Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đặt tình cảm chân thành vào một người vốn không để ta vào mắt là một loại sai lầm ngu ngốc đến cùng cực mà tôi đã và đang mắc phải.

"Cậu rốt cuộc xem tôi là gì?"

Park Jimin, tôi chưa một lần có đủ dũng khí để thốt lên những từ kia. Là sợ hãi. Vì thừa biết đáp án đau lòng.

Chẳng thể ngăn được nỗi bi thương. Mỉm cười chấp nhận số phận bị sắp xếp, an bài. Dù có tàn nhẫn đến nhường nào đi nữa.

Tôi luôn tự hỏi, tại sao trong những giấc mơ Jimin lúc nào cũng lạnh lùng như vậy. Một cơ hội cho tôi được ảo tưởng về một nụ cười cũng chẳng có. Hoặc có thể chưa bao giờ tôi được trông thấy nụ cười dịu dàng từ cậu ấy hướng về mình.

Ánh mắt chán ghét, nụ cười khinh miệt. Gương mặt ấy lúc hướng về phía tôi lúc nào cũng mang một loại ác cảm duy nhất.

Cuối cùng là vì cái gì?

Những tổn thương tôi vì Jimin mà gánh chịu, liệu cậu ấy thấu được mấy phần. Hay vốn dĩ trong trái tim chất đầy băng giá kia, chẳng mảy may để tâm chút gì đó đến tôi.

Liệu tôi được phép nhỏ chút giọt lệ nào để tự mình xót thương?

Với tôi đó như là một điều bất khả. Vẫy vùng làm gì để rồi phải chết trong đau đớn tột cùng.

Tôi lại thấy nó, bóng lưng khuất dạng của người mình luôn mong nhớ. Chẳng rõ ràng, lại mờ mịt hư vô.

Giọng nói ấy lại khuấy động tim tôi. Đau đớn quá.

Jimin, tôi đau đớn quá.

"Yoongi"

Một giọng nói khản đặc vọng vào tai tôi, khiến tôi từ trong u mê bừng tỉnh giấc.

"Yoongi, em chặt quá"

"Yoongi!"

Tôi siết lấy ga giường, cắn răng chịu đựng từng đợt trừu sáp của đối phương lên cơ thể mình. Bán sống bán chết nhắm nghiền đôi mắt, tôi sợ nếu mình trông thấy cảnh tượng hiện tại lại chẳng kìm được những đợt kinh tởm trực trào.

Tôi đang cố chối bỏ nó, sự thật bản thân đang làm tình cùng Hoseok.

Jimin đã cứ thế mà vứt tôi cho hắn. Không chút ngại ngần hay suy tính. Chẳng khác gì san sẻ một món đồ chơi rẻ mạt.

Tôi cứ tưởng Jimin sẽ như ngày ấy mà mang tôi tránh khỏi bàn tay hung ác của Hoseok. Đến cuối cùng bị một bạt tay làm thần hồn điên đảo. Là do bản thân vọng tưởng. Thật sự rất ngu ngốc.

Một đêm kia tôi đã biết tâm mình không thể chết thêm lần nào nữa.

Sau ngần ấy năm gặp lại, Jimin cư nhiên có thể chào đón tôi bằng hai đòn đánh đau điếng người. Trơ mắt nhìn cậu ta ân ái cùng người khác, bị xem như một món đồ rồi nhẫn tâm vứt bỏ.

Sớm biết vị trí của mình nơi đâu. Vậy mà còn ôm ấp mộng mơ. Thật nực cười.

Ai lại đi xót thương cho một món đồ chơi bị giẫm đạp.

Tôi chẳng nhớ mình đã ngất đi rồi tỉnh lại bao lần. Mùi máu tươi lẫn vào chất nhầy tinh dịch lan tỏa trong khoảng không ám muội.

Hắn luôn miệng nói thương nhớ tôi. Rằng đã tìm kiếm tôi trong vô vọng như thế nào. Nhưng càng nghe tâm tôi càng lạnh.

