hiện." Jimin nói: "Khi đến biên giới, sẽ có người tiếp ứng cậu, sau khi qua biên giới, bên Thái Lan cũng sẽ có người đến đón cậu. Cậu yên tâm, tiền tôi bảo mang đi không phải là bẩn, cũng không phải là tiền hàng gì, chỉ là năm trước tôi hơi túng thiếu, mượn người ta một khoản tiền, bây giờ trả cả gốc lẫn lãi thôi. Làm cái nghề này, chỉ cần nhận tiền mặt, vì vậy mới phải nhờ cậu đi một chuyến."

"Em sợ làm không tốt, lỡ mất việc của anh Mười."

Park Jimin cười cười: "Nếu cậu không muốn làm cũng chẳng sao."

"Không phải, thật tình là không phải." Bambam lúng túng nói: "Cả món tiền lớn như vậy, em chỉ sợ mình đánh mất, hay trên đường xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, làm lỡ mất việc của anh Mười thì em chẳng cong mặt mũi nào gặp anh Mười, càng không còn mặt mũi gặp Chaeyoung nữa..."

Jimin phá lên cười, tựa hồ rất vui vẻ. Anh ta khẽ gõ ngón tay lên khay trà, hỏi Bambam: "Cậu biết tôi làm nghề gì không?"

Bambam nói: "Anh Mười là đại anh hùng, là ông chủ lớn."

"Được rồi, muốn theo đuổi em gái tôi thì cũng không cầm nịnh bợ tôi như thế." Jimin vẫn tươi cười, có vẻ rất vui: "Dù là xã hội đen thì đánh đánh giết giết chỉ là trò chơi của mấy đứa trẻ trong trường mẫu giáo thôi, từ cổ chí kim, kiếm tiền phải dựa vào cái gì chứ? Là đi những nơi người khác không thể đi, làm những việc người khác không thể làm. Cậu đã đến Bình Viễn bao giờ chưa?"

Bambam hơi ngẩn người ra, rồi nhang chóng lắc đầu.

"Đó là thủ đô tài chính của xã hội cổ đại, những tiền trang, hiệu đổi tiền lớn nhất thiên hạ đều tập trung ở huyện thành Bình Viễn nhỏ bé, rất kỳ lại phải không, nhưng lại không có gì kỳ lạ cả. Người thời xưa khó mang theo vàng bạc ra cửa, vì vậy người Bình Viễn đã nghĩ cách mở tiền trang, phát hành ngân phiếu, để dòng tiền chảy khắp thiên hạ." Jimin nói: "Đó chính là hình thái ban đầu của ngân hàng, đến thơg hiện đại, tiền bạc lưu thông đổi thành tiền giấy, nghiệp vụ ngân hàng lại càng thêm đa dạng, nhưng có một số nghiệp vụ, ngân hàng không thể làm được."

"Nam Duyệt là thành thị có ngành công thương nghiệp phát triển nhất, lượng tiền mặt lưu hành mỗi ngày ở thành phố này là một con số khổng lồ đến mức không thể tưởng tượng nổi, khi ngân hàng kết toán cuối năm, phải dùng đến những cỗ máy tính khổng lồ mới tính được số liệu họ cần. Mặc dù vậy, việc vay mượn tiền trong dân chúng vẫn hết sức hưng vượng, vì có một số nghiệp vụ, ngân hàng căn bản không thể hoàn thành được, thậm chí luật pháp cũng không cho phép họ thực hiện. Một số tiền của một số người lại không rõ lai lịch, tuyệt đối không thể gửi ngân hàng. Thử nghĩ xem, một người không có thu nhập chính đáng, trong tài khoản lại tăng thêm ba mươi triệu, làm sao có thể không khiến người ta sinh nghi chứ? Số tiền này, nhất định phải nghĩ cách rửa cho sạch."

Bambam rốt cuộc cũng hiểu ra: "Ngân hàng ngầm?"

Jimin mỉm cười nhìn anh ta: "Tôi cũng không biết mỗi năm công ty tôi có thể quay vòng bao nhiêu tiền nửa, có điều mỗi ngày chắc chắn vượt qua tám mươi triệu đô la Mỹ, có mỗi tám mươi triệu đô cỏn con mà cậu cũng sợ làm mất của tôi, sau này làm sao có thể theo tôi làm việc lớn được?"

