Phần 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Chúng ta vừa liều chết thoát khỏi The Last City, và giờ cậu lại nói muốn quay lại đó, cậu mất trí hay bị điên vậy Thomas?"
Mọi người ngồi xung quanh bàn đều mang khuôn mặt kinh ngạc hướng về Thomas. Vince là người đầu tiên phản ứng trước ý định điên rồ đó của cậu.
Nhưng Thomas cũng không bực tức, cậu chỉ bình tĩnh giải thích:" Nghe này, ý định ban đầu của chúng ta là chạy trốn khỏi sự truy đuổi của W.C.K.D và tầm lây nhiễm của Hỏa Khuẩn. Nhưng giờ W.C.K.D không phải nỗi lo nữa. Và chúng ta đâu cần phải chạy trốn nếu có phương thuốc điều trị Hỏa Khuẩn?"
Breda lắc đầu với khuôn mặt ngao ngán:" Cậu chỉ nghe lời một phía của Teresa liền khẳng định mình có kháng thể với Hỏa Khuẩn? Mà dù như thế thật cậu định làm gì? Rút máu cậu chữa cho mọi người à?"
"Máu của Thomas chống lại được Hỏa Khuẩn hay không, cậu phải rõ nhất chứ? Tôi chỉ cần nghiên cứu máu của cậu ấy nữa thôi, ở The Last City có tất cả những thứ cần thiết để sản xuất huyết thanh rồi." Teresa hướng mắt về phía Breda, khoanh tay nói bằng giọng điệu bình tĩnh nhất có thể.
Cô biết tất cả mọi người đều nghĩ cô là kẻ phản bội, và Teresa cũng chẳng quan tâm sự thật rằng nếu không có Thomas, tất cả bọn họ đều muốn bắn nát sọ cô ra. Nhưng điều quan trọng bây giờ là sản xuất huyết thanh, và cô phải thuyết phục họ làm điều đó cùng mình.
" Vậy cậu tự về đó một mình đi. The Last City đã vỡ mất lớp phòng ngự, trở thành nơi trú ẩn lý tưởng cho những kẻ nổi loạn và Hỏa thi, tôi chả muốn bước chân vào đó một chút nào."
" Ai biết cậu lại có ý định điên rồ nào trong đầu?"
" Này, đây là ý kiến của tớ, không liên quan đến Teresa."
" Ngưng bảo vệ kẻ phản bội đó đi."
Một vài người khác xôn xao lên tiếng, phút chốc căn phòng tràn ngập tiếng cãi vã.
" Rầm." Một tiếng động lớn làm mọi âm thanh ngưng bặt, hướng mắt về phía người gây ra nó.
" Đủ rồi. Đừng cãi nữa.Tớ đồng ý với Thomas, chúng ta nên trở lại  The Last City điều chế huyết thanh." Minho vốn luôn giữ yên lặng từ đầu buổi họp đột nhiên lên tiếng.
Và mọi người khá ngạc nhiên khi Minho lại ủng hộ ý kiến của Teresa, đến cô cũng phải tròn mắt kinh ngạc nhìn nó.
Nhưng Minho chẳng quan tâm, nó nhìn từng người trong căn phòng rồi chậm rãi nói :" Tớ chán cuộc sống tạm bợ này rồi, các cậu muốn sống kiểu này đến bao giờ nữa? Trở về điều chế huyết thanh và giải quyết triệt để Hỏa Khuẩn đi. Đó là lý do đầu tiên khiến chúng ta bị nhốt vào Trảng và phải đối mặt với những thí nghiệm điên rồ kia. Vậy nếu có thể đặt dấu chấm hết cho nó, tại sao lại không làm? Hơn nữa đâu cần tất cả các cậu vác xác đi, có gì phải cãi nhau. "

Mọi người liền chìm vào im lặng, băn khoăn với những gì Minho nói.
Frypan không khỏi bật cười:" Sau này nếu cần tán gái tớ sẽ nhờ Minho hoặc Thomas giúp, hai tên dở người này thật sự giỏi trong việc thuyết phục người khác theo ý mình, dù nó điên rồ không chịu nổi."
Gally cũng phải giơ tay đầu hàng, xoa xoa đầu không tin nổi điều nó đang nói:" Tớ sẽ đi cùng các cậu, The Last City đang tràn ngập người của Lawrence* , ít nhất tớ có thể đảm bảo họ về phe chúng ta."
( ai nhớ ông này không z? Ông già mặt biến dạng thủ lĩnh đám người bên ngoài mê cung từng cứu Gally ý )
Janson nhìn Breda lắc đầu nguầy nguậy, giọng gần như năn nỉ:" Nói với ta rằng con sẽ không đi cùng đám dở người này đi?"