Ba ngày tôi ở lại căn hộ của Hoseok, là ngần ấy thời gian chẳng thể bước nổi xuống giường. So với Jimin hắn đối với tôi ôn nhu gấp vạn lần, nhưng vì thương thế chưa khỏi, con người kia lại quá gấp gáp, khó tránh càng "yêu thương" càng đau đớn.

Một sự giao kèo hay gì đó giữa hai người bọn họ, tôi đã nghĩ vậy. Sáng ngày thứ tư Hoseok đã đưa tôi trở về nơi của Jimin. Trước khi rời đi, còn không quên thủ thỉ vào tai tôi những lời đường mật. Nhưng tôi chỉ thấy run rẩy bởi lời hứa hẹn sẽ gặp lại nhau của Hoseok.

Cổng chính vừa khép và tôi biết bản thân phải trả giá cho "lỗi lầm" mình buộc phải làm.

Tối hôm ấy trời mưa rất to, đến mức từng hạt lạnh buốt hóa thành hàng ngàn lưỡi dao bén ngót không ngừng khứa vào da thịt tôi rỉ máu.

Jimin đã để mặc tôi ngoài trời giông bão, trong khi bản thân điềm nhiên chơi đàn. Từng giai điệu da diết vang lên, vọng vào lòng tôi một hồi băng giá.

Tôi co ro nép dưới mái hiên, chẳng thể phân biệt thứ lăn dài trên gương mặt nhạt màu tím tái rốt cuộc là mưa hay nước mắt.

Đưa đôi mắt mịt mờ nhìn song sắt của cánh cổng to đùng đang ngập ngụa trong màn mưa trắng xóa. Một suy nghĩ vừa chợt thoáng qua. Nếu tôi cứ thế ra đi, liệu bản thân có tìm được hạnh phúc? Liệu Jimin có chút gì đó hối tiếc.

Hình ảnh nụ cười ngây ngô của đứa bé vùng núi xa xôi cùng dáng hình nhỏ bé của một người chị nghiêm khắc lại hiện lên thật rõ ràng trước mắt.

Tôi sẽ tìm Jungkook, trở về với cuộc sống bình yên mình hằng mong muốn. Tránh xa tổn thương, đau khổ.

Sẽ chẳng ai bắt tôi làm những điều mình không mong muốn.

Sẽ quên đi những người đã tổn thương tôi, quên đi những gì bản thân phải chịu đựng.

Rồi sẽ lại vui vẻ, cười đùa, sẽ được hạnh phúc?

Rời xa tim mình, liệu tôi có hạnh phúc?

Sẽ không bị những đường nét của gương mặt ấy dằn vặt suốt đêm thâu?

Có một ngàn lý do để tôi ra đi, chỉ một thứ níu chân tôi ở lại.

Vậy mà...

Chỉ một cái chớp mắt ơ thờ của ai kia cũng nặng hơn tất cả.

Tôi không đủ sức mang vác cõi lòng trĩu trịch này vượt qua hàng rào cao vợi kia.

Tự biết bản thân vốn vô dụng như thế.

Tôi muốn thử cược thêm một lần, dùng sự nhẫn nại đổi lấy một ánh mắt, một nụ cười ấm áp, liệu có quá xa xỉ hay không.

Chỉ là tôi không thể buông bỏ chấp niệm đời mình.

.

Ở ngoài mưa quá lâu khiến tôi gần như phát sốt, chẳng thể phân định thực tại hay ảo tưởng đang xảy đến quanh mình. Cả tiếng bản lề đánh "cạch" vang vọng bên tai cũng hóa thành hư ảo.

Tôi nheo mắt, ngẩng mặt nhìn chàng trai đang lạnh nhạt nhìn mình.

Jimin luôn rạng ngời như thế đó. Dù chiếc áo sơ mi đen với hàng khuy bị bung quá nửa làm phơi bày cơ ngực trần kia có tùy tiện đến thế nào.

Tôi chỉ biết mỉm cười si ngốc.

Jimin thật đẹp.

Bàn tay nhỏ nhắn của cậu ấy hướng về tôi.