Bambam thở hắt ra một hơi, nói: "Anh mười, chỉ cần anh tin em, em sẽ đi."

"Em gái tôi thích cậu." Jimin vỗ nhẹ lên vai anh ta, ra vẻ thành thật giãi bày: "Chúng ta sớm muộn gì cũng sẽ là thành người một nhà, nếu cậu có lòng, thì tới giúp tôi sớm một chút."

Lúc hai người bọn họ nới chuyện riêng, Taehyung đứng ngoài hành lang hút thuốc, vì thuốc lá khiến phản ứng của người ta trì trệ. Ngược lại, mấy năm nay Park Jimin lại hút càng lúc nhiều. Hồi thanh niên, một ngày chỉ nữa bao là cùng, bây giờ thì một ngày ba bao nếu Park Chaeyoung còn giở quẻ thêm trò gì nữa, anh ta có thể hút đến ho ra máu, lần trước Taehyung không nhịn được, nói móc anh ta sớm muộn gì cũng ung thư phổi, nhưng Jimin chẳng hề để tâm: "Hút thuốc cậu cũng lải nhải, muốn ép tôi hút thứ khác nữa chắc?" Taehyung không muốn nghĩ đến những chuyện này nữa, anh nén đầu mẩu thuốc đi, dùng mũi giày giẫm nát, rồi bảo tay vệ sĩ: "Tôi đi vệ sinh, mấy cậu để ý một chút."

Nhà vệ sinh ở rất xa, trời đã tối đen, xung quanh không có một ai, nhưng anh ta vẫn cẩn thận kiểm tra khắp lượt bên trong, xác nhận không có người mới lấy điện thoại gọi cho Chaeyoung.

Nhận được điện thoại của Taehyung, Chaeyoung rất bất ngờ: "Anh trai tôi làm sao à?"

"Sao cô không hỏi xem thầy giáo cô làm sao rồi?"

"Nếu anh trai tôi làm gì Bambam, anh cũng chẳng gọi điện cho tôi làm gì."

Park Chaeyoung, cô hận anh Mười lắm phải không?"

Giọng Chaeyoung nghe rất lãnh đạm: "Đây là chuyện nhà của chúng tôi, không đến lượt anh chõ miệng vào."

"Cô có hận anh Mười hay không cũng chẳng có can hệ gì, đối xử với anh Mười thế nào cũng chẳng can hệ gì, nhưng không thể coi anh ấy là khẩu súng của cô được."

Chaeyoung bật cười: "Anh Kim, anh bận bịu như vậy, gọi điện thoại cho tôi chẳng lẻ chỉ để nói những lời vô vị này thôi sao?"

"Anh ấy nhìn thấy tấm ảnh rồi."

"Ảnh gì chứ?"

"Người ngay nói chuyện thẳng, chúng ta đừng vòng vo tam quốc nữa, gầm đây tình hình rất không ổn, anh Mười còn định tiến cử Bambam nhập hội, con người này lai lịch chẳng rõ ràng, làm sao dùng được chứ?"

"Anh trai tôi muốn dùng người nào thì liên quan gì đến tôi?" Chaeyoung lại càng lạnh nhạt hơn: "Những việc các người làm ở bên ngoài xưa nay tôi đều không biết, mà cũng chẳng muốn nghe."

"Ăn nhon mặc đẹp, tất cả đều do anh Mười chu cấp cho cô. Cô lại nhất quyết khích anh ấy dùng người ngoài trong thời điểm này, nếu xảy ra chuyện sẽ hại chết bao nhiêu người cô biết hay không?"

Chaeyoung không nói không rằng, dập máy luôn.

Lúc cô đi vào phòng ăn, Kang Seulgi còn tưởng là Bambam gọi điện tới nên cô mới tránh ra hành lang để nghe, liền trêu chọc: "Yêu đương đường đường chính chính, có gì mà phải ngại ngùng chứ?"

Chaeyoung biết cô hiểu lầm, nhưng cũng chẳng buồn giải thích, chỉ nương theo ý tứ ấy làm bộ xấu hổ: "Cả chị cũng trêu em nữa sao? Em với thầy Bam chỉ mới bắt đầu qua lại thôi..."

"Lúc mới bắt đầu là thời điểm đẹp nhất đấy!" Seulgi nhoẻn miệng cười: "Người nào lúc mới bắt đầu yêu đương mà chẳng ngọt ngào như mật chứ?"

