Chương 3: Thương Lượng Một Chút.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đối với việc lần một lần hai nhìn thấy Kim Mẫn Khuê là lặp tức Thôi Thắng Triệt lại tìm cớ đánh lạc hướng rồi bỏ chạy. Kim Mẫn Khuê mặt tuy cười nhưng trong bụng lại nẩy lên ý tức giận.

Hắn hung dữ lắm sao?

Kim Mẫn Khuê nhìn mãi hướng Thôi Thắng Triệt vừa chạy trối chết. Đôi mắt hơi nheo lại suy nghĩ một lúc rồi mới bước đi. Khuôn viên trường xanh mướt ngọn cỏ, gió vẫn thổi hiu hiu qua những cành cây, nối tiếp nối tiếp như thể tựa như chưa từng có việc gì vừa phát sinh.

Thôi Thắng Triệt trơ mắt, khuôn mặt hướng lên nhìn gương mặt của người vừa mới đụng trúng.

Mẹ nó, Kim Mẫn Khuê!

Trong lòng Thôi Thắng Triệt khẽ mắng lên một tiếng. Trong đầu bối rối một hồi. Trước mặt là ác nhân sau lưng là chiến tranh thế kỷ. Đường nào củng khó bảo toàn tính mạng có được không? Chợt nghĩ đến sáng nay có thể rằng mình đã làm việc gì trái phong thủy hay không?

Kim Mẫn Khuê nói: "Có vẻ sạch sẽ lắm!"

Sạch sẽ lắm
.

Sạch Sẽ
.

Sạch......

Trên đất là hàng loạt những mãnh giấy màu trắng to nhỏ không đồng đều kích cỡ. Hầu như nhiều nhất là ngay chỗ Duẫn Tịnh Hán đang đứng. Tuy không thể nói rằng rất lộn xộn hay dơ bẩn nhưng lại nói 'sạch sẽ' thì... Thực sự củng rất khó coi đó nha.

Đồng học nhỏ: .......

Kim Mẫn Khuê mặc kệ hơn ba mươi cặp mắt nhìn mình với thái độ khó hiểu. Kim Mẫn Khuê trong bụng chợt chậc chậc mấy tiếng. Còn ngốc hơn lớp mình.

Duy chỉ có hai người hiểu. Câu đó không phải móc khéo thì củng là giễu cợt. Gì đây? Ngại còn chưa loạn sao?

Hai người đồng loạt cùng lia mắt về Kim Mẫn Khuê. Nhưng lại chứa hai kiểu ý nghĩa đối lập nhau.

Kim Mẫn Khuê nhìn Hồng Tri Tú rồi lại hướng mắt sang Duẫn Tịnh Hán. Không ngại ánh mắt viên đạn của Duẫn Tịnh Hán còn ung dung mỉm cười cong khóe miệng một chút, lên tiếng:

"Hồng Tri Tú, xem bộ cậu đang đùa rất vui. Thôi vậy, tạm biệt!"

Dứt lời Kim Mẫn Khuê lại xoay dáng người cao rộng tinh tế bước đi ra lại không quên nắm cổ áo Thôi Thắng Triệt kéo lê.

Một cao lớn đẹp mắt một thanh thú đáng yêu vừa đi khuất. Không ai trong một khắc đó nói gì.

Chỉ biết rằng. Rõ ràng là Thôi Thắng Triệt khuôn mặt vô biểu tình bình thường đã chuyển sang xanh trắng một phen.

Duẫn Tịnh Hán nghe rõ Kim Mẫn Khuê nói gì, hắn nói, 'Hồng Tri Tú xem bộ dạng cậu đang đùa rất vui'. Duẫn Tịnh Hán mặt lại khó coi hơn. Câu đó không phải là một câu hỏi, chính là câu khẳng định đó. Chứng tỏ tên kia vẫn chưa từng thay đổi, vẫn đem mình ra làm trò tiêu khiển. Hồng. Tri. Tú

Tôi không còn như lúc trước nữa.

Duẫn Tịnh Hán khó chịu, càng nghĩ lại càng vô cùng khó chịu. Trông lúc mọi người vẫn còn ngơ ngác khi Kim Mẫn Khuê kéo Thôi Thắng Triệt đi thì Duẫn Tịnh Hán đang từ đứng giữa trung tâm người thành khuất bóng sau cánh cửa sau của lớp học.

Lại nói đến Thôi Thắng Triệt bị lôi lôi kéo kéo xách cổ đến một nơi ít đồng học xuất hiện. Ngó nghiêng xung quanh. Thật sự là rất ít đồng học a a a a.

