Chap 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nhưng tưởng rằng cuộc sống sẽ vẫn ​tiếp diễn như thế, Nhã Nghiên và Tỉnh Nam chỉ là hai đường thẳng cắt nhau một lần, và sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa. Cho đến ngày hôm nay, ngày nàng chuyển công tác sang một công ty khác, nàng gặp lại cô. Cô là quản lý công trình, nàng là trưởng phòng kế toán. Giây phút nhìn thấy Tỉnh Nam trước cửa thang máy, Nhã Nghiên nghe như một mảnh kí ức bỗng chốc vụn vỡ, đâm vào tim nàng, nhức nhối.

"Nhã Nghiên."

Giọng nói dịu dàng quen thuộc vang lên, cắt đứt dòng suy nghĩ của nàng. Nàng ngẩng đầu, nhìn Tỉnh Nam.

" Nae, sao Tỉnh Nam?"

" Sao lại thừ người ra thế?" Cô tựa người vào bàn làm việc của nàng, ánh mắt cô nhìn nàng rất lạ, dịu dàng, xen lẫn chút nhớ thương.

"Nhớ lại những kỉ niệm của chị và em mấy năm trước thôi." Nhã Nghiên nhún vai.

Không nghĩ nàng sẽ trả lời như vậy nên cô hơi ngạc nhiên, cô lúng túng.

" À....., mà chị không đi ăn trưa à?"

" Chị không đói, em cứ đi đi." Nàng mỉm cười.
" Em ăn rồi." Cô đặt một cái túi giấy lên bàn của nàng, ngập ngừng nói:" Chị ăn đi, em thấy chị chưa ăn gì nên mua cho chị luôn."

Nàng chớp chớp mắt, mở túi giấy, nhìn chiếc bánh mềm mại thơm phức bên trong, khẽ cười :" chị cảm ơn."

Trên đời này có nhiều người buồn cười lắm, mỗi ngày họ đưa cho bạn một chiếc bánh, thích thú nhìn bạn ăn thật ngon lành. Rồi một hôm, họ bỏ đi, đem chiếc bánh ấy cho một người khác, khiến cho bạn hằng ngày phải ngóng trông họ. Để rồi một ngày họ quay lại bên bạn, với một chiếc bánh trên tay.

Nhưng họ đâu biết rằng, bạn giờ đây vẫn đứng ở chỗ cũ, vẫn là con người cũ, nhưng bạn đã trưởng thành để tự đứng trên đôi chân của mình. Đã có thể tự mua chiếc bánh cho mình, chứ không phải đứng chờ bất kì ai nữa. Nhã Nghiên của ngày hôm nay, trái tim đã không còn đập mạnh khi thấy một cuộc gọi từ số điện thoại quen thuộc. Không còn băn khoăn suy nghĩ khi thấy cuộc gọi nhỡ. Trái tim đã không rộn ràng khi nghe thấy giọng nói quen, và đã có thể bình thản khi nói chuyện với giọng nói ấy. Nhã Nghiên của ngày hôm nay, đã không còn khóc vì nhớ Tỉnh Nam, đã không còn cười ngọt ngào sau một cuộc nói chuyện. Đã không còn ngây thơ hy vọng vào bất cứ thứ tình cảm nào nữa.

Thấy Tỉnh Nam vẫn chưa đi , nàng nhướng mày nhìn cô. Cô bối rối gãi nhìn sống mũi, ngập ngừng nói.

" À...., lát tan làm đi cà phê nhé."

" Được thôi." Nhã Nghiên bình thản, cúi đầu vào bảng kiểm toán trên máy, để mặc cô chưng hửng bỏ về chỗ ngồi.



_________________________

Mai được nghỉ lễ nên Mì sẽ ra lò chap 7 và một truyện ngắn khác... ^_^

Mong mọi người ủng hộ nhé (^^)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net