Chương 12 + 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 12 :

“Này, cô giáo, dậy, cô mau dậy đi.”
Có người lắc lắc vai tôi, tôi từ trong mộng tỉnh dậy, vừa mở mắt ra thì thấy xung quanh có một nhóm người bao lấy tôi, đa số là giáo viên trường Trung học này, còn có 2 vị cảnh sát nữa.
Tôi nhìn nhìn số tầng trên tường, đây là phòng tắm tầng 7, 2 vị cảnh sát kia đang khiêng thi thể của Hứa Na ra ngoài.

Không gian quỷ bị hoá giải rồi !
Tôi nói với cảnh sát là tôi đến thăm bạn học cũ - Hứa Na, ai biết được đến thì thấy thi thể của cô ấy, sợ quá ngất xỉu....
Cảnh sát có chút không tin nhìn tôi, trường này mới chết một giáo viên, hôm nay lại chết một người nữa, đã thế còn chết cùng một nơi, ai cũng sẽ nghi ngờ cả.

Nhưng thi thể Hứa Na không có bất kì vết thương hoặc thương tổn nào, cũng là chết do nhồi máu cơ tim nên cảnh sát cũng không có lý do để giữ tôi lại, sau khi ghi chép lời khai xong thì để tôi về nhà.
Lúc tôi từ toà kí túc của giáo viên đi ra thì thấy một người phụ nữ mặc bộ đồ công sở nghiêm nghị bước đến, nhìn rất uy phong.

Tôi hít một ngụm khí lạnh, ngườ phụ nữ này không phải là nữ giáo viên tôi thấy trong mộng đập đánh An Lệ một cách rã man độc ác sao?
“Ở đây xảy ra chuyện?” - Cô ta cao giọng hỏi.
Quản lý kí túc vội chạy qua : “Hiệu trưởng Vũ, cô cũng đến rồi, ở đây lại xảy ra chuyện.”
Hiệu trưởng ?

Trong lòng tôi dẫy lên một cỗ tức giận, cô ta hại chết một nữ sinh vô tội, đã không bị ngồi tù  chịu trừng phạt của pháp luật, lại còn ngồi lên được cái ghế hiệu trưởng ?
Thiên lý ở đâu vậy???

Lúc này, vài vị giáo viên bên cạnh cũng nhỏ giọng xì xào : “Liên tiếp chết 2 người, toà kia túc này không phải có thứ gì đó không sạch sẽ chứ?”
“Nghe nói ở phòng tắm tầng 6 ngày trước có....”
Hiệu trưởng Vũ nghe được có chút biến sắc, nhưng lại bình tĩnh trách mắng : “Nói linh tinh cái gì vậy, các cô đều là giáo viên, sao lại tin mấy cái tin vịt vớ vẩn này? Nếu để tôi nghe thấy ai nhắc lại mấy cái này thì trực tiếp cuốn gói nghỉ việc đi!!!”

Tôi cũng lười ở chỗ này nhìn cô ta tỏ ra oai phong, quay người đi thẳng, ai biết được tôi không tìm cô ta gây sự thì thôi, cô ta lại chạy đến tìm tôi gây rắc rối.
“Đứng lại.” - Vũ hiệu trưởng lớn giọng la : “Cô gái phía trước kia, gọi cô đấy.”
Tôi trợn mắt lên : “Có chuyện gì vậy, hiệu trưởng Vũ”?
“Cô là ai? Sao tôi chưa thấy cô bao giờ?” - Cô ta cau mày hỏi.

Quản lý kí túc chạy qua, kề tai cô ta nhỏ giọng nói gì đó, đáy mắt cô ta bỗng xoẹt qua một tia tinh quang, dùng ánh mắt xem thường mà nhìn tôi, xem ra cô ta coi tôi thành kẻ ăn bám người có tiền rồi, haizz.

