Wine

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

11h10' - Genius Lab

Min Yoongi ngồi trước màn hình máy tính, dưới chân là rải rác các vỏ rượu rỗng. Tiếng rè từ chiếc máy lạnh đã cũ càng thêm rõ ràng trong không gian đặt quánh mùi rượu, rõ cả những âm thanh đang lộn xộn trong đầu hắn lúc này. Namjoon vừa ra về, sau khi để lại cho hắn túi thức ăn nóng hổi vì lo lắng cho dạ dày của ông anh thứ khó tính.

Yoongi không muốn ăn, hiển nhiên chẳng ai muốn đụng đến thức ăn sau khi đã nốc đầy rượu vì muốn tìm đến cơn say. Lần đầu tiên trong đời, Yoongi mong mình có thể say đến vậy. Say khướt đến mức có đủ can đảm để giữ em ở lại. Say hơn cái lần hắn cùng khóc với cả bọn vì tương lai bất định khi xưa.

Màn hình điện thoại chợt sáng, hiển thị dòng tin nhắn đang nhấp nháy đến chói mắt.

Em thương anh, Min Yoongi.

Điện thoại lại lần nữa sáng lên, kéo theo buồng khí của hắn kiệt quệ.

Vậy anh có còn thương em không?

11h13' - Genius Lab

Đến tận bây giờ anh chẳng thể quên được sự ngọt ngào níu giữ

Vẫn chẳng thể nhận ra ấy chỉ là giấc mộng khiến anh lạc lối  - Wine/ If I get drunk today

Hoseok chẳng bao giờ gọi hắn bằng tên khi chỉ có họ. Em luôn ngọt ngào gọi một tiếng Yoon. Chẳng có kính ngữ. Chẳng có gì cả. Nhưng đối với hắn đó là tiếng kêu dịu êm nhất trong đời.

Yoongi vẫn nhớ rõ khuôn mặt ngượng ngùng cùng đôi mắt lấp lánh hạnh phúc khi em gọi tên hắn thay cho lời yêu. Lần thứ hai là khi em trao tất cả với âm thanh ngọt ngào mộng mị. Đến lần thứ ba, phải chăng ba tiếng Min Yoongi là dáng hình của nỗi đau đang được em ôm ấp?

Màn hình vụt sáng hình ảnh của cậu trai đôi mươi mỉm cười rạng rỡ rồi lại vụt tắt để soi rõ người đàn ông đang lặng thinh trong gian phòng ngột ngạt. Từ sâu trong tiềm thức hắn biết mình luôn khao khát em. Hắn muốn nghe giọng em, muốn được ôm lấy em. Hay ít nhất cho hắn nhìn thấy em để biết mình vẫn còn tồn tại khi trái tim không ngừng đau đớn kiệt quệ.

Min Yoongi ngước nhìn trần nhà, điện thoại buông lỏng trên cổ tay nhợt nhạt.

11h23' - Genius Lab

Tiếng chuông điện thoại vang lên từng hồi như đánh mạnh vào thính giác của người nghệ sĩ nọ, đánh thức hắn từ cơn mộng mị chập chờn. Màn hình chỉ độc 1 chữ Em, chỉ một chữ có thể xoa dịu đớn đau lúc này.

Từng hồi chuông vẫn không ngừng vang vọng ép buộc hắn phải lựa chọn. Nên hay không? Bắt máy hay từ chối? Hắn sợ hãi phải đối mặt với sự thật. Em sẽ rời bỏ hắn. Và hắn thì chẳng có cách nào khiến em ở lại.

Đừng trả lời. Hãy để em nói hết được chứ? - Giọng em vang lên khẽ khàng sau ba hồi chuông dài.

Em vừa qua công viên cũ chỗ lần đầu em với anh trốn cả bọn đi đánh lẻ đây. Anh còn nhớ chứ? Suýt chút nữa là bị anh quản lý bắt quả tang luôn. Em còn muốn quay lại đây lần nữa nhưng anh chẳng lúc nào ngơi tay.

