2. The Future Thing

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nayeon luôn thích con nít, chuyện đó rõ như ban ngày, ai cũng có thể thấy, và người thấy rõ nhất không ai khác ngoài Mina, người luôn cảm thấy mình như kẻ thua cuộc khi có sự xuất hiện của những con người nhỏ bé xung quanh người cô yêu.

Mina đã quen với việc cái nắm tay thật chặt của cả hai bỗng phải buông lỏng vì Nayeon cần cả hai tay để nựng một cậu bé đang nằm trong xe nôi trên phố, hay cả việc cô ấy luôn háo hức một cách quá đáng khi thấy những món đồ nhỏ nhỏ xinh xinh dành cho em bé khi họ đi ngang qua một của hàng nào đó. Thật ra thì đây là một trong những thứ nhỏ nhặt của Nayeon mà cô yêu, dù đôi lúc lòng tự trọng của cô cũng bị tổn thương ít nhiều và dù gì cũng thật vô lí khi đi ghen tuông với một đứa con nít.

Chị ấy sẽ là một người mẹ tuyệt vời, cô luôn nghĩ như vậy, rằng Nayeon sẽ là người mẹ mà các con của họ sẽ thích hơn, vì cô ấy sẽ luôn chiều chuộng và nâng niu chúng, là người mẹ sẽ khóc sướt mướt vì con của họ bị trầy ở đầu gối khi chơi đùa cùng mấy đứa nhóc hàng xóm, trong khi Mina sẽ là người chịu trách nhiệm về việc trở nên nghiêm khắc và đưa ra những hình phạt. Vì có vẻ như Nayeon sẽ thậm chí khóc nhiều hơn cả con của họ khi cô ấy thấy chúng rơi nước mắt vì bị cấm xem TV trong năm ngày vì đã gây xích mích ở nhà trẻ.

Mina luôn nghĩ như thế, và dĩ nhiên cô luôn tưởng tượng ra một tương lai hạnh phúc cùng với gia đình nhỏ của mình, vào mỗi sáng thức dậy thấy cô ấy bên cạnh vẫn còn say giấc.

Nhưng như thế không có nghĩa rằng lúc này, khi chỉ mới gần tốt nghiệp đại học, cô đã sẵn sàng cho mọi thứ. Vì vậy, Mina hoàn toàn có quyền hoảng hốt khi thấy quyển sách "Cẩm nang nuôi con đầu lòng dành cho kẻ ngốc" được giao đến địa chỉ nhà cô dưới tên Im Nayeon.

- Em biết là chị ấy đã có công việc và thu nhập ổn định, nhưng như thế này không phải là quá nhanh sao?

Mina cầm quyển cẩm nang lên rồi lại đặt xuống bàn, đôi mắt cầu khẩn một câu trả lời từ Sana, người chị, người bạn đang nhâm nhi tách cafe trước mặt cô.

- Vậy em tính sẽ làm gì?
- Đó là lý do chị có mặt ở đây mà Sana, vì em hoàn toàn không biết phải làm gì cả?
- Vậy là em chưa sẵn sàng?
- Em.. không biết nữa. Ý em là, em yêu Nayeon, em muốn một tương lai với chị ấy, nhưng chuyện có con vào năm 21 tuổi nghe thật điên rồ, không phải sao?
- Mẹ chị đã mang thai chị năm 21 tuổi đó thôi. Điều quan trọng là, tương lai trong suy nghĩ của em như thế nào? Và khi nào mới là tương lai?

Mina ngập ngừng suy nghĩ, nhìn vào quyển cẩm nang trong ba giây, và cô có thể thề thốt với lòng mình rằng ba giây đó là ba giây dài nhất mà cô đã từng trải qua.

- Tương lai... Nayeon. Tương lai của em là Nayeon.
- Như thế chẳng phải tất cả những chuyện này đều sẽ rất dễ dàng sao? - Sana cười, rồi lại nhâm nhi tách cafe, bình thản theo cái cách phần nào khiến Mina cảm thấy rất khó chịu.

