14. thay đổi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- là ai?

tỉnh nam đanh giọng, em giữ lấy cổ tay nàng nghiêm túc hỏi. nhã nghiên nhìn ra sự khẩn trương gấp gáp trong mắt em mà không khỏi cười lớn.

- không nói. bao giờ em lớn thì nói.

- nói đi.

tỉnh nam một lần nữa giữ tay nàng chặt hơn khi nàng chuẩn bị quay đi. vẻ mặt em vô cùng nghiêm túc.

- đã bảo lớn thì nói. đừng có kì kèo, chị không bị em lừa nữa đâu.

đôi mắt tỉnh nam vương chút nước, em cảm giác tim mình như có ai bóp nghẹn. thì ra nhã nghiên đã có người trong lòng. em không hiểu vì sao mình lại thấy khó chịu đến vậy, em chỉ biết là mình không thích. có lẽ bất kì ai có chị em gái cũng đều như vậy, nhưng quả thật tỉnh nam khó chịu đến phát điên.

em bỏ vào nhà tắm, em sợ nhìn nàng thêm chút nữa thì mình bỗng dưng khóc. cái cảm giác tình thân xa cách nó sẽ như vậy sao? có lẽ em đã coi nàng là một thành viên vô cùng quan trọng tới mức, nếu giao nàng cho ai em cũng không cam lòng. hoặc là không phải. tỉnh nam rối bời, em thẫn thờ nhìn nền nhà lạnh giá

nhã nghiên thẩn thơ ngồi trên giường. sợ là nếu hôm nay không cậy được miệng nhóc con kia nói ra thì sau này sẽ rất khó tìm lại được cảm xúc bây giờ. nhưng nàng không muốn bức em, vì nàng cũng chưa đủ sẵn sàng.

kì thật từ sau cái đêm uống rượu ấy, đêm nào nhã nghiên cũng mơ nàng cùng em làm chuyện kì cục trên giường. nàng cảm thấy những điều đó rất trái những suy nghĩ thông thường, nên nàng thử lên mạng tìm kiếm. thì ra trên đời này cũng có cái thứ gọi là tình cảm giữa nữ và nữ. nhã nghiên đột nhiên cảm thấy chỉ cần là người mình thích thôi, thì giới tính gì cũng không quan trọng. quan trọng là, bọn họ là chị em gái. nhưng cũng chẳng phải ruột thịt gì mà...

nhã nghiên cảm giác nếu mình không chịu lên tiếng, chắc đồ ngốc chết tiệt kia sẽ tự giam lỏng trong nhà vệ sinh mãi mất. nàng gõ cửa.

- nam, ra ngủ đi. chị trêu em vậy thôi.

đáp lại nàng là không gian im ắng.

- chị sẽ ngủ trước, lát em ra sau nhé. đừng nghĩ nhiều. chị không có ý gì.

vẫn không có ai nói gì. nhã nghiên thở dài, trở về giường nằm. có lẽ sẽ khó để tỉnh nam nhận ra em đã thay đổi.

tỉnh nam ngồi trong phòng tắm khoảng chừng hai mươi phút, khi em ra thì nhã nghiên đã ngủ rồi. em thu dọn đồ, đợi đến sáng sớm liền gọi ba đến đón. trước khi về em luyến tiếc nhìn nàng một lần. lúc ấy, nhã nghiên vẫn chưa dậy.

từ đó cho tới ngày nhã nghiên đi, tỉnh nam dùng hàng trăm biện pháp tránh né nàng. nhã nghiên không hiểu vì sao em lại như vậy. đứng ở bến xe, nàng thật mong phút cuối tỉnh nam sẽ chạy đến, chỉ để nói một câu tạm biệt thôi cũng được, nhưng giữa dòng người đông đúc qua lại, ngoại trừ ba và mẹ liến thoắng dặn dò nàng đủ điều, thì chẳng có tỉnh nam nào cả. nhã nghiên ngồi trên xe, nước mắt chợt rơi.

...

từ ngày lên bắc kinh, nhã nghiên có cuộc sống mới, thói quen mới.

ban đầu nàng còn bỡ ngỡ, không biết nhiều thứ, đường sá dễ tắc, chi phí thì đắt đỏ. chuyện học hành cũng khác nhiều so với học ở nhà. tốc độ nhanh, các bạn cũng thông minh chẳng kém nàng. nhã nghiên vốn là người xuất sắc ở lớp, lên đại học bỗng trở thành một vì sao nhỏ giữa hàng ngàn vị tinh tú khác. nàng mệt mỏi, thật sự mệt mỏi, nhưng nàng cũng không biết kể cho ai, ngoại trừ cô bạn cùng phòng, du trịnh nghiên.