"Ưm..." Chaeyoung nói: "Em thật không thể tưởng tượng nổi con người nghiêm khắc như anh trai em, lúc yêu đương sẽ có bộ dạng như thế nào...""

"Không phải em nói anh ấy trước đây có rất nhiều bạn gái sao?"

"Anh ấy không dẫn về nhà đâu, có lúc tình cờ gặp trên đường, cả bọn chỉ nói chuyện một lúc thôi, em chưa trông thấy bộ dạng yêu đương nghiêm túc của anh ấy bao giờ."

Seulgi hơi mất tự nhiên, lại có vẻ ngượng ngùng: "Thực ra cũng gần giống với thầy giáo Bam của em thôi, chẳng qua chỉ là ăn cơm, đi dạo, uống trà..."

Phần bít tết trước mặt Chaeyoung đã nguội, một tay cô cầm nĩa chọc chọc vào, một tay chóng lên trán, bộ dạng như một nàng thiếu nữ sầu muộn, hoi: "Chị Kang, hôm nay chị thức muộn một chút được không?"

"Sao thế em?"

"Anh em không thích thầy giáo Bam lắm, lúc nãy thầy ấy gọi điện cho em, bảo anh em tìm thầy ấy..." Chaeyoung ấp úng nói: "Em sợ thầy ấy nói chuyện với anh trai em không được êm thấm, buổi tối anh em trở về, nhất định nổi cáu lên với em."

"Sao lại thế được chứ?" Kang Seulgi có chút nghi hoặc: "Lần trước chúng ta lên núi, anh trai em không phải đang ở cùng thầy giáo Bam sao
? Chị thấy hai bọn họ hợp nhau đấy chứ. Đàn ông mà, có thể cùng nhau đi đến những nơi ấy thì giao tình cũng không đến nỗi nào đâu."

"Thật không vậy?"

"Đương nhiên rồi." Seulgi an ủi cô: "Em ấy à, chuyện gì cũng nghĩ quá nhiều, anh trai em nói chuyện nhiều khi không để ý lắm, chị thấy chẳng phải anh ấy không thích em đây, mà chỉ là ở nhà nói chuyện kiểu ấy que n rồi đấy thôi."

Chaeyoung cụp mắt xuống, hàng mi đổ bóng xuống mí mắt thành một quầng bóng mờ mờ, toát lên vẻ âu lo: "Chị Kang, hay đợi tối nay anh em về, chị nói giúp em và thầy giáo mấy câu..."

"Tất nhiên là được rồi." Kang Seulgi thấy hơi buồn cười, hôm nay cô đã thử lễ phục đính hôn lại đến tiệm xem đồ trang sức, cả áo cưới cũng đã xem qua một số mẫu, tâm trạng đang rất tốt, vì vậy đặc biệt lấy lòng Chaeyoung: "Yên tâm đi, không có chuyện gì đâu."

Bọn họ ăn xong bữa tối rồi trở về nhà, đợi đến hơn mười giờ, Jimin vẫn chưa về. Kang Seulgi quen đi ngủ sớm, cứ nhìn màn hình ti vi ngáp ngắn ngáp dài, Chaeyoung bèn khuyên cô lên lầu đi nghỉ, nhưng Seulgi nói: "Không sao, đợi anh trai em về đã, em đừng lo lắng nữa."

Đợi đến tận nữa đêm Park Jimin mới về nhà, vùa bước vào cửa thấy đèn đuốc sáng trưng, hai cô gái đều chưa đi ngủ, anh không khỏi lấy làm ngạc nhiên: "Sao giờ này em vẫn chưa ngủ?" Câu này, đương nhiên là nói với Kang Seulgi.

"Anh chưa về, em không ngủ được." Seulgi đã đứng dậy từ trước, đón lấy áo khoác anh ta vắt lên cánh tay, hỏi: "Có đói không, nhà bếp vẫn hầm cháo đấy."

"Không cần, buổi tối bàn chuyện với người ta, ăn no lắm rồi." Jimin thúc giục cô: "Em mau lên đi ngủ đi, đừng thức khuya quá."

"Em lên trước đây." Chaeyoung không không để lỡ thời cơ nói: "Anh ở với chị kang nhé, người ta chờ anh cả buổi tối rồi đó."

Cô vừa đi, Park Jimin liền đưa tay vuốt ve gương mặt Seulgi: "Sao vậy em?"