Mọi thứ thật sự luôn trở nên dễ dàng hơn khi Mina có Nayeon bên cạnh, chỉ có điều mọi thứ đang diễn ra không như kế hoạch của cô. Vì mọi thứ có thể dễ dàng, nhưng cô sẽ vui hơn nếu như mọi thứ dễ dàng theo như đúng kế hoạch đã định, vì chỉ dễ dàng không thôi, cô không chắc nó sẽ kéo dài bao lâu, và cảm giác mọi thứ trở nên mong manh, dễ vỡ thật sự không hay chút nào. Hơn nữa...
- Chẳng phải người ta thường sẽ có một đám cưới trước đã, rồi sau đó mới có con sao?

- Có thể ngày mai chị sẽ về trễ, em tự lo bữa tối được chứ?

Nayeon nói khi cô đặt hai dĩa pasta xuống bàn và kéo ghế ngồi xuống đối diện Mina.

- Mhh.. không sao, vậy chị muốn ăn gì?
- À không, có lẽ chị sẽ ăn ở công ty luôn.
- Lão già sếp đó thật sự không để chị yên nhỉ?

Nayeon cười thành tiếng, kiểu cười khúc khích mà Mina rất thích.

- Nhưng lão già đó cũng là người đã hứa sẽ tăng lương cho chị, cho nên thật ra cũng không có vấn đề gì nữa.
- Nhưng cũng đừng làm việc quá nhiều như thế chứ.
- Chị không sao thật mà, chỉ là vài ngày thôi, cuối tuần này chị xong việc mình lại đi xem phim nhé?
- Thôi được rồi.

Mina nói, nhưng rồi không tiếp tục bữa ăn như Nayeon, câu chữ ngập ngừng không thoát ra khỏi cuống họng.

- Em sao thế? Đau ở đâu à? - Nayeon thắc mắc.
- Em... chị này.
- Hmm?

Mina dừng lại một lát, tay nắm lấy tay Nayeon như cách mà cô vẫn thường làm, để bản thân bình tĩnh lại đôi chút.

- Em... em xin lỗi, em thật sự chưa sẵn sàng. Em.. em chỉ sắp tốt nghiệp đại học. Em thậm chí còn chưa có việc làm. Và... và, em biết là 21 không phải là độ tuổi quá sớm để lập gia đình, nhưng mà, nhưng mà em... em muốn mình phải thật sự sẵn sàng cho con của mình. Em yêu chị, và em có thể làm mọi thứ vì chị, nhưng  em chỉ muốn mình thật sự có khả năng và...

Mina tưởng chừng như sắp khóc đến nơi, và Nayeon vẫn giữ bộ mặt ngạc nhiên ngay từ những câu đầu tiên.

- Em đang nói gì vậy Minari?
- Em biết là chị muốn có con vào lúc này, và.. chị nghĩ chị đã sẵn sàng... ý em là, chị đã luôn sẵn sàng để làm mẹ, còn em thì chưa, thậm chí bây giờ em có đọc bao nhiêu quyển cẩm nang nuôi con đi chăng nữa, em vẫn chưa sẵn sàng. Và làm ơn Nayeon, đừng thất vọng vì em, đừng..
- Có con? Mina à, tại sao em lại nghĩ chị muốn có con vào lúc này? - Nayeon chau mày nhìn Mina khó hiểu.
- Không phải chị đã đặt mua cả một quyển cẩm nang nuôi con dầy cộm giao đến nhà mình sao? Và.. chị lúc nào cũng thích con nít.. và...

Nayeon bước ra khỏi ghế của mình, tay nắm tay Mina đứng dậy, và cô đứng đó, nhắm mắt cố giữ cho nụ cười của mình không phát thành tiếng một cách thiếu tế nhị.