Em cũng muốn thực hiện lời hứa về Hwagae ngắm hóa anh đào nhưng chỉ mình em thì chẳng có ý nghĩa. Vì Min Yoongi kém lãng mạng sắp trở thành chàng nhạc sĩ lừng danh rồi. Thế nên em cũng chỉ đành chịu thôi. Anh nói xem anh ấy rất tài đúng không?

Min Yoongi chẳng thể phản bác nổi. Đầu hắn đặt nghẹt và cổ họng thì khô rát. Hắn bỗng nhớ rõ ánh mắt tiếc nuối của em khi hắn từ chối trở về Gwangju, trở về để gặp cha em.

Anh biết không. Từ lúc nào những cuộc gọi của chúng ta chỉ còn công việc? Đến cả tin nhắn hỏi han anh cũng không thèm trả lời. Thức ăn Namjoon mang đến là của em cả đấy, em vẫn nghĩ anh đã nhận ra từ lâu rồi cơ. Từ nhà đến công ty không có nơi bán thức ăn lúc 10h đâu. Nhưng mà vì thương anh nên em làm hết cả đấy. Vậy mà lại chẳng nhận ra luôn.

Nhưng em không giận anh đâu. Vì em thương anh lắm, chỉ là đôi lúc em tự hỏi, không phải. Là ngay lúc này. Anh có còn thương em không? Em biết áp lực anh đang mang ngày càng lớn và anh có thể san sẻ cùng em. Thế nhưng chẳng bao giờ anh cho em quyền được ở cạnh anh. Em chỉ có thể ở phía sau, nhìn theo bóng lưng mà chạy trong vô vọng. 

Yoongi nghe thấy âm thanh vụn vỡ trong giọng nói của em. Đầu óc hắn chẳng thể suy nghĩ chỉ có nỗi đau đang dần lan trong ngực trái chân thật đến đớn đau.

Nhưng mà anh à, chúng ta gồm hai người. Chứ không phải chỉ riêng em.

11h50' - Về nhà

Trời đầu đông chưa quá khắc nghiệt nhưng luôn lạnh lẽo ngột ngạt. Guồng quay trên đôi chân của người đàn ông tóc đen chưa giây nào buông lỏng, chỉ sợ chậm một chút thì hắn sẽ hối hận cả đời.

Sau cánh cửa, phòng khách chìm trong màn đêm đen đặc. Nương theo ánh sáng le lói từ ban công, hắn trông thấy bóng hình mà mình hằng khao khát. Chẳng hiểu vì sao sự dũng khí của gã dường như mất dạng khi trông theo bóng lưng đơn độc nơi ấy. Hoseok của hắn dựa đầu vào đôi chân bó gối, tay nhịp nhịp theo giai điệu nào đấy mà hắn chẳng thể bận tâm. 

Yoongi bước đến ngồi cạnh bên em. Hoseok luôn thích ngồi ở ban công phòng khách ngắm sương đêm. Em bảo em là mặt trời, mà mặt trời phải có sương đêm để dịu đi cái nóng trong lòng. Thế nên ngoài những giờ dành cho công việc, em thường tự thưởng cho bản thân một buổi "ngâm sương" như thế.

- Hoseok - Hắn khẽ gọi như bao lần vẫn từng. Chỉ là lần này hắn có chút dè dặt, sợ hãi lẫn bất an.

- Ừ. Em đây.

Bầu không khí như dần đặc nghẹt trong sự vùng vẫy yếu ớt của hắn. Yoongi không phải là người đàn ông giỏi thể hiện tình cảm. Hắn chẳng thể diễn tả cảm xúc của mình lúc này bởi ánh mắt trống rỗng của người bên cạnh.

- Yoongi, chúng ta...

- Đừng Hoseok. Đừng nói gì cả.