trịnh nghiên học khác ngành với nàng nhưng dễ gần, lại sạch sẽ. ở cùng trọ nàng cảm thấy rất an tâm. nhưng vì từ thành phố lớn khác đến nên trịnh nghiên sành sỏi hơn nàng nhiều. cô dạy nàng cách ăn mặc mới, những chỗ chơi của người trên mười tám tuổi. ban đầu nhã nghiên còn ngại thay đổi phong cách, dần dần, nàng thấy ở bắc kinh này người nào cũng ăn mặc kiểu vậy, quần áo thiếu vải một chút mới sành điệu, nên cũng đồng ý đổi. chiếc váy trắng tỉnh nam tặng hôm nào, nàng cũng cất vào một chỗ.

tỉnh nam sao? nàng nhớ em chứ. nhưng hình như, em chẳng nhớ nàng chút nào.

mấy tuần đầu, nhã nghiên còn tranh thủ cuối tuần về nhà để thăm bố mẹ, đặc biệt là gặp tỉnh nam, cũng bởi vì nàng chưa kịp thích ứng với nơi ở mới. nhưng tỉnh nam cuối tuần sẽ lấy cớ đi học rất nhiều, đều không xuất hiện ở nhà. nhã nghiên đã từng đứng đến tối muộn để chờ em về, chỉ muốn gặp em một lát thôi. hôm ấy, nàng thấy em đi từ đầu ngõ đến, hí hửng định chạy ra ôm em, nhưng em chỉ trưng ra bộ mặt lạnh nhạt, ngoài câu nói ngắn gọn "em mệt rồi. chị về đi." thì liền bỏ lên phòng. trông em gầy đi nhiều. hôm ấy, nhã nghiên đã khóc rất nhiều. nàng nhắn tin hỏi em vì sao lại làm như vậy, chị đã sai ở đâu sao, em cũng không trả lời. dần dần, nhã nghiên không về nhà nữa. mẹ nàng bảo là không cần thiết, lại còn tốn kém. nhã nghiên cũng chỉ biết vâng.

nhiều lần, nàng cũng cố gắng căn đúng thời gian tỉnh nam hay rảnh hằng ngày mà gọi điện. ban đầu nàng kể chuyện này chuyện kia, tỉnh nam cũng gắng gượng mà trả lời vài câu, nhưng nàng không cảm nhận được trong đó có mấy sự quan tâm, giống như chỉ trả lời cho có vậy. nghĩ tủi, nàng cũng chẳng phiền em nữa.

nàng thật sự muốn hỏi em là tại sao đêm đó không nói gì với nàng liền bỏ về, tại sao lại cố tình tránh né nàng, tại sao không muốn nói chuyện với nàng. hàng vạn câu hỏi vì sao, nhưng nhã nghiên không dám hỏi. nàng sợ khoảng cách giữa nàng và em sẽ xa thêm một chút.

những ngày nhớ em như thế, nàng chỉ biết vân vê chiếc vòng cổ hình trái tim màu tím đôi của hai đứa. không biết tỉnh nam còn thường xuyên đeo không. nàng đem hai hàng ra ôm, nàng hỏi. mẹ hai hàng không thương nàng nữa hay sao?

đáp lại nàng là không gian im ắng, chỉ có tiếng gáy khò khò của trịnh nghiên vang lên. nàng rơi nước mắt.

nam, chị hết quan trọng rồi à?

...

nửa năm lặng lẽ trôi qua. tết ấy nhã nghiên không về. việc học trở nên vất vả, cũng may là nàng còn theo kịp.

trời mùa đông trở lạnh, nàng mân mê chiếc ảnh mà nàng vội chộp lấy hôm chuyển nhà. là nam đang ngồi với nàng này, là đống quà mà nam tặng này, là cái mặt đáng ghét đang sững sờ vì bị nàng thơm má này.

nhưng mà, sao giờ nam lại thế?

nửa năm rồi, nàng chẳng biết em thế nào. cùng lắm là chỉ qua lời của ba mẹ. bọn họ bảo em vẫn tốt, tốt là may rồi, nhưng nam có giống nàng không, có thấy nhớ nàng phát điên như nàng đang làm đối với em không?

tính nhã nghiên cởi mở dễ gần, da trắng môi hồng tóc dài đen nhánh, ăn mặc cũng có gu, khiến không ít người xiêu lòng. người theo đuổi nàng, giống như hồi trung học, lại đến hàng chục hàng trăm. bọn họ làm quen, tỏ tình, tặng quà, cái gì cũng có hết. nhưng đương nhiên, nhã nghiên khước từ. chỉ mình nàng biết, sâu trong lòng nàng, có một thứ tình cảm nhỏ nhoi không thể nào phá vỡ.