Kim Mẫn Khuê dừng bước chân, xoay người hai tay nắm chặt đôi vai của Thôi Thắng Triệt đẩy vào tường. Tay củng thuận thế buông vai cậu rồi đặt hai tay lên thành tường cho mặt của Thôi Thắng Triệt ở giữa. Cả người nhít sát vào người Thôi Thắng Triệt. Sát đến nổi Thôi Thắng Triệt có thể cảm nhận được hơi nóng từ hơi thở của Kim Mẫn Khuê. Lòng Thôi Thắng Triệt lại dậy sóng khóc ròng ròng. Này là gì? Là gì? Có ý gì? Hoàn toàn không phải là bích đông trong truyền thuyết đi!!!!!!!!!!!! (╯﹏╰)

"Ha ─xem cậu còn đường nào để trốn!"

A a a a a ── Đại ca, tôi sẽ không bao giờ gặp cậu là trốn nữa đâu.

Thôi Thắng Triệt nói: "Tôi sẽ không chạy!"

Sẽ không gặp cậu mà chạy. Mà là thấy cậu là CHẠY!!!!

Nhìn thấy khuôn mặt thanh tú vô biểu tình kia nói, chất giọng nhẹ nhàng êm tai. Tim Kim Mẫn Khuê chợt động hơi lỗi nhịp.

Kim Mẫn Khuê: "Không chạy? Thật khéo, vừa lúc cậu không chạy lại vừa lúc tôi tóm được cậu." Ánh mắt đen lại nhìn vào khuôn mặt đó lâu hơn một chút rồi mới nói tiếp: "Tôi có chuyện này, có muốn thương lượng một chút không?"

Chuyện gì? Thôi Thắng Triệt tò mò, mấy giây sau mới chịu gật gật đầu một cái.

Kim Mẫn Khuê nhìn thấy rồi mới hài lòng cất giọng:

"Tôi muốn ngồi chung bàn với cậu!"

Thôi Thắng Triệt ngơ mặt.
Thật sự là ngơ mặt, cả khuôn mặt vô biểu tình bình thường đều ngơ trông đến ngốc nghếch. Cậu khẽ ngước mắt, cặp mi cũng lay động theo ngước nhìn Kim Mẫn Khuê.

"Cậu, cậu không học lớp tôi!"

Kim Mẫn Khuê gật đầu: "Tôi biết!"

Thôi Thắng Triệt: "Cậu biết? Vậy sao có khả năng ngồi cùng được chứ? Tôi cũng....." không muốn ngồi cùng cậu!

Tiếc quá, mấy chữ còn lại bị Thôi Thắng Triệt nuốt lại vào trong bụng. Nói ra hả? Cậu còn muốn sống lâu hơn một chút.

Kim Mẫn Khuê: "Cậu chuyển là được!"

Thôi Thắng Triệt chợt cao giọng một chút: "Không được."

Cậu thấy.... Kim Mẫn Khuê nghe xong mặt đã có chút khó nhìn. Nuốt một ngụm nước miếng, cậu triệt để im lặng không dám hó hé một tiếng nào.

Thực sự sợ đó!

Kim Mẫn Khuê: "Lý do?"

Thôi Thắng Triệt hơi cúi đầu.

Kim Mẫn Khuê lại tiếp: "Nói!"

Thôi Thắng Triệt lại cúi đầu thấp hơn lúc nãy một chút.
Kim Mẫn Khuê nhìn người đối diện cứ cúi đầu ngày càng thấp hơn. Cuối cùng không nhịn được giống như mình đang ăn hiếp cậu ta. Giọng dịu trở lại nói khẽ vào tai Thôi Thắng Triệt. Hơi thở phả vào tai hơi ngứa ngứa lại hơi nóng nóng khiến Thôi Thắng Triệt triệt để ngồi xuống.
Kim Mẫn Khuê bỏ đi.

Một lát sau Thôi Thắng Triệt mới đứng dậy, cái tai vẫn nóng hổi vẫn chưa dứt. Nhớ lại chuyện lúc nãy Thôi Thắng Triệt mới nghĩ.

Tại sao cậu lại sợ Kim Mẫn Khuê đến vậy?

Kim Mẫn Khuê lúc nãy có nói.

'Tôi sẽ chuyển!'.

Thôi Thắng Triệt cảm giác..... Chắc chắn lúc sáng trước khi đi học cậu đã làm việc gì đó sai phong thủy!!!!

Lúc sau, giờ nghỉ kết thúc. Thôi Thắng Triệt bắt đầu những tiết học còn lại.

Tiết học còn lại thứ nhất.
Hình như Duẫn Tịnh Hán có gì đó!

Tiết học còn lại thứ hai.

Nhất định là Duẫn Tịnh Hán có gì đó.

Tiết học còn lại cuối cùng: Trống tiết!