"Anh chưa về, em cứ cảm thấy bất an làm sao đó."

"Uống sữa chưa?"

"Chưa."

"Anh đi hâm sữa cho em, uống vào cho dễ ngủ." Anh ta đứng dậy đi về phía nhà bếp, lát sau quả nhiên bưng ra một cốc sữa bò: "Nào, chúng ta lên lầu."

Đến phòng Seulgi, anh ta tiện tay đặt cốc sữa lên tủ đầu giường, nói: "Em ngủ sớm đi, ngày mai còn phải đi làm nữa đấy."

Nhưng Kang Seulgi lại ôm lấy vai anh ta từ phía sau, Jimin cao hơn cô rất nhiều, vì vậy cô phải kiễng chân lên mới ôm được cổ anh ta: "Không hôn chúc ngủ ngon à?"

Park Jimin quay người lại hôn cô, có điều chỉ chạm khẽ lên môi cô rồi buông ra ngay, thấy ánh mắt u ám của cô, anh ta bèn nựng nựng lên má, nói: "Cửa không đóng."

Làm gì có ai xông vào chứ." Seulgi làm nũng: "Người ta đợi anh đến nửa đêm, anh lại chỉ qua quýt như vậy thôi à?"

Jimin cười cười, đi tới đóng cửa phòng lại, Seulgi chợt nhớ ra Park Chaeyoung ở phòng bên cạnh, sợ cô chưa ngủ đi ra trông thấy, lại dặn một câu: "Khóa trái vào!"

Jimin khóa trái cửa, bước lại ôm lấy cô, sau đó đặt cô lên giường, nhưng không rút tay ra, chỉ thong thả hỏi: "Khóa trái cửa vào để làm gì thế?"

Mặt Jimin áp sát vào mặt cô, Seulgi cơ hồ có thể nhìn thấy bóng mình trong mắt anh ta, mặc dù anh ta đang cười, nhưng trong mắt lại không có chút ôn nhu dịu dàng nào cả, người đàn ông này chính là như vậy, trái tim anh ta cứng rắn như đá như vàng, rất hiếm khi bộc lộ cảm xúc thật, gần như không bao giờ có ngoại lệ. Cô ngẩng mặt lêb hôn vào càm anh, hỏi: "Lại uống rượu nữa à?"

"Một ít thôi." Jimin hờ hững đáp, nghịch ngợm mái tóc dài buông xõa của cô: "Bàn chuyện làm ăn sao mà không uống rượu được?"

"Vừa hút thuốc vừa uống rượu, mùi trên người anh sắp hun chết được một con lạc đà rồi." Seulgi chầm chậm vuốt ve gương mặt tuấn tú của anh ta: "Đi tắm đi."

"Anh về phòng đi tắm." Jimin đột nhiên có vẻ mất hứng, buông tay ngồi dậy.

Seulgi ôm lấy eo anh, dịu dàng hỏi: "Sao thế?"

"Em vẫn chưa được ba tháng, không ăn được, chỉ cho anh nhìn thôi, đâu ra chuyện tàn nhẫn như thế chứ. Anh về phòng đây, cho đỡ khó chịu."

Kang Seulgi cười híp mắt lại, xoay mặt anh ta qua hôn một cái: "Thực sự không làm bừa ở bên ngoài đấy chứ?"

Park Jimin nửa cười nửa không liếc nhìn cô, ở khoảng cách gần, đôi má Seulgi tựa như ngọc mỡ dê, cơ hồ chỉ thổi khẽ một cái cũng rách toác ra được. Anh ta nói: "Anh mà làm bậy ở bên ngoài thật thì em tính sao?"

"Em còn tính sao được nữa..." Giọng nói Seulgi toát lên vẻ tủi hờn: "Em có quản anh được đâu..."

"Uống sữa rồi đi ngủ đi." Jimin đưa cốc sữa cho cô: "Ngoan nào, đừng nghĩ ngợi lung tung nữa, đợt này anh bận lắm, chẳng rảnh đâu mà đi làm bậy."

(Hỡi mọi người ơi, mình biết rất nhiều bạn đã đọc chuyện của mình ra. Đừng quên Follow mình nha❤) hôm giờ mình hơi bận nên không ra kịp, bây giờ mình sẽ ra thiệt là nhanh, cho mọi người đọc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net