“Đây là kí túc xá của giáo viên, không phải chỗ mà con chó con mèo cũng có thể đến.” - Cô ta trách mắng quản lý kí túc : “Đây là thiếu sót của quản lý kí túc, sau này nếu có người từ bên ngoài vào, phải có sự đồng ý của tôi, quản lý nghiêm ngặt vào, biết chưa?”
Tôi mang trong bụng một trận hoả khí mà đi ra ngoài, lên xe tải, cuối cùng cũng nghe thấy giọng của Chu Vũ Hạo : “Về rồi?”
Tôi tức giận hét vào mặt anh ta : “Anh chết dí ở chỗ nào thế hả? Có biết là tôi suýt nữa cũng toangg luôn rồi không?”

Chu Vũ Hạo ngồi ở ghế lái phụ, im lặng nghe tôi chửi, sau đó lạnh nhạt nói : “Trút giận xong chưa?”
Tôi quay đầu nhìn anh ta, mắt cũng đỏ lên, nói : “Tôi làm gì có tư cách mà trách anh chứ? Dù sao tôi cũng không phải là gì của anh, dựa vào đâu mà bắt anh bảo vệ tôi...”
Chu Vũ Hạo khẽ thở dài một hơi, kéo tôi lại ôm, tôi cố vũng vẫy thoát ta thì anh ta lại càng ôm chặt hơn.

“Cút ra.” - Tôi mắng anh ta.
“Em phải học cách tự bảo vệ mình.” - Anh ta ở bên tai tôi thấp giọng nói : “Nếu như tôi ở cạnh em, ai cũng không dám gây tổn hại cho em, nhưng không phải lúc nào tôi cũng có thể ở cạnh em.”
Trong lòng tôi lộp bộp một tiếng : “Anh muốn đi à?”
Anh ta cười xấu xa : “Sao? Không lỡ xa tôi à?”
Tôi chỉ mong anh cút nhanh một chút, hừ!
“Cút cút cút!!! Muốn đi thì đi luôn đi, đừng có quay lại ám tôi nữa.” - Trong bụng tôi tràn ngập hoả khí, khua tay nói.

Nhưng lời vừa nói xong, sao tôi lại cảm thấy có chút như đang làm nũng anh ta vậy?!!
Hình như anh ta rất vừa ý với phản ứng vừa rồi của tôi, tay vuốt vuốt tóc tôi, nói : “Tôi biết là em không nỡ để tôi đi, nhưng mà tôi cũng có việc cần làm.”
Chu Vũ Hạo cũng không nói rõ cho tôi, mặc dù anh ta là quỷ nhưng lại có rất nhiều bí mật, tôi cũng nhận thức được nên không có hỏi nhiều.

Biết càng ít càng an toàn.
Vài ngày sau Chu Vũ Hạo đều ở cạnh quấy rối tôi, ngay cả cửa tiệm cũng không cho tôi mở.
Mà, tôi phát hiện Dịch Vũ Thị Bích Phương là từ lúc dây dưa với anh ta, tinh thần càng ngày càng thoải mái, sắc mặt cũng hồng hào hơn, da cũng trắng hơn, mặt thì ngày càng đẹp ra, mà ăn cũng nhiều hơn, mỗi bữa ăn tận 2 bát.

Có lúc tôi rất hoài nghi, Chu Vũ Hạo rốt cục là quỷ hay là viên thuốc thập toàn đại bổ vậy?
Thậm chí có lúc tôi cũng hoài nghi, anh ta không phải quỷ....
Chu Vũ Hạo rất thích ăn cơm tôi nấu, mỗi lần nấu cơm tôi đều nấu 2 phần cho 2 người ăn, một phần là làm cho anh ta, làm xong thì để trên bàn, xong thì châm 3 cây nến đốt 3 nén nhang, sau khi anh ta “ăn” xong thì tôi mới bắt đầu ăn cơm.