Tôi cứ nghĩ hình ảnh kia là ảo giác cho đến khi từng đốt tay bé xíu túm vào tóc tôi khiến da đầu run lên bần bật. Đau đớn chân thật cắt đứt mộng mị trong tôi.

"Trông mày có vẻ hạnh phúc quá nhỉ, thứ dâm đáng chết tiệt"

Tôi bị Jimin túm tóc kéo đi sền sệt trên sàn. Hung hăng xé nát bộ đồ mỏng manh đang mặc trên người, mạnh bạo vứt thẳng vào bồn tắm.

"Thứ dơ bẩn như mày cần phải tẩy rửa cho sạch sẽ"

Tôi còn chưa định thần đã bị nước từ vòi sen bắn thẳng vào mặt. Đau rát vô cùng. Mất khả năng phản kháng, tôi chỉ còn cách cuộn người chịu đựng.

Từ đầu đến chân không nơi nào thôi đau nhức. Vậy mà chút van nài yếu ớt cũng bị dòng nước buốt lạnh đánh bạt đi.

Tôi chẳng biết mình bị dội nước trong bao lâu, chỉ cảm thấy người ngày càng rét. Hàm răng tôi bắt đầu va vào nhau canh cách.

"Vẫn không thể nào sạch được" _ Jimin nhíu mày, tỏ vẻ không vui.

Tôi còn chưa kịp hoan hỷ vì thoát khỏi cảnh tình thê thảm đã phải cong người chống chịu nỗi đau thấu trời khi hậu huyệt bị Jimin đâm thẳng thứ gì đó vào trong. Chưa đầy ba giây sau, một dòng nước tàn bạo càng quét bắn thẳng vào trong.

"AAAAAA!!!!"

Tôi kêu la đau đớn, cảm nhận rõ ràng bên trong thành trực tràng va đập dữ dội. Đầu tôi ong ong đau nhức. Tôi rõ ràng có thể nhìn rõ hợp chất nhày nhụa vẩn máu chảy ngược ra ngoài.

Tôi gào thét đến khản giọng, loại ngược đãi kinh hoàng đến nhường này lần đầu nếm trải, hỏi sao một người như tôi có thể nhận thức hết.

Bởi đau đớn tôi gần như bất tỉnh, trong cơn mê man lại nghe thấy tông giọng trầm thấp ngập tràn khinh bạc của Jimin.

"Thứ dơ bẩn như mày dù có tẩy rửa cả trăm ngàn lần cũng không thể nào sạch sẽ được nhỉ?

Jimin không sai, cơ thể này hơn năm năm trước đã bắt đầu dơ bẩn rồi. Dù có lấy hàng vạn chất tẩy rửa cũng không thể nào nguyên vẹn như lúc ban đầu.

Vậy sao cậu không vứt bỏ tôi, Jimin?

Vì sao vẫn cứ ban phát cho tôi chút hy vọng nhỏ nhoi như vậy?.

Sao lại đối với tôi tàn nhẫn như vậy?

Từ lâu thể xác này đối với tôi đã là vô nghĩa, vì vậy khi cậu ấy hành hạ tôi đến mức nào tôi cũng chẳng nửa lời than trách. Chỉ mong sao ánh mắt đó chịu hướng về tôi dù chỉ là đôi chút.

Một chút lòng thương xót, cớ sao Jimin vẫn hẹp hòi với tôi như vậy.

Tôi cứ ngỡ mình vừa dạo một vòng trước quỷ môn quan. Mãi khi Jimin lần nữa túm lấy tóc tôi lôi đi, lúc bấy giờ mới biết mình vẫn chưa chết.

Jimin chỉnh nhiệt độ phòng thực sự rất thấp, tôi một thân ướt sũng bị vứt xuống thảm lông, chỉ có thể cuộn tròn run lẩy bẩy.

"Mày biết mình sai ở đâu không?"

Ý thức đang mơ hồ của tôi bị cái siết tay nơi khớp hàm của Jimin làm cho tỉnh táo.