- Chị yêu em, Myoui Mina... - Sau một lúc lâu giữ được bình tĩnh và nuốt tiếng cười vô duyên vào trong, Nayeon nhìn vào đôi mắt lo âu của Mina và nở một nụ cười không thể nào hạnh phúc hơn.
- Chị..
- Chị yêu em, và chị cũng muốn có một gia đình nhỏ cho mình, với em.
- Nhưng mà..
- Nhưng chị cũng giống như em, chị cũng chưa sẵn sàng, rõ ràng là mọi thứ còn quá sớm.
- Vậy tại sao?
- Quyển sách đó, là chị mua để làm quà cho anh chị họ thôi, họ sẽ đón em bé vào tháng tư tới.
- Ồ... ồhhh.. - Mina có cảm giác như vừa giải được một bài toán cực khó mà giáo viên cho về nhà và nói rằng nó sẽ xuất hiện trong bài kiểm tra sắp tới.
- Và em thật sự nghĩ là chị sẽ giận khi em chưa sẵn sàng sao?
- Em.. em không biết. Chị luôn thích con nít mà.
- Phải, nhưng việc đứa trẻ đó là của chúng ta thật sự rất khác xa. Ý chị là... sẽ cần rất nhiều trách nhiệm và sự quan tâm và hàng tá những thứ khác nữa.
- Em biết, em đã đọc hết quyển cẩm nang đó rồi.

Mina thật sự đã bùng nổ khi cô đọc qua quyển sách đó, 389 trang của sự khủng hoảng.

- Em biết là em ngốc rồi, sao chị cứ cười mãi thế? - Mina hỏi khi thấy Nayeon không có dấu hiệu dừng tiếng cười khúc khích. Như thể việc tự bản thân cô làm nhặng xị tất cả mọi thứ lên là chưa đủ xấu hổ.
- Không, không. Chỉ là chị vui thôi.
- Yah..
- Em rồi sẽ yêu con hơn cả yêu chị cho xem.
- Em có đủ tình yêu chia đều cho cả hai mà.
- Em cũng nên chuẩn bị tinh thần đi, vì chị chắc chắn sẽ yêu con hơn yêu một đứa ngốc như em. - Nayeon vòng tay quanh eo Mina, cười tinh nghịch.
- Cũng phải, em cũng không thể tin là em đã tốn 20000 won mua cafe để nói chuyện với Sana về việc này.
- Em đã nói chuyện với cả Sana sao?
- Chị cười ngày càng lớn nhỉ? Phải, em đã gặp Sana chiều nay.
- Rồi em ấy đã khuyên em làm gì?
- Chị ấy nói chúng ta nên có một đám cưới trước đã. Em đã thật sự nghĩ đến chuyện cầu hôn chị vào tối nay.
- Thật là... Minatozaki Sana, chị cũng không thể tin là em lại đi hỏi em ấy, ít nhất cũng phải tìm đến Jihyo hay ai đó tỉnh táo hơn chứ. Nhưng rồi thì... tại sao em lại không..

- Không, vì như thế không như những gì em dự định, không phải hai dĩa pasta và một lon Coke diet. Chị xứng đáng được hơn thế. Rất nhiều.
- Em đã dự định? Từ khi nào?

- Từ lần đầu tiên chị cười với em.

Chỉ là Mina yêu cái ý nghĩ rằng mỗi ngày, suốt cuộc đời, cô sẽ được thấy nụ cười đó.

- Chị yêu em, Myoui Mina.
- Em yêu chị, và vì em có rất nhiều dự định, rất rất nhiều, nên làm ơn, Im Nayeon, tốt nhất là đừng bỏ đi đâu cho đến khi em cầu hôn chị.
- Được rồi, chị sẽ đợi. Nhưng em có thể nào bật mí một chút rằng em sẽ cầu hôn như thế nào không?
- Không.
- Chỉ một chút thôi. Như chuyện..  chị nên mặc gì vào ngày hôm đó?
- Không.
- Thôi nào, em không muốn cầu hôn chị khi chị mặc một bộ đồ xấu tệ chứ?
- Im Nayeon... chị biết gì không? Em suy nghĩ lại rồi.
- Sao cơ?

- Em chắc chắn sẽ yêu con hơn yêu chị.

Nayeon lại nhìn Mina cười, vì cô không thể đợi đến ngày mà những dự định đó thành sự thật.

- Chị biết. Chị cũng yêu em.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net