P3 - CHAP 2 Màu Cá tính - siêu hot - trendy & rất kén

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chúng tôi rời Hà Nội để di chuyển lên Hà Giang trong lúc trời còn mờ tối. Cảm giác vừa lạ lẩm vừa háo hức. Mười đội chơi đã sẵn sàng để bước vào cuộc thi với tâm thế mình sẽ là quán quân.

Chọn sắc cam, một màu khá kén người mặc nhưng lại siêu hot và trendy cũng đã là thử thách đầu tiên. Thật lì quá chứ, chọn Màu Áo mà cũng tự làm khó mình.

Nhớ hôm đến Nike store (một nhãn hàng tài trợ), đi tới đi lui vắt não để tìm trang phục, phụ kiện rồi mặc thử, test công dụng của từng item làm chúng tôi như muốn lả đi vì khó. Cái màu gì ít thông dụng quá. Màu đen – trắng – vàng – xanh dương - xanh lá – đỏ - nâu - xám đều có, nhưng không có màu cam. Chúng tôi đành phải biến tấu, phối hợp bằng vài chiếc khăn, bằng vài vạc màu cam trên áo hoặc sẽ phải bằng những đôi giày sport. Thật muốn tung lên.

Hôm nay ngày đầu tiên ra quân, tôi chọn chiếc jacket hoa văn cam chủ đạo, bên trong là một bộ thể thao mùa hè cho cả hai. Không cần quá nổi bật nhưng cũng không được bị nhấn chìm, chúng tôi chỉ cần nằm ở đoạn giữa trong số 20 người thi đấu, vậy là đủ trang bị lòng tự tin cho lần chào sân này.

- Triệu ngủ ngon không? Đêm qua Gấu ngủ chập chờn. Không phải do lạ giường mà vì sợ ngủ dậy trễ bị đoàn bỏ lại. Hâm nhỉ. Hơ hơ. Bỏ lại thì sao ta? (Duyên)

Chúng tôi trò chuyện khi đang ngồi trên xe bus.

- Triệu ngủ cùng bình thường. Bỏ lại thì mình lên sau chứ sao, mà chắc không đâu, mình ngủ quên sẽ bị phá cửa khiêng đi đấy. Triệu thấy mọi người căng lắm. (Tôi cố ý dọa Duyên cho vui)

Nhìn Duyên lúc này như em bé 5 tuổi thích đi học. Cứ háo hức, giáo giác và pha lẫn tò mò.

- Thôi đi. Có mà dám. Mình được cưng nhất đoàn cho xem. Gấu bé nhất đấy. Mặt lại phúng phính, ai chả thương. (Duyên cũng không kém cạnh, pha trò trêu lại tôi).

 Dạo gần đây tôi đồng ý cho cả hai ăn thả phanh để có sức đi đua. Duyên tăng cân thấy rõ, mặt căng tròn. Còn tôi thì cũng vậy, chẳng lên được ký lô nào.

- Ừ, mặt em bé Gấu bây giờ đúng kiểu nhìn là muốn cắn thật. Hay Triệu gọi bạn Gấu là Gấu Béo nhỉ? Thích không? (Tôi)

- Gấu không. (Duyên từ chối trong sắc mặt lạnh lùng).

 Rồi Duyên đột ngột chuyển vẻ mặt với trạng thái hăm hở, vui tươi. (Chuyên gia xài chiêu này với tôi)

- Gấu Béo Xinh thì được. Triệu gọi đi, "Gấu BÉO XINH" Duyên nhấn nhá từng chữ.

- Okie la. Gấu Béo Xinh. (Tôi lặp lại theo lời Duyên một cách ngoan ngoãn)

Đoạn này từ chối thật khó lắm í. Duyên tỏ vẻ dễ thương làm tôi chống không nổi. Tôi đành buông xuôi cho cảm xúc đưa đẩy lý trí làm vừa lòng bạn Gấu cưng của tôi.

Tôi nắm tay và kéo nhẹ Duyên hơi ngã vào phía mình

- Gấu Béo Xinh của Trịu Trịu. Đua xong mình sẽ lên Đà Lạt một chuyến nhé. Triệu bắt đầu thèm một ngày nằm dài bên bạn Gấu rồi ấy. (Tôi)

- Hơ hơ hơ. Đua xong mình có còn lếch được không nhỉ? Gấu không dám tưởng tượng luôn í. (Duyên hóm hỉnh nhưng không quên pha xí hoang mang).

Hai đứa bắt đầu chìm vào suy diễn những điều sẽ đến trong cuộc đua. Hôm nay chỉ mới bắt đầu. Không biết tiếp theo sẽ như thế nào??!! Một hành trình gian nan thử lửa cùng với vài sứ mệnh tự hai đứa đặt. Làm sao cho vẹn toàn tất cả??!!!

*****

Các chặng đua đầu tiên đều tại Hà Giang. Một vùng núi phía Bắc cực kỳ xinh đẹp và nổi tiếng. Địa hình tại đây lại khá hiểm trở vì những dãy núi cao và khí hậu lại khá khắc nghiệt. Mùa đông kéo dài siêu lạnh và mùa hè lại siêu nóng.