Cơ thể tôi lúc này hoàn toàn vô dụng, chỉ một cử động nhất thời cũng khiến đau đớn bủa vây.

Tôi không hiểu, một chút cũng không hiểu. Rốt cuộc sai lầm của tôi ở đâu.

"Mày thèm khát đàn ông đến thế kia à?"

"K...không...p...hải"

Tôi khó khăn cất tiếng. Chẳng phải cậu ấy thừa biết tôi kinh hãi Hoseok đến nhường nào hay sao. Tôi làm sao có thể như vậy cùng hắn. Hơn hết tôi là đàn ông. Tôi cũng không có điên đến mức khát khao thứ thống khổ đến như vậy.

Cớ sao cậu ấy vẫn không chịu hiểu.

Tôi nheo mắt, với tay muốn chạm vào cổ áo Jimin. Còn chưa chạm đến đã bị túm lấy rồi siết chặt.

"Vẫn chưa thỏa mãn sao?" _ Jimin nhìn tôi, cười lạnh.

Ánh mắt này, tôi không muốn cậu ấy nhìn tôi như vậy. Như thể tôi là thứ gì đó bẩn thỉu, gớm ghiếc nhất trần đời.

"Đồ dâm tiện"

Jimin phất tay, một bên má tôi liền cảm thấy đau rát. Khoang miệng tức thì cảm nhận dư vị tanh nồng.

Loại cảm giác vừa buồn thương vừa thống khổ này, đâu phải lần đầu nếm trải cớ sao mỗi lần như vậy đều cảm thấy nặng lòng. Hơi thở bị nghẽn lại đến hô hấp cũng rất đỗi khó khăn, rõ ràng khi nãy người tôi còn run cằm cặp vậy mà bây giờ lại nóng như chạm phải lửa hun nóng cháy.

Mắt tôi nhòe dần đến khi chẳng nhìn rõ cảnh vật quanh mình. Nếu cứ như vậy mà biến mất, liệu Jimin có vì tôi mà nhỏ một giọt buồn thương xót?

.

Tôi cứ nghĩ sau đêm đó, Jimin đã hoàn toàn xem tôi là thứ bỏ đi mà không thèm đoái hoài. Nhưng hiện thực lại phũ phàng như vậy. Vì cơn ác mộng kia mới thực sự bắt đầu.

Ở nhà, Jimin áp dụng vào người tôi biết bao nhiêu hình cụ vô cùng khủng khiếp. Tôi vẫn nhớ như in cảm giác sống không bằng chết khi bị tra tấn bằng cách nhỏ sáp đèn cầy vào hậu bích. Tôi không dám phản kháng, bởi đó là điều một người nhạy cảm như Jimin không cho phép.

Thỉnh thoảng Jimin sẽ kéo tôi ra ngoài, đôi khi là những cuộc vui thâu đêm suốt sáng, lúc lại là khoảnh khắc hai người. Nhưng tuyệt nhiên thân phận của tôi chỉ dừng lại ở địa vị của kẻ thấp hèn được người khác bao bọc.

Dần dà nỗi khiếp đảm của tôi đối với việc ra ngoài "hóng gió" càng thêm sâu đậm. Đến mức chân tay có thể không ngừng run lẩy bẩy mỗi khi Jimin xốc tôi ngồi vào ghế phụ trên con xế đắt tiền rồi lao đi vun vút.

Sự tồn tại của tôi đối với Jimin chính là một món đồ chơi, nói trắng ra tôi chỉ là một dụng cụ tiết dục. Đáp ứng mọi nhu cầu sinh lý đôi khi là những chiêu trò biến thái, bệnh hoạn.

Tôn nghiêm của một người đàn ông là điều tôi không được phép có. Mỗi khi ra ngoài, khắp người tôi đều được gắn những dụng cụ kích dục. Hậu đình luôn được nhét vào vài thứ kỳ lạ đến đáng sợ.

Jimin cầm trong tay điều khiển, và mọi cảm xúc trong tôi đều bị một tay cậu ta nắm giữ.

Cảm giác xấu hổ đến cùng cực khi trên năm lần Jimin buộc tôi khẩu giao cho mình trong lúc lái xe.

Tôi phải cắn lấy môi mình để không phát ra loại âm thanh rên rỉ mỗi lúc Jimin nổi hứng muốn quan hệ ở những nơi công cộng.

Nhà vệ sinh, phòng thử đồ kể cả trong nhà hàng xa hoa lộng lẫy.

Tôi không thể ngẩng mặt thêm chút nào khi thứ Jimin nhét vào hậu huyệt cứ không ngừng rung chuyển. Đôi khi cảm xúc dâng trào nhưng vô phương giải thoát vì thứ cơ vòng chật ních Jimin tự tay gắn vào bộ phận nam tính cho tôi.

Những khi như vậy Jimin nhìn tôi rồi cười khoái trá. Trong khi đế giày không thôi giẫm vào vị trí căng phồng nhức nhối.

Jimin khiến tôi quy phục hoàn toàn, một chút tự tôn sót lại cũng không có.

Dần dà tôi nhận ra không biết rốt cuộc bản thân sống vì cái gì.

Tối hôm qua tôi bị mất ngủ trầm trọng. Bởi cạnh bên phòng tiếng rên rỉ của người tình một đêm của Jimin quá lớn.

Cậu ấy thường mang những nhân tình về nhà, và không ít lần tôi phải tự siết lấy tim mình khi trông thấy cảnh hai cơ thể quấn nhau trụy lạc.

Tôi kinh hãi bởi ánh mắt lạnh lùng Jimin phóng thẳng vào mình trong khi hạ thể cứ không ngừng dao động.

Dù tôi có là kẻ giỏi chịu đựng đến nhường nào, thì đôi khi cảm xúc trong tim quá lớn khiến những đợt sóng âm ỉ đau thương vỡ òa rồi va vào tim tôi nhức nhối. Nó chầm chậm dâng lên rồi trào ra khóe mắt. Rốt cuộc vẫn bị sự yếu đuối của bản thân quật ngã.

Tôi đưa đôi mắt mịt mờ cùng phần hông ê ẩm nhìn ra ngoài cửa, khi tôi mò được xuống giường trời cũng quá nửa trưa.

Cô gái kia rời đi lúc hừng đông. Jimin đã bước vào phòng và hành hạ tôi đến tận khi trời đứng nắng mới chịu buông tha.

Luôn là như vậy, tôi chưa từng thấy cô gái nào được giữ lại quá 4 giờ sáng.

Và đó là một trong những điều tôi không bao giờ được phép tò mò.

Cuộc sống của tôi do Jimin một tay chi phối, còn cậu ấy tự thân lo liệu hạnh phúc đời mình.

Đó là cách Jimin nói về sự "công bằng"

Hơn ba mươi phút cho việc rời khỏi giường, vệ sinh cá nhân và bắt đầu dùng bữa sáng vào mười một giờ trưa.

Và tôi được quyền tự do di chuyển từ căn hộ đến cửa hàng tiện lợi cách hai dãy phố bất cứ khi nào muốn mua sắm linh tinh.

Đó là kết quả đấu tranh suốt hai tuần nài nỉ của tôi.

Khi đó Jimin đã nhìn tôi rồi lạnh giọng " Mày muốn chạy trốn thì cứ việc. Tao sẵn lòng cho mày tận hưởng cảm giác sống không được mà chết không xong đấy. Rõ chưa?"

Tôi nghe xong chỉ có thể cúi mặt mỉm cười nhàn nhạt. Jimin không biết, chính tôi lo sợ bị cậu ấy vứt bỏ đến nhường nào.

Sự bất an trong tôi ngày một lớn dần.

Sau gần một giờ mua sắm thức ăn cùng vật dụng dành cho một tuần, tôi cầm hai túi xốp đầy ắp đồ trở về nhà.

.

"Xin hỏi cậu cần gì?"

Tôi bước đến gần bắt chuyện cùng người đang đứng bên đường gần cổng căn hộ của Jimin, bộ dạng có chút kỳ quái, xoay lưng về phía mình.

Người kia nghe thấy liền quay đầu. Trong thoáng chốc tôi hơi giật mình bởi người trước mắt. Là một cậu trai trẻ, trên đầu đội chiếc mũ lưỡi trai đen, mái tóc hơi ngã màu vàng nhạt, đôi mắt nâu to tròn thăm thẳm sâu, sống mũi thẳng tắp, đến gần chút liền thấy trên chóp mũi còn có một nốt ruồi nho nhỏ. Đường nét gương mặt rất hài hòa, nếu không nói là rất đẹp. Phải, người này thực sự rất đẹp.

Cậu ta lúc bấy giờ vận trên người chiếc áo sơ mi với họa tiết tươi mới, mọi thứ đều ổn cho đến khi tôi trông thấy chiếc quần ống loe rộng thùng thình, cùng đôi dép khá là kỳ quái.

Người kia nhìn tôi, sau khi "A!" một tiếng liền cúi đầu chào hỏi.

"Xin chào" _ Cậu ta đáp lời cùng lúc bước đến đối diện cùng tôi.

Tôi liếc nhìn chiếc vali to sụ dưới đất từ tốn đáp _ "Cậu từ nơi khác đến?"

"Thật ra tôi vừa từ về Hàn cách đây hai ngày thôi, tôi muốn tìm nhà của một người bạn nhưng chẳng biết chính xác ở đâu cả?"

Người này nhìn tôi nhoẻn miệng cười. Hình chữ nhật, nụ cười của cậu ta có dáng hình thật kỳ lạ. Nhưng thật sự rất đơn thuần.

"Tôi sống ở đây cũng chưa lâu lắm, nên chẳng rõ lắm. Mà cậu có thể đến cửa hàng tiện lợi cách đây hai dãy phố, tôi nghĩ có lẽ họ sẽ giúp được gì đấy?"

"Ồ! Cảm ơn nhé anh bạn"

Cậu trai nhìn tôi lại cười toe toét.

Cuộc chuyện trò của chúng tôi vừa dứt, người kia còn chưa kịp rời đi thì chiếc xe Audi màu ánh bạc của Jimin đã đổ xịch trước cổng. Chẳng có gì gọi là thất lễ đối với Jimin khi cậu ấy thản nhiên ấn còi inh ỏi trước khi tiêu sái mở cửa bước ra ngoài.

Giây đầu tiên tôi trông thấy đường chân mày Jimin cau lại, đây là dấu hiệu của việc đã bị tôi làm cho phật ý. Tính khí con người này vốn thất thường như thế đó, và tôi thừa biết hậu quả của những cái cau mày kia là gì.

"Xem ra tao đang xen vào chuyện tốt của mày nhỉ?" _ Jimin tựa người vào cửa xe nhếch môi.

"Không phải như cậu nghĩ đâu Jimin, tôi đang chỉ đường giúp cậu ta thôi" _ Tôi vội bước đến, phân trần.

"Mày..."

"Jimin?"

"Là Jimin thật này!"

Tôi hơi giật mình khi người con trai lạ mặt băng ngang người mình, dùng giọng nói thánh thót thốt lên hai chữ "Jimin".

Năm năm xa cách, Jimin đã làm những gì, quen biết những ai, tôi đều chưa từng thắc mắc.

Đột nhiên một cơn gió lùa mạnh bạo lướt ngang, dường như có hạt bụi to đùng xộc thẳng vào hốc mắt tôi cay xè.

"Taehyung?"

Taehyung!

Là tên cậu ta nhỉ? Người đang ôm chầm lấy Jimin, và đôi môi họ vừa quấn lấy nhau trong sung sướng.

"Tôi nhớ cậu lắm Jimin"

Tôi đưa bàn tay run rẩy túm chặt gấu áo. Hơi thở mới vừa bị rút cạn. Trái tim bị khứa nát tan tành. Từng mảnh vụn rớt rơi bị gió xoáy mất hút vào ánh mắt nhu tình Jimin một mực hướng về ai kia.

Thì ra cảm giác tan nát cõi lòng chính là như thế này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net