Thôi Thắng Triệt cầm bút chọt chọt vào giữa lưng Duẫn Tịnh Hán. Duẫn Tịnh Hán hơi run người cuối cùng vẫn không chịu xoay mặt xuống. Thôi Thắng Triệt lại tiếp tục chọt, cứ tiếp mấy lần.... Duẫn Tịnh Hán xoay người xuống.

Ừm, mặt Duẫn Tịnh Hán đã khó coi đến triệt để.

Duẫn Tịnh Hán hung dữ nói: "Chuyện gì?"

Thôi Thắng Triệt: "Cậu.... phát sinh chuyện gì?"

Duẫn Tịnh Hán: "Muốn đánh người!"

Thôi Thắng Triệt hơi lạnh sống lưng, mặt vẫn vô biểu tình nói: "Hồng.... "

Duẫn Tịnh Hán không đợi Thôi Thắng Triệt nói hết đã bịt kín miệng cậu ta. Ánh mắt còn đáng sợ hơn lúc nãy. Điều này khiến Thôi Thắng Triệt càng tin một năm lẻ một phần trăm có liên quan đến Hồng Tri Tú.

Thôi Thắng Triệt khẽ nuốt nước miếng: "Tịnh Hán, đừng nói cậu vẫn"

Duẫn Tịnh Hán nâng giọng: "Mới không còn!"

Chính xác là 'mới không còn'. Duẫn Tịnh Hán cậu mới không còn đế ý tí ti gì đến cái tên Hồng Tri Tú đó.

Thôi Thắng Triệt: "Nhưng có vẻ cậu ta vẫn..."

Duẫn Tịnh Hán: "Không liên quan đến tớ!"

Thôi Thắng Triệt khẽ lắc đầu cười nói: "Lúc trước hai người vẫn còn là bạn bè tốt."

Duẫn Tịnh Hán nghe Thôi Thắng Triệt nói vậy mới liếc mắt nhìn khinh bỉ một chút. Ai củng hiểu chỉ riêng tên này từ đầu đến cuối luôn hiểu sai. Lúc sau Duẫn Tịnh Hán mới cụp mắt xuống buông tha Thôi Thắng Triệt.

Trên đường về nhà, Thôi Thắng Triệt nhân tiện lôi vụ việc cậu gặp Kim Mẫn Khuê lúc giờ nghỉ thế nào. Tại sao lại về trễ không giúp được việc cho Duẫn Tịnh Hán. Ừm, mặc dù là cậu cố ý trốn thật. Nhưng vẫn trắng trợn một hơi đổ toàn bộ lỗi hết cho Kim Mẫn Khuê. Nói rằng Kim Mẫn Khuê đáng sợ thế nào, còn phạm vào luật cấm của trường học. Còn có....

Duẫn Tịnh Hán ngạc nhiên, không giữ được âm giọng nói lớn: "Cái gì?"

Thôi Thắng Triệt giật mình vội vàng che miệng Duẫn Tịnh Hán. Cho đến khi Duẫn Tịnh Hán bình tâm lại mới buông tay.

Duẫn Tịnh Hán nói: "Kia ─ Kim Mẫn Khuê nói thật?"

Thôi Thắng Triệt gật đầu. Thở dài một hơi, cậu đang phiền muộn muốn chết. Ngay từ đầu đã không muốn vướng vào Kim Mẫn Khuê. Con người hung dữ như vậy, kia làm sao có thể trở thành bạn cùng bàn được? Chỉ sợ chưa đến một năm cậu ta sẽ dọa mình mất mạng thôi. Tưởng tượng đến Thôi Thắng Triệt lại thêm mím môi. Sau đó ngước mắt nhìn sang Duẫn Tịnh Hán.

Vậy sao Tịnh Hán còn thích nỗi cậu ta kia chứ?

Duẫn Tịnh Hán nói: "Ân, không tệ đâu."

Nghe xong lời Duẫn Tịnh Hán nói, còn cộng thêm đôi mắt to tròn của Duẫn Tịnh Hán đang sáng lấp lánh nhìn cậu. Thôi Thắng Triệt lại càng âm u. Rõ ràng là thích thật....

Nam nam..... Có thể sao?

Về đến nhà. Duẫn Tịnh Hán cùng Thôi Thắng Triệt cởi giày đặt lên giá để giày rồi đi vào phòng khách. Nhà của Thôi Thắng Triệt không quá lớn, cũng không có nhiều người. Tổng cộng trong nhà chỉ có hai người ở. Ngoại trừ cậu còn có em trai. Chính là cái vị đang ngồi chễm chệ trên ghế sô pha trước mặt. Tay trái cầm tách cà phê tay phải cầm quyển sách. Gương mặt cuốn hút còn có chút lai Phương Tây, điểm thu hút là cặp mắt màu nâu gần giống màu hổ phách cùng hàng lông mi dài dài cong vút. Một thân mặt đồng phục dáng ngồi ưu nhã chuẩn mực.