Nhưng Breda lại nhướng mày, nghiêng đầu tinh nghịch nhìn ông:" Chú đoán xem?"
Thomas không tin nổi nhìn mọi người:" Vì sao tớ nói khô cả cổ thì các cậu phản đối trong khi Minho nói có một câu các cậu lại nghe theo hết vậy?"
Frypan mỉm cười nhún vai:" Chả biết nữa, có người sinh ra để làm thủ lĩnh chăng?"
" Chả vui chút nào đâu Frypan." Minho đứng lên rời khỏi phòng, nheo mắt nhìn Frypan nói, sau đó hất mặt với Thomas:" Cậu bị thương chưa lành không cần đi đâu. Bọn tớ sẽ giúp bạn gái cậu lấy những gì cô ấy cần. Yên tâm đi."
Teresa cũng vội đứng lên, thật tâm nói một câu:" Cảm ơn cậu, Minho."
Nhưng nó chỉ quay lại liếc cô một cái rồi lập tức bước ra ngoài.
Chỉ khi còn một mình, Minho mới chậm rãi lôi vòng cổ trên người ra, hôn nhẹ lên đó rồi nhắm mắt tự nhủ:" Newt, mấy ngày nay cậu ở đó cô đơn lắm phải không? Chờ tớ một chút, chỉ một chút nữa thôi."
***
Dù Minho nói Thomas không cần theo nhưng cậu không yên tâm khi tất cả bạn bè của mình đều đi đến The Last City, vì vậy Thomas vẫn quyết định lẽo đẽo theo cả bọn, tất nhiên chẳng ai phản đối điều đó.
Vậy nên sáu người Minho, Thomas, Teresa, Breda, Frypan và Gally cùng lên máy bay trở về The Last City.
Chẳng mất quá lâu để bọn trẻ đến nơi. Trước khi xuống máy bay, Thomas lôi từ trong balo ra một bó hoa, đưa cho Minho rồi nói:" Khi chôn Newt xong đặt lên mộ cậu ấy giúp bọn tớ nhé."
Minho hơi bối rối khi nghe cậu nói vậy, nhưng rồi cũng ngập ngừng cầm lấy bó hoa:" Các cậu đều biết sao?"
"Rõ ràng đến thế rồi mà. Bọn tớ muốn giúp nhưng tớ nghĩ cậu muốn làm việc đó một mình." Thomas vỗ vai Minho, Gally đứng bên cũng hất đầu :" Cậu cứ đi tìm Newt đi, bọn tớ lấy thiết bị xong sẽ chờ cậu ở đây."
" Không thể đưa Newt về Vùng Đất Mới, vậy ít nhất cũng phải làm cho cậu ấy một nơi yên nghỉ tử tế đó." Frypan nói với giọng đầy tiếc nuối.
Minho không biết nói gì hơn, chỉ hơi cúi đầu nhìn những người bạn, nhẹ nhàng cười :" Cảm ơn."
Hóa ra bọn họ tự nhiên đều đồng ý trở về The Last City là vì nó. Chúng hiểu Newt quan trọng với Minho đến thế nào và việc chính tay chôn cất Newt có lẽ sẽ giúp nó nguôi ngoan đi nỗi đau trong tim.
Nhưng khi vừa đáp máy bay xuống khoảnh đất trống, bọn trẻ đã phải nhíu mày đối diện với những " vị khách" quen mặt.
Lawrence dẫn đầu một nhóm người nổi loạn bao quanh bọn trẻ, giọng nói khục khặc già nua chậm rãi kêu lên:" Xem ai đến thế này? Gally và những đứa trẻ chạy trốn! Điều gì mang các cậu trở về thành phố của tôi?"
Thomas bước lên trước bọn trẻ, lắc đầu gằng giọng nói:" Chẳng liên quan tới ông."
" Gally, sao cậu không sửa lại thái độ của ban cậu đi nhỉ? Nó không biết ai là chủ của mảnh đất này sao?"
Theo lời ông ta, những kẻ đằng sau giơ súng cùng gầy gộc lên, nhìn bọn trẻ với ánh mắt hằn học.
Gally vội kéo Thomas ra sau, giơ tay lên trước hòa giải:" Chúng tôi đến làm gì chẳng ảnh hưởng tới các người, được chứ? Sao ông cùng đám người kia không làm việc của mình và để bọn tôi làm việc của chúng tôi đi."
" Gally, đó không phải kiểu nói chuyện với ân nhân cứu mạng cậu đâu." Lawrence không vui nói, nhưng cũng không ra lệnh cho những người khác tấn công.
" Tôi từng tôn trọng ông, nhưng ông đã lợi dụng tôi và bạn bè tôi, vậy chúng ta chẳng nợ nhau cái quái gì cả."