Yoongi nắm lấy tay em áp vào mặt hắn. Chẳng mấy chốc dưới lòng bàn tay em là dòng nước nóng hổi. Hắn áp mặt vào tay em mà khóc. Qua bao lâu Hoseok cũng chẳng rõ, người bên cạnh liền cất giọng khàn đặc.

- Anh sợ hãi. Anh sợ hãi sự kỳ vọng của mọi người, sợ hãi ánh mắt thất vọng của mọi người xung quanh. Anh luôn cố ép buộc bản thân phải làm việc, anh lo sợ những giai điệu có thể biến mất nếu anh chợp mắt. Nhưng hơn hết là anh sợ đôi tay này không còn thuộc về mình.

Thế nên Yoongi lựa chọn trốn tránh. Hắn từ chối những cuộc gọi từ Hoseok, những lời động viên an ủi cho dù biết rõ em sẽ thấy bất an. Hắn thà chấp nhận để em chênh vênh nhưng không thể nào để em thấy được sự bất lực nơi hắn. Vì một lời hứa, một sự đảm bảo cho tương lai sau này.

"Ta chỉ chấp nhận khi nào cậu có thể che chở cho thằng bé, đi cùng nó trước mọi khó khăn. Làm nó hạnh phúc, làm nó vui vẻ, làm nó không hối tiếc vì lựa chọn này."

Thế nhưng hắn chưa thể làm được. Chưa làm được điều gì.

Nước mắt Hoseok tự lúc nào đã rơi trên gương mặt. Em chẳng cần người khác bảo vệ. Em cũng là đàn ông, cũng muốn tự mình gánh lấy một phần trách nhiệm. Hoseok không phải là loại người muốn được bình yên hoàn toàn, em khao khát được tỏa sáng, khao khát được nhìn nhận bằng chính năng lực của mình chứ không phải ở yên trong vòng an toàn được Yoongi cố gắng xây đắp. Hoseok muốn đường hoàng đi cùng Yoongi, cùng  Yoongi chia sẻ tất cả mọi thứ kể cả khó khăn.

- Không Yoon, để em nói. Em không yếu đuối đến mức cần anh che chở. Vui cũng được, buồn cũng được. Ít ra chúng ta cũng có thể chia sẻ cùng nhau. Đừng bao giờ trốn tránh nữa, đừng khiến em nghĩ mình là gánh nặng cho anh có được không? 

Hoseok mỉm cười vươn tay nhìn hắn. Trên gương mặt mệt nhoài của hắn lấp lánh nét cười. Yoongi cuộn tay em trong bàn tay hắn, cảm nhận sự ấm áp đang lan tràn khắp mọi ngõ ngách. Phải, vui cũng được buồn cũng được, chỉ cần có em là đủ. Tương lai còn dài, nhưng hạnh phúc đã đến rồi đây.

- Chúng ta gồm hai người là anh và em, đúng chứ?

- Tất nhiên rồi, anh và em, Hoseok của anh.

---------

Bên trong phòng khách xa xa là đoạn thì thầm của 5 cái đầu lớn.

- Thấy bọn nó hết dày vò lẫn nhau anh mày vui phải biết. Từ giờ anh mày hết phải nhìn cái đống bánh mốc đó.

- Uầy quá chuẩn. Cả tuần liền rén ổng không ăn được gì. Nhân dịp này em phải ăn bù mới được. Anh Taehyung khao đấy nhá.

- Ơ tại sao lại là anh? Tuần rồi mày không phải vừa ăn hết sạch cái túi Gucci anh định mua sao?

- Em nhỏ nhất, em có quyền. Mau khao em đi~

- Không cần thằng TaeTae, gọi anh Jimin đẹp trai đi. Anh khao mày ăn hết.

- Anh Jimin~ cao 1m73 ơi~

- Cái thằng này! A ông Seokjin này cười cái gì? Á à thằng TaeTae mày làm phản à? Tối nay tao giết hết cả 3 luôn nhé?

- Tại sao tôi lại ở trong cái nhà trẻ này vậy nhỉ? Ôi thân tôi!!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net