Anh ta ăn cơm chỉ cần ngửi mùi, đồ ăn bị quỷ ăn rồi thì không ăn được nữa, một là không có vị gì, hai là dễ bị tiêu chảy.
Mấy ngày nay cứ ăn cơm xong thì tôi ở trong bếp rửa bát, Chu Vũ Hạo ở phía sau ôm tôi, tôi lại tưởng anh ta muốn “ứ ừ ư” nên bất mãn ưỡn ẹo, nói : “Cút sang một bên, không phải buổi trưa vừa mới “làm” à, bây giờ anh lại muốn? Phiền quá đấy!!”

Chu Vũ Hạo cười cừoi, tay không thành thật mà sờ loạn, nói : “Tiểu Lâm, em học hư rồi, anh cũng không nói “muốn”, là em tự nói.”
Tôi thật sự muốn cầm bát đập vỡ mặt anh ta, nhưng sự thật chứng minh, tôi không có lá gan đấy.....
“Thế anh muốn gì?”
“Muốn trút giận không?” - Anh ta nhếch miệng, nói.
“Gì cơ?” - tôi không hiểu nói.
“Em quên cái cô hiệu trưởng Vũ kia rồi à?”
Hiệu trưởng Vũ?
Tôi lập tức cảm thấy thú vị, Chu Vũ Hạo vỗ vỗ lưng tôi, nói : “Thay quần áo, chúng ta ra ngoài xem trò hay.”

Chu Vũ Hạo nói đã giúp tôi chuẩn bị sẵn quần áo rồi , tôi vào phòng vừa nhìn, cảm thấy sụp đổ.
Cái loại quần áo này tôi có thể mặc à? Dịch Vũ Thị Bích Phương
Anh ta chuẩn bị cho tôi một cái váy màu đỏ rượu vang, mỏng có một lớp, bó sát body, cổ váy chữ V xẻ sâu xuống ngực, tà váy cũng xẻ cao lên đùi, tôi cũng 23 tuổi rồi, chưa bao giờ mặc qua cái váy nào sexy như vậy cả !

“Tôi vẫn là mặc đồ của mình thì hơn....” - Tôi từ trong tủ lấy ra một bộ váy dài tay màu đen, nói.
Chu Vũ Hạo ôm ôm tay tôi, hiển nhiên mà nói : “Nơi chúng ta đến là hộp đêm, em mặc cái này người ta căn bản sẽ không cho em vào.”

Hộp đêm còn có quy tắc này à?
Tôi do dự nhìn cái váy đỏ trên giường kia một lúc, cuối cùng cũng mặc lên.
Mặc dù dạo này tôi đẹp lên rất nhiều, nhưng không nghĩ đến mặc cái váy này vào lại có thể xinh đẹp đến vậy, thân hình ma quỷ thật hoàn hảo !

Cái váy này thực ra cũng không tính là lộ quá, đẳng cấp cái váy này có thể so với của các ngôi sao Âu Mỹ đi trên thảm đỏ đấy, nhưng mà mặc trên người tôi, nhô trước vểnh sau, càng lộ ra thân hình ma quỷ xinh đẹp của tôi :3

Tôi quay đầu lại nhìn Chu Vũ Hạo, trong mắt anh ta tràn ngập kinh diễm, không hiểu tại sao, nhìn anh ta như vậy tôi có chút mừng thầm trong lòng hehe.

Con gái mà, ai mà không thích hư vinh chứ.
Ai mà không muốn thật xinh đẹp khi ra ngoài làm đổ một đống đàn ông chứ :33
“Anh hối hận rồi.” - Chu Vũ Hạo xoa xoa cằm, nói : “Anh không nên để em mặc nó, anh nên nhốt em lại mới đúng.” 🙂
Tôi bặm bặm môi : “Vậy có đi không? Trời sắp sáng rồi kìa.”
Tôi lái xe chạy đến phía đông thành phố theo sự chỉ dẫn của Chu Vũ Hạo, đến Crown KTV, là một KTV rộng nhất, và xa hoa bậc nhất ở phía đông thành phố, mọi người nói ở đây chỉ nhận khách VIP....