Thôi Thắng Triệt và Duẫn Tịnh Hán bước lại rồi ngồi đối diện ghế với em trai Thôi Thắng Triệt.

Duẫn Tịnh Hán nhìn một màn trước mặt rồi lại nhìn sang Thôi Thắng Triệt xong lắc lắc nhẹ đầu. Thế này thì ai mà biết Thôi Thắng Triệt là anh trai cơ chứ. Từ gương mặt thôi đã thấy không có khả năng.

Duẫn Tịnh Hán: "Hàn Suất, em vừa mới đi học về sao?"

Thôi Hàn Suất nghe thấy khẽ gật nhẹ đầu nhưng vẫn không buông quyển sách xuống. Hơn thế còn hơi giật mình, con ngươi màu hổ phách nhìn về hướng phòng bếp. Thôi Thăng Triết với Duẫn Tịnh Hán củng nhìn theo hướng Thôi Hàn Suất. Hai người đồng loạt hiểu.

Phu Thắng Quán đến rồi....

Duẫn Tịnh Hán khẽ cười xấu xa: "Thắng Quán đến?"

Thôi Hàn Suất khẽ gật đầu, hai bên má còn có chút đỏ đỏ.

Duẫn Tịnh Hán nhìn lại càng đắc ý. Tâm trạng xấu lúc này mới được đá bay xa đi một chút.

Phu Thắng Quán là...... Tên ngốc giống Thôi Thắng Triệt!!!

Thôi Thắng Triệt sẵn tâm trạng củng không được tốt giống Duẫn Tịnh Hán. Sau lại nhìn màn đối đáp ngắn ngũn của Duẫn Tịnh Hán với Thôi Hàn Suất. Không hiểu gì hết!!!!!! Lại trầm mặt hơn.

Tối đến, sau khi Duẫn Tịnh Hán cùng Phu Thắng Quán dắt tay nhau đi về trong yên ổn. Thôi Thắng Triệt mới dùng cơm tối với em trai. Hôm nay.... Thôi Hàn Suất lại bất thường rồi.

Thôi Hàn Suất im lặng nhìn chén cơm của mình. Tư thế ngồi cùng động tác ăn vẫn ưu nhã. Như thể cái phần ưu nhã chuẩn mực kia đã ăn sâu vào thói quen rồi. Bất thường chính là ăn, hể cứ gấp món nào là lại rớt đầy trên bàn món đó. Nên đến khi vào miệng thì chỉ toàn ngậm đũa và đũa....

Em trai cậu trong một tháng nhất định sẽ vài lần không cố định mà xuất hiện động tác lạ này. Nhất là sau khi gặp Phu Thắng Quán, vì vậy Thôi Thắng Triệt khẳng định một trăm lẻ một phần trăm đều vì Phu Thắng Quán. Bạn bè tốt của Thôi Hàn Suất.

Thôi Thắng Triệt: "Hàn Suất!"

Nghe anh trai gọi Thôi Hàn Suất đang thất thần chợt ngẩng đầu nhìn.

Thôi Thắng Triệt nói: "Đồ phung phí thức ăn!"

Thôi Hàn Suất đón nhận ánh mắt giận dữ của anh trai rồi cúi đầu xuống nhìn bàn ăn.

A.... Đồ ăn rớt rồi!!!

Nếu nói trong hai anh em Thôi gia ai dễ nuôi nhất. Nhất định Thôi Hàn Suất sẽ lia ánh mắt chuẩn mực đẹp đẻ về phía người anh trai quý báu đối diện kia. Đừng tưởng bề toàn lúc nào củng như biển lặng, thực ra trong tâm đang đâm mọi người mấy nhát củng không biết đâu. Nhất là khoảng ăn uống, quan điểm 'Mỹ thực là không thể cô phụ' có bao nhiêu ý nghĩa lại dồn thẳng vào người anh trai của Thôi Hàn Suất cậu mà thể hiện ra hết.

Thôi Hàn Suất nhìn đống đồ ăn lăn lóc trên bàn, lông mi dài dài củng theo đôi mắt khẽ cụp xuống. Thôi Hàn Suất nghĩ.

Người này, thế nào củng bị lừa đi vì đồ ăn!

Thôi Thắng Triệt: "Mỗi tháng đều phải cố định vài ngày. Liên quan đến Phu Thắng Quán? Hửm?"

Tiếng nói Thôi Thắng Triệt cắt đứt mạnh suy nghĩ của Thôi Hàn Suất.

Thôi Hàn Suất: ".......... "

Thôi Hàn Suất nghe xong lời của anh trai quý báu liền im lặng không nói. Mắt củng không ngẩng lên nhìn. Chỉ là dưới lớp lông mi cong như cánh quạt kia, đôi mắt của Thôi Hàn Suất khẽ xao động.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net