Chúng tôi đặt chân đến Sông Nho Quế lúc mặt trời sáng vừa lên cao, tiết trời tháng 5, cũng chưa phải là lúc đỉnh điểm của mùa hè, nhưng cái nóng đã làm hai đứa hơi choáng nhẹ.

Tại vạch xuất phát, các đội nhận lệnh leo lên đồi để tìm mật thư cho lộ trình chặng đầu tiên.

Duyên thì thầm với tôi khi bới tung mọi ngóc ngách để tìm cái dấu vết cái mật thư đầu tiên.

- Mình vẫn chưa tìm thấy gì cả mà vài đội tìm được đã di chuyển rồi đấy. (Duyên)

- Khó quá nhỉ, sao mới bắt đầu mà đã cảm giác mình không hòa nhập nổi rồi ấy bạn Gấu. (Tôi)

- Ừ. Nhưng kệ "làm hết sức, chơi hết mình". Tìm tiếp thôi. (Duyên)

Duyên động viên tôi và tỏ ra quyết tâm lắm. 20 phút sau, cuối cùng đội Cam cũng tìm được mật thư. Nhìn các đội lần lượt lên xe chạy đi, hơi tụt ý chí nhưng bù lại cũng còn hai đội toàn nam đang loay hoay phía sau. Hai đứa lên xe, tìm đường chạy thật nhanh để kịp mọi người. Bao nhiêu nhiệm vụ kế tiếp, tung lên không.

*****

Kết thúc chặng đầu tiên.

- Một ngày dài quá. Mệt thật sự í. (Duyên vừa nói vừa nằm dài xuống giường sau khi tắm rửa sạch sẽ.

- . (Tôi đáp).

Tôi đã xong và nằm trước một bên cạnh giường. Mắt vô thần mệt mỏi nhìn ra chiếc cửa đi vào phòng ngủ khách sạn, nơi chúng tôi được bố trí nghỉ ngơi trong những ngày tại Hà Giang này. Ở đây chẳng có gì giải trí cả, chỉ có nằm dài nhìn vào hư không. Lạ lẩm quá đi, một kiểu relax mới buộc chúng tôi phải thích nghi.

- Gấu không tin mình vượt qua được đoạn thả vực đấy. Lần đầu, sợ thật. (Duyên)

- Gấu biết lúc đấy Triệu đang nghĩ gì không? Triệu hối hận đấy. Triệu không biết phải làm sao luôn, lần đầu nhìn Gấu lơ lửng giữa biển trời bao la làm Triệu muốn mình có phép bay đến để cướp Gấu ra khỏi chương trình thôi. Ai nghĩ ra được cái thử thách này. Như trong phim ấy. Mà đóng đoạn này chắc phải có cascadeur chứ, phải không? Tôi nói với Duyên khi nhớ đến đoạn mình đứng ngay hẻm núi để chờ Duyên leo lên.

- Thật sự ấy, lúc đi đường dốc dài, nắng nóng hay nhiệm vụ cắt cỏ cho bò ăn không làm Gấu muốn lùi bước nhưng đoạn thả vực thật đáng suy nghĩ nha. Khủng khiếp thật sự. (Duyên)

Vậy là hai đứa tôi đã hoàn thành xong chặng đua đầu tiên. Kết quả là về đích ở vị trí thứ 8 trên tổng số 10 đội. Đội cam chỉ đang hơn hai đội xám và xanh lá. Một vị trí không an toàn cho hành trình ngày mai. Và cũng đáng phải suy nghĩ chiến lược cho các chặng tiếp theo. Còn nếu không, cứ đà này là cuốn gói chia tay mọi người trong tuần sau mất thôi.

- Này bạn Gấu, đội cam may mắn đấy, hai đội về sau toàn nam với sức khỏe hơn mình đấy. Do họ không ai tìm được mật thư nên mình có thời gian để thực hiện nhiệm vụ, hôm nay nếu hai đội ấy có mật thư là mình về cuối rồi. Đúng không? (Tôi)

- Ừ, mình may mắn hơn . Mà sao mới nhập cuộc đã cam go rồi. Ban tổ chức kỳ này làm khó nhau ghê. (Duyên)

- Phải khó không? Hay tại mọi người chưa quen với nhịp độ đua, còn hơi mông lung chưa rõ phương cách tìm kiếm ấy (Tôi)

- Nếu vậy ngày mai mình nên tập trung hơn nhỉ. Hôm nay hơi chủ quan. Nào, phải lên tinh thần chiến đấu nào. Chiến đấu phải từng giờ từng phút không được lơ làng. (Duyên)

- Triệu – Duyên cố lên. (Duyên la lớn như đọc các khẩu hiệu của các học sinh trong trường ngày xưa).

- Phải từng giây một luôn đấy bạn Gấu. (Tôi hùa theo để tăng cao nhuệ khí chiến đấu cho Đội Cam).

- Yeah. Triệu – Duyên cố lên. "Làm hết sức – Chơi hết mình"(Duyên)

- Triệu – Duyên là "Làm hết sức – Chơi hết mình" (Hai đứa tôi cùng đồng thanh lặp lại câu Slogan của Đội Cam).