Tôi không nghĩ là Chu Vũ Hạo sẽ hiện thân rồi đích thân đưa tôi đến chỗ ngồi đước trang trí xa hoa lộng lẫy này.
Phục vụ cười tươi rói chạy đến chỗ chúng tôi, nhận thẻ vàng từ trong tay Chu Vũ Hạo, anh ta căn bản không biết là đứng trước mặt anh ta là một quỷ hồn .

Tôi theo chân Chu Vũ Hạo lên cầu thang hình xoắn ốc Dịch vũ Thị Bích Phương đi thẳng lên tầng 3, hành lang trên này được trải thảm đỏ, trên cửa mỗi phòng đều có một tấm thẻ vàng.

Chu Vũ Hạo đưa tôi vào phòng số 4, tôi ngồi trên ghế so-pha màu đỏ, đợi chờ có chút sốt ruột : “Anh không phải nói đưa tôi đi xem kịch à? Kịch đâu?”
“Đừng gấp.” - Anh ta dựa vào người tôi, nói : “Bọn họ còn chưa đến, trong lúc chờ đợi thì chúng ta làm chút chuyện khác đi :v”
“Cút!” - tôi đẩy anh ta ra.

Chu Vũ Hạo cười cười, trong mắt loé lên một tia sáng : “Bọn họ đến rồi.”
Tôi vội vã chạy ra cửa, từ khe cửa nhìn thấy hiệu trưởng Vũ bị mấy cô gái vây quanh bước vào phòng số 3.
“Lại đây.” - Chu Vũ Hạo nói
Tôi quay đầu lại, thấy anh ta đang cầm ipad, trên màn hình ipad là toàn bộ khung cảnh phòng 3.”
“Anh lắp camera ở phòng 3 à?” - tôi hỏi : “Nghe nói an ninh ở đây bài trí vô cùng tốt, anh lắp kiểu gì đấy?”

Anh ta thần bí cười : “An ninh ở đây bài trí tốt? Đó là do em chưa nhìn thấy chân chính cái gọi là bài trí tốt đi, đừng nói nhiều nữa, lại đây xem kịch hay.”
------------------------------------------------

Chương 13 :

Mấy cô gái kia tất cả đều là phụ huynh học sinh, bọn họ mời hiệu trưởng Vũ đến để nịnh nọt, nhằm đảm bảo trường trung học năm nay có thể đứng vững ở danh ngạch các trường trọng điểm.
Các vị phụ huynh gọi vài “thiếu gia” (trai bao hi hi) đẹp trai ngon nghẻ đến tiếp rượu, từng ly lại từng ly, bọn họ mỗi người đều cười nịnh nọt vuốt mông ngựa rồi lặng lẽ nhét thẻ vàng vào trong túi áo hiệu trưởng Vũ.

Trong màn hình, hiệu trưởng Vũ chơi với các “thiếu gia” rất high , trong bụng tôi tràn ngập tức giận, cô ta năm đó vì một tên đàn ông mà giết chết một nữ sinh vô tội, tôi còn nghĩ là cô ta yêu người đàn ông kia lắm cơ, không nghĩ đến cô ta giết nữ sinh kia đơn giản chỉ vì ghen tức.

Đoạn tiếp theo hiển thị trong màn hình làm tôi có chút nhịn không nổi, Chu Vũ Hạo cười cười : “Sáng sớm ngày mai sẽ gửi đoạn video này đến phòng làm việc của chồng cô ta.”

“Chỉ gửi cho chồng cô ta thì sao mà đủ trâu?” - Tôi bất mãn nói : “Phải phát lên mạng cho cô ta đẹp mặt.”