cảm giác cô đơn cùng cực sau từng ấy năm bên nhau, tỉnh nam chợt lạnh nhạt. cái loại lạnh nhạt này so với cái thờ ơ tám năm trước hoàn toàn khác biệt. lần này là em có chủ ý, nhã nghiên sợ nếu nàng không thể cứu vãn tình huống này, em sẽ mãi mãi không mở lòng nữa.

một ngày, trịnh nghiên thấy nàng cứ u sầu rồi cắm đầu học mãi trong nhà, liền rủ nàng đi bar, trước cô đã dẫn nàng đi vài lần rồi. nàng không thích rượu, nhưng nỗi buồn tích tụ, nàng cũng muốn thử xem rượu này có làm nàng vơi đi sự nhung nhớ kia không. sau này, nàng trở nên vô cùng quen thuộc với nơi này, cứ hễ buồn là lại tới.

- thích anh nào rồi à?

- ừm.

- ai? thái hanh?

nhã nghiên lắc đầu, nhẹ đưa ly rượu lên miệng.

- mày không biết người đó đâu.

khi nhắc tới hai chữ người đó, đôi mắt nhã nghiên khẽ dịu đi, mà nàng chẳng biết.

thái hanh là người quen của trịnh nghiên, trên họ một khoá. anh có tình cảm đặc biệt với nhã nghiên. tình cờ thế nào, hôm nay anh cũng xuất hiện ở bar này. hoặc không, chỉ là thứ tình cờ khi nhã nghiên cũng ở đây mà thôi.

- ô, anh cũng ở đây à?

trịnh nghiên nháy mắt một cái rồi bảo mình muốn nhảy nhót một chút. nhã nghiên thấy anh tới thì cũng chỉ ậm ừ gật đầu chào. nàng biết rằng anh thích nàng chứ. chẳng có người con trai nào lại rảnh rỗi tới mức hôm nào cũng tới nhà hai cô thiếu nữ mới lớn độc thân suốt cả. anh cũng cao to đẹp mã, cả cái hành động của tên trịnh nghiên kia nữa, nàng hiểu cả, nhưng nàng biết, nàng không thể rung động.

anh nhẹ cụng ly với nàng, ân cần hỏi.

- đang buồn à?

- vâng ạ, một chút.

nhã nghiên lịch sự đáp.

- đã từng có ai nói với em là em vô cùng xinh đẹp chưa?

thái hanh bất chợt nói ra câu ấy. nhã nghiên có chút giật mình. anh ta chống cằm nhìn nàng chằm chằm khiến nàng khó xử. nàng ậm ừ, trong đầu tự hiện lên hàng vạn câu trả lời. đã từng có rồi, người ấy từng bảo nàng đẹp, rồi hôn nàng, nhưng bây giờ người ấy không chịu gặp nàng nữa, người ấy chẳng buồn để tâm. nghĩ lại thôi, nhã nghiên không muốn mình trở nên quá ưu thương. nàng cười, không đáp.

- anh thích em.

thái hanh đột nhiên nói. nhã nghiên hơi tròn mắt, rồi nàng thu lại trạng thái ban đầu ngay. chuyện này nàng đã biết từ trước.

- em-

- anh biết em sẽ chưa thể chấp nhận. nhưng anh muốn chính thức theo đuổi em. dù trong lòng em có ai cũng không quan trọng, anh chỉ muốn là người thích em thôi.

nàng chẳng biết đáp gì. từ nửa năm trước, nàng đã hiểu lòng mình rồi mà.

- anh không bắt em phải trả lời đâu. đó không phải câu hỏi. anh chỉ bảo anh thích em thôi.

thái hanh đưa ly rượu lên miệng nhấp một ngụm. anh nhìn cô gái đối diện. hôm nay cô mặc áo nhún bèo trắng cùng chiếc váy chữ a màu đen, đơn giản nhưng vô cùng bắt mắt. nhã nghiên cứ xinh đẹp như vậy làm anh không tài nào kiểm soát được. thái hanh đưa một điếu thuốc lên môi trấn an chính mình.

- em có người trong lòng rồi phải không?

anh nhìn ra xa xăm.

- vâng.

- anh có vinh dự được biết người đó là ai không?

nhã nghiên lắc đầu. đó là bí mật của riêng mình nàng. nàng nhìn anh một lát, anh còn tưởng mình có tài hoa gì khiến cô gái này nhìn mình. mà hoá ra, anh tưởng bở.

- em...

- xin một điếu được không?

...

những tên nhân vật khác không phải đến từ twice đều không được nhắc tới với mục đích cá nhân hay lí do xấu xa, cũng không để ship couple nam nữ nào cả. bác nào không thích thì có thể coi như đó không phải idol mà các bác đang nghĩ đến nhóo


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net