" Tôi lợi dụng gì các người?"
" Lawrence, ông nói với tôi chỉ muốn phá hủy W.C.K.D, đó là lí do tôi đồng ý giúp ông thâm nhập vào The Last City. Nhưng ông nhìn xung quanh đi. Cả thành phố đổ nát cả rồi, đã bao người vô tội phải chết vì cuộc chiến vô nghĩa đó hả?" Gally tức tối đáp trả, chỉ vào đống hoang tàn xung quanh chất vấn ông.
Sau khi nghe Gally mắng, Lawrence chỉ cười lớn, những kẻ nổi loạn phía sau cũng cất tiếng cười không ngừng.
" Vô tội? Chẳng có kẻ nào vô tội trong cái thành phố này cả. Khi chúng an ổn sống trong The Last City, bỏ mặc bọn tao ngoài Bức Tường chết dần chết mòn, ai sẽ nói bọn tao vô tội? Chúng cần vật thí nghiệm thì sai người bắt bọn tao làm chuột bạch, kể cả khi có người trong bọn tao không nhiễm bệnh. Ôi, vô tội làm sao! Ai cho chúng cái quyền ấy? Vì chúng có tiền sao?"
"Gally, tao chỉ muốn cho bọn chúng hiểu cảm giác lơm lớp lo sợ Hỏa Thi tấn công là thế nào? Cảm giác khi nhiễm Hỏa Khuẩn sống không bằng chết. Cảm giác của bọn tao!!!"
Điệu cười mạn rợ kết hợp cùng khuôn mặt biến dạng của Lawrence càng làm ông ta trông thêm điên dại.
" Ông điên rồi." Thomas bỏ lại câu đó rồi bước đi, tất nhiên đám người kia không nhường đường cho cậu, chúng chỉ nhìn Lawrence chờ mệnh lệnh.
" Ồ, không nhanh vậy đâu anh bạn nhỏ, nếu bọn mày không nói lý do trở lại The Last City thì không đứa nào được đi đâu hết."
Thomas cũng không có ý định giấu diếm, ánh mắt thách thức nhìn Lawrence:" Bọn tôi đi tìm nguyên liệu sản xuất huyết thanh chống Hỏa Khuẩn. Ông có hứng thú giúp không? Nếu thành công tôi có thể suy nghĩ việc để lại cho ông một liều."
" Huyết thanh? Vì thứ hão huyền đấy ư? Tao còn nghĩ bọn mày trở về thăm thằng nhóc tóc vàng chứ?" Lawrence đương nhiên không tin W.C.K.D dùng từng ấy thời gian và tiền bạc cũng không chế ra được huyết thanh trong khi mấy đứa nhóc này lại làm được. Lão chỉ khẽ cười khẩy, khinh thường nói.
" Ông nói cái gì cơ?" Minho như nghe được điều gì rất quan trọng, nó vội xông lên trước mặt Lawrence, kinh ngạc hỏi lại.
" Ô, xem ai đây? Thằng nhóc Châu Á bọn mày liều mạng cứu đấy hả? Khí chất không tệ, khá to gan đây." Ngay khi Minho xông ra, những kẻ nổi loạn liền chĩa súng về phía nó, nhưng Minho không mảy may sợ hãi, chỉ nhìn chằm chằm Lawrence nghiến răng gặng từng tiếng:" Tôi hỏi ông vừa nói cái gì?"
" À, thằng nhóc tóc vàng đi cùng bọn mày ấy, tao chả nhớ tên nữa, nó nhiễm Hỏa Khuẩn nên bị vứt lại đúng không? Tao cứ nghĩ bọn mày sống chết vì nhau lắm cơ." Ngay khi Lawrence dứt lời, những đứa trẻ đều nhìn lão với ánh mắt không tin được.
Thomas lắc đầu kinh ngạc thốt lên:" Làm sao ông biết?"
" Nó lượn lờ quanh The Last City bị bọn tao tóm được, mới nhiễm giai đoạn đầu nhỉ, tấn công người khác ác lắm." Lawrence kể lại với giọng giễu cợt.
" Nhưng cậu ấy... chết rồi." Frypan không hiểu chuyện gì đang xảy ra, rõ ràng nó đã vuốt đôi mắt cho Newt khi xác nhận cậu không còn nữa, và giờ Lawrence nói Newt còn sống???
" Chết? Hỏa Thi chẳng bao giờ chết cả, bọn nó sống dai lắm. À, nhưng giờ thằng nhóc ấy so với chết chắc còn khốn khổ hơn ấy. Lại thành chuột bạch cho lão điên kia mà." Lawrence thản nhiên nói, chẳng để ý tới khuôn mặt Minho đang đầy địch ý nhìn lão.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net