Chu Vũ Hạo haha cười lớn : “Được, đều nghe theo Tiểu Lâm.”

Chỉ ngồi xem kịch cũng quá thể nhàm chán vô vị, Chu Vũ Hạo gọi mấy chai rượu đắt đến doạ người, tôi uống được 2 ly đã ngớm say, ra ngoài đi WC.

“Con đĩ kia, gọi mày qua thì mày qua đi, nói nhiều vậy làm gì!!!” - Một tiếng quát hung dữ phát ra từ phòng bên cạnh. Dịch Vũ Thị Bích Phương
“Không, không được, tôi chỉ là “công chúa”, không phải “tiểu thư”......”

(Giải thích một chút, “công chúa” ở đây chỉ là nhân viên tiếp rượu quán bar, hộp đêm.... còn “tiểu thư” là cách gọi hoa mĩ của phò 🙄)

Tôi sáp lại một chút, giọng nói này có chút quen tai....
“Hê hê, công chúa cái mẹ gì, không phải đều giống nhau à?”

Sau đó là âm thanh quần áo bị xé rách và tiếng la hét của cô gái kia....tôi hít một ngụm khí lạnh, giọng nói này tuyệt đối tôi không có nghe nhầm.
Tôi đẩy cửa phòng ra, đi vào.

Ánh đèn màu đỏ tràn ngập ái muội bao phủ cả phòng, hai người thanh niên trẻ tuổi đang lôi lôi kéo kéo một cô gái, thêm một vài người đàn ông khác ngồi ghế so-pha bên kia, kèm theo vài cô “công chúa” đang tiếp rượu.

Tôi tỉ mỉ quan sát cô gái kia, quả nhiên là cô ấy.
“Chung Dao Dao, em ở đây làm cái khỉ gì đấy?” - Tôi quát to.

Cô gái kia ngước mặt lên, quanh mắt ngấn lệ : “Chị Khương Lâm”.
Chung Dao Dao là con gái của dì nhỏ tôi, chồng dì ấy mấy năm trước đã qua đời do tai nạn rồi, con bé sống ở nhà dì hai mà lớn lên, năm ngoái vừa thi đỗ đại học Nam Kinh.

“Em về lúc nào đấy?” - Tôi cau mày hỏi - “Trường bọn em còn chưa đến kì nghỉ mà?”

Chung Dao Dao ngẩn ra một lúc mới phản ứng, nói to : “Chị Khương Lâm, mau đi đi, chị mau rời khỏi đây đi.”
Mắt hai tên thanh niên kia dính chặt lên người tôi : “Tang mama thật không phúc hậu a, một cực phẩm thế này lại không mang ra mắt chúng ta.”Dịch : Vũ Thị Bích Phương
Trong lòng tôi có chút sợ hãi, nhưng ỷ lại có Chu Vũ Hạo ở đây, cắn răng nói : “Các anh hiểu lầm rồi, tôi không phải “công chúa” ở đây, mà là khách!!! Cô bé này là em gái tôi, tuổi nhỏ chưa hiểu sự đời, lỡ có gì mạo phạm thì mong mọi người bỏ qua, bây giờ tôi đưa cô bé về nhà.”

“Khách?” - Hai thanh niên kia uống rượu cũng ngớm say rồi, lại quen thói kiêu ngạo, cười lạnh hai tiếng : “Khách gì? Cũng là làm cái nghề này đi?”
Nói xong thì cười rộ lên.

Tôi tức đến phát run, nói với Chung Dao Dao : “Dao Dao, chúng ta đi.”
“Đứng lại.” - Một tên chạy ra chặn cửa, cười dâm tà nói : “Đến rồi thì đừng mong đi được.”
“Muốn đi cũng ok thôi.” - Tên còn lại lôi một bình Rémy Martin lớn ra, nói : “Uống hết bình rượu này, cô em có thể đi.”