Câu này được chọn trước ngày quay clip nói về "sự chuẩn bị cho The Amazing Race" của Vlog mới mà Duyên sẽ phát hành sau khi đi đua về. Sau khi tìm được câu slogan, chúng tôi đem theo sử dụng đi đua luôn cho đồng bộ. Câu slogan cũng ý nghĩa chứ phải không? Hai đứa tôi đúng chuẩn chơi hết mình thiệt, mà làm cũng hết sức đấy chứ, chỉ là đôi khi chơi hơi nhiều hơn tí so với làm thôi, nhất là các tháng lễ hội. (Thật, chơi ai mà chả thích nhỉ!)

- Hôm nay chính thức là ngày kỷ niệm một năm hai đứa bên nhau theo bút tích của Gấu Béo Xinh đấy. (Duyên tự nói mình là Gấu béo xinh luôn). Này, sáng giờ không có thời gian chúc mừng nhau nhân ngày "ngàn năm không phai" nè Triệu. Duyên háo hứng lên giọng. Triệu muốn nói gì với Gấu? (Duyên)

- Triệu, Tr ..i ....u.., Triệu chúc bạn Gấu sau cuộc đua tăng 10 ký. (Tôi nhấn mạnh điểm 10 ký)

- Này, này liên quan ghê cơ. Nói nghiêm túc nào. Nói chuyện người lớn đi. Lầy lội không à. Duyên mắng yêu tôi.

- Thế bạn Gấu nói trước đi. Tôi nói và không quên đánh một phát vào cái chân Duyên đang gác hờ lên chân tôi. Người đâu mà lúc nào cũng dính sát vào tôi, không thể để da thịt tôi có chỗ thở luôn ấy.

- Gấu "chúc Triệu ngày càng dịu dàng - nết na - thuỳ mị - nhẹ nhàng – u mê và có một ít dễ dải với Gấu. Như vậy thì ngày nào chúng ta chả vui. Gấu không bị mắng – Triệu không khó chịu – tình cảm thăng hoa". Hay không? Gấu vừa xinh vừa thông minh nhỉ! (Duyên)

- Hơ hơ hơ. Triệu chúc Gấu, ngày càng cool ngầu – cứng cáp – vững chải – ân cần – ấm áp và luôn hiểu Triệu muốn gì để Triệu không khan giọng vì mắng Gấu. Hay không? Triệu vừa tinh tế vừa sexy nhỉ! (Tôi)

Cả hai chúng tôi cùng phá lên cười. Xàm gì mà xàm cả đôi.

***

Trước hôm lên máy bay đi Hà Nội. Chúng tôi đã kịp tổ chức một buổi tối lãng mạn với vài món kiểu Pháp tại một nhà hàng nổi tiếng bên Quận 2. Nến – rượu & hoa. Duyên cũng thật là ngọt ngào, phải đúng chuẩn tây mới gọi là lãng mạn. Tôi nhâm nhi rượu và nói cười cả đêm với Duyên. Trên đời này, cứ ai chọn được đúng người để yêu thì dù có làm gì, sến súa mấy cũng chẳng ngại ngùng nhỉ. Hai đứa đã kỷ niệm ngày đặc biệt dài hơn hai tiếng đồng hồ chỉ để ngồi nhìn nhau, lâu lâu thì chill chill cùng ít nhạc nhẹ theo gu cinema Châu Âu. Ai mà sốt ruột chờ bàn, thấy chúng tôi chắc ngán ngẩn, nhưng thôi kệ, năm chỉ có một ngày, cho chúng tôi vui xíu được không!!!

***

- Thôi giờ mình ngủ chuẩn bị sức khoẻ cho ngày mai nè Gấu. Tôi quay sang nói với Duyên.

- "Ngủ"? Okie. Triệu thật biết điều, nào, chuẩn bị nào. (Duyên nhào vào người tôi, làm động tác như chuẩn bị "dở trò").

- Không. Không. Không phải chuyện đấy. Muốn chết à. Ngủ để lấy sức mai đi đua ấy. (Tôi la lên, nhưng không dám quá to vì sợ ồn ào xung quanh)

- Ừ, "ngủ" nào, (Duyên cố nhấn mạnh và lại ôm chầm lấy cơ thể tôi).

Tôi co người lại và đẩy Duyên ra.

- Không đùa đâu. Bạn Gấu biết Triệu đang nói cái gì mà. Nằm tránh sang bên kia. (Tôi)

- Hơ hơ hơ, không cho à, vậy thì thôi. (Duyên nói với vẻ mặt giả bộ giận dỗi).

Rồi Duyên nằm hơi nhích ra và cố nén nụ cười rúc rích để không phát ra tiếng.

Tôi đưa tay kéo Duyên lại gần.

- Hôn thôi được không? (Tôi)

Chúng tôi choàng vào ôm lấy nhau, trao  một nụ hôn dài và thật sâu.

Kỷ niệm một năm bên nhau ở một nơi không quá sang trọng nhưng sẽ là kỷ niệm không thể nào quên. 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net