2. Ốm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Yoongi đâu, lên gặp ta"

"Dạ thưa ông chủ, cậu Yoongi ốm rồi ạ. Ông phiền gì cứ nói tôi sẽ làm thay ạ"

"Ốm? Ta nuôi nó để nó ốm là không phải làm? Mau gọi nó lên cho ta!"

Ông Kim gằn giọng, vào phòng của mình rồi đóng sầm cửa lại.

"Bố cần gì cứ nói sao cứ gọi anh Yoongi lên vậy ạ? Bố biết là anh ấy đang ốm và rất mệt mà?"

"Ta không quan tâm, gọi nó lên đây cho ta"

Cậu tức giận, bàn tay nắm chặt lại đóng sầm cửa đi ra ngoài.

"Cảm ơn cậu chủ đã quan tâm. Tôi khỏe rồi."_Nhìn dáng vẻ anh mệt mỏi bước ra từ cánh cửa phòng, cậu hơi xót lòng nhưng vẫn không thể làm gì được.

Nhìn cậu giận giữ bước vào phòng, anh thở hắt ra rồi từ từ tiến vào phòng ông chủ.

...

Cậu thật khó hiểu.

Sống với nhau hơn 10 năm. Chính xác là 14 năm.

Tại sao mọi người ai cũng coi anh như là người nhà. Mà bố anh không như vậy. Anh cũng giữ một khoảng cách khá xa so với người trong gia đình.

Từ bé đến lớn anh ở trong nhà khác gì một người con ?

Ting ting

Tất cả suy nghĩ trong đầu cậu liền bị đánh bay đi bởi tinh nhắn của cậu bạn Park Jimin

"Ê mày tối nhớ đến"

...

Đang nhập

...

"Nhớ mời cả anh Yoongi nữa •///•"

"Ô vl có thể thôi cũng để t đợi nửa tiếng đồng hồ"

"Hihi"

"Thôi t ngủ đã. Mấy nay thức học bài mệt chết được"

"Oke bạn yêuuuu 😆😆"

Kết thúc đoạn tin nhắn với cậu bạn. Taehyung liền nằm vật người ra, vươn vai chìm vào trong giấc ngủ.

Đến khi cậu tỉnh dậy cũng đã 2h chiều rồi.

Cũng là định sẽ đi mua đồ để dự sinh nhật thằng bạn thân. Vì hôm nay anh cũng đi nên cậu quyết định chạy qua phòng anh. Rủ anh cùng đi mua đồ với mình tiện sắm cho anh một bộ thật điển trai để đến bữa tiệc.

Khi vừa mở cửa phòng anh

Không một ai

Nghe tiếng nước chảy ở phía trong nhà tắm. Cậu nhón chân đi đến trước cửa, cười nham hiểm. Cậu đột nhiên mở mạnh cửa phòng tắm.

"Lêu lêu lêu.... ơ anh. Yoongi!!!! YOONGI!!!"

Thấy anh bị ngất xỉu ở trong phòng tắm. Gọi mãi không trả lời. Cậu sốt sắng bế anh lên giường. Gọi cho bác sĩ đến khám cho anh.

Anh dần mở mắt. Đối diện với mình là Jung Hoseok.

Bác sĩ Jung nhìn anh, thở dài.

"Anh biết vấn đề ở đây chứ?"

"Vâng"

"Nếu anh bị bạo hành cứ nói với tôi"

"Cảm ơn bác sĩ, tôi là gay. Tôi tự thân muốn vậy."

Một cái lắc đầu của bác sĩ Jung. Anh ngồi trên giường nhìn bác sĩ trẻ ánh mắt lo lắng

Dường như đọc được suy nghĩ của anh. Jung Hoseok liền nhỏ giọng

"Anh yên tâm, tôi sẽ giữ bí mật cho anh. Nhưng nếu có chuyện gì thì cứ nói với tôi nhé"

"Cảm ơn bác sĩ"

Anh liền thở dài. An tâm.

Đột nhiên cánh cửa mở ra, con người to lớn kia nhảy bổ vào người anh xoa xoa nắn nắn chân tay xem xét tỉ mỉ. Vừa lật tung người đang ốm lên vừa hỏi bác sĩ giọng lo lắng.

"Anh ấy bị sao không bác sĩ?? Anh ấy làm sao mà ngất vậy?"

Yoongi nhìn bác sĩ Jung, ánh mắt mang lên vẻ mặt lo lắng và sợ hãi

"Haha, anh ấy là tụt huyết áp thôi, nghỉ ngơi một lúc liền không sao"

"Àaaa" cậu thở ra an tâm rồi đợi lúc bác sĩ vừa rời phòng. Cậu liền dụi mặt vào trong bụng anh.

Nũng nịu cậu nằm nghịch nghịch cúc áo trắng trắng vừa hưởng thụ mùi hương của anh. Thực gây nghiện màaaaaa.

"Anh ơi"

"Cậu chủ gọi tôi ạ."

"Lát anh cùng mua đồ tối đi sinh nhật bạn với em nhé"

"Vâng thưa cậu chủ"

Ánh mắt sáng lên nhìn Taehyung cưng chiều, vừa xoa tóc cậu trai đang nghịch chiếc cúc áo của bản thân. Anh ngước lên trần nhà thở hắt ra một hơi rồi lại nhìn cậu. Thật sự...anh yêu cậu.

...

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net