Mặt tôi cứng lại, lén lút sờ tay vào túi muốn gọi điện cho Chu Vũ Hạo qua, nhưng bị tên đứng chặn cửa kia tay nhanh mắt nhạy bắt lấy tay tôi : “Sao? Muốn gọi người đến? Tôi nói cho cô biết, hôm nay bọn tôi ở đây, ai cũng không dám đụng vào.”
Tôi cắn răng, cáo mượn oai hùm nói : “Anh biết bạn trai tôi là ai không ?” Dịch Vũ Thị Bích Phương
Vài tên kia haha cười lớn.

“Không cần biết thằng đó là ai, chỉ cần ở trong địa bàn Sơn Thành này, ai cũng lép vế anh Minh hết.”
Tôi nhìn về phía hẳn chỉ tay, thấy một thanh niên ngồi trên so-pha, tóc đầu đinh, trông mặt mũi cũng ổn, như cái thùng di động ham mê tửu sắc rỗng tuếch, trong ngực ôm 2 cô gái thân hình nóng bỏng.
Người này chắc là anh Minh rồi.

Ngồi cạnh anh Minh còn có một người nữa, thân hình cao lớn, nhưng do ánh đèn quá mờ nhạt nên tôi nhìn không rõ mặt anh ta.
Nhưng là, tôi ngửi thấy mùi gì đó trên người anh ta.
Mùi vị quái dị của thịt bị thối rữa....

Anh Minh từ trên xuống dưới quan sát tôi, cười nói : “Đến rồi thì tiếp tôi một ly đi.”
“Được anh Minh nhìn trúng là phúc khí của cô, còn không mau qua đó? Chẳng lẽ còn muốn anh ấy đích thân mời?” - Một tên nịnh bợ nói.
Tôi nhìn nhìn cái người mà có mùi thịt thối rữa kia đến ngây ra, cái mùi này tôi cảm thấy rất quen thuộc, hình như trước đây từng ngửi qua rồi thì phải ?

Anh Minh liếc nhìn người đàn ông bên cạnh, cười nói : “Sao? Hoá ra cô em có hứng thú vơi anh Tuyền của bọn anh à? Dịch Vũ Thị Bích Phương Như nào? Anh Tuyền thích không? Thích thì tôi dâng cả hai tay cho anh đấy.”
“Không có hứng thú.” - Người bị nhắc tên, anh Tuyền nói.

“Nghe rõ chưa? Anh Tuyền nói không có hứng với cô.” - Sau đó chỉ chỉ một tên còn lại, nói : “Mau qua đây phục vụ anh đây, nếu không sẽ phải phục vụ lũ kia.”
Tôi chợt nghĩ ra chuyện mình gặp khi còn nhỏ, hút một ngụm khí lạnh, nói : “Anh Tuyền, anh trúng cổ trùng à?”

Anh Tuyền kia đột nhiên đứng phắt dậy đi thẳng đến trước mặt tôi, túm lấy tay tôi, trầm giọng nói : “Cô là ai?”
Tôi giật hết cả mình, tốc độ của anh ta nhanh thật, chắc là luyện tập rất nhiều.

“Nói nhanh.” - Anh ta lạnh giọng nói : “Cô rốt cục là ai?”
Tôi nuốt nuốt nước bọt, nói : “Trên người anh có cái mùi kia, ngửi giống mùi cổ trùng.”
Người này nheo Dịch Vũ Thị Bích Phương nheo mắt, anh Minh bên cạnh uống rượu nói : “Nói vớ vẩn gì đấy, mùi gì? Sao tôi không ngửi thấy?”

Anh Tuyền im lặng một lát, lại nói : “Cô biết giải?”
Tôi không biết nên trả lời thế nào, nói không biết? Anh ta chắc chắn sẽ không để tôi đi, nói biết? Nhưng tôi thật sự không biết giải.....

Haizz, chỉ có thể đặt kì vọng vào Chu Vũ Hạo rồi -.-
“Tôi không biết, nhưng bạn trai tôi biết.” - Tôi nói : “Tôi đưa anh đến gặp anh ấy, được không?”
Anh Minh tức giận nói : “Hắn ta là cái thá gì? Dám để anh Tuyền đích thân đến gặp? Hắn ở phòng mấy? Tôi cho người gọi hắn qua đây.”
“Khoan.” - Anh Tuyền khoát tay nói : “Tôi đi gặp anh ta.”

Tôi thở ra một hơi nhẹ nhõm, kể cả Chu Vũ Hạo không giải được cổ trùng thì dựa vào bản lĩnh của anh ta, chắc chắn vẫn có thể đưa tôi an toàn mà ra khỏi đây.

Tôi kéo Chung Dao Dao lại bên cạnh mình, mang bọn họ vào phòng số 4, vừa mở cửa ra, tôi đứng hình luôn....
Trong phòng không có ai !
Chu Vũ Hạo, anh lại làm cái quỷ gì vậy !
Cứ đến thời khắc quan trọng thì anh ta lại chạy đi chết ở đâu mất !
Cái khác thì cũng thôi đi, nhưng tôi không biết anh ta đã thanh toán chưa........
Điện thoại reo lên một tiếng, là tin nhắn từ số lạ gửi đến.

Trong tin nhắn, Chu Vũ Hạo nói, người đàn ông kia là Cao Vân Tuyền, quen biết Chu Vũ Hạo, nên anh ta không thể gặp anh Tuyền được.
Anh ta nói, Cao Vân Tuyền là trúng Quỷ Diện cổ, là loại cổ rất phổ biến, không làm khó được tôi, kêu tôi tự mình xử lý....

Lúc đó tôi muốn đập mẹ luôn điện thoại, tên Chu Vũ Hạo này cũng thật biết hại người mà, tôi sớm muộn gì chắc chắn cũng sẽ bị anh ta hại chết mất.

Cao Vân Tuyền còn chưa nói gì thì anh Minh đã tức giận nói : “Cô dám giỡn mặt bọn tôi? Hôm nay đúng là mặt trời mọc đằng tây mà, lại có người dám chọc vào Trần Đông Minh tôi.”

“Anh Minh, anh đừng tức giận.” - Vài con chó chạy theo anh ta cười nịnh nói : “Hôm nay chúng ta liền cho cô ta biết sự lợi hại của anh Minh hi hi.”

Tôi nghe tình hình có chút không đúng, cắn răng nói :  Dịch Vũ Thị Bích Phương“Anh Tuyền, cổ độc của anh, tôi có thể giải.”
Anh ta lạnh nhạt nhìn tôi, anh Minh lại cười nói : “Sao? Còn muốn tiếp tục trêu đùa chúng tôi à?”
“Anh trúng Quỷ Diện cổ.” - Tôi kiên trì nói : “Trên bụng anh có phải có một cái mặt quỷ không?”
Trần Đông Minh còn định nói thêm gì đó, thì Cao Vân Tuyền đã mở miệng nói : “Đông Minh, cậu về trước đi.”
Trần Đông Minh ngẩn ra một lúc : “Anh Tuyền, anh tin cô ta nói sao?”
“Chuyện của tôi, tôi sẽ tự mình xử lý.” - Cao Vân Tuyền nói.
Trần Đông Minh kia không còn cách nào khác, không cam tâm mà liếc tôi một cái rồi mang người rời đi.

Tôi hỏi qua Chung Dao Dao, hoá ra là Hùng Duệ kia gọi điện lừa Dao Dao, nói là dì hai bị bệnh nặng, bảo con bé mau về nhà, con bé vội vội vàng vàng về thì mới biết căn bản dì hai không có bệnh gì cả, cả nhà dì hai bắt Dao Dao đi làm trả nợ cho Hùng Duệ, Dao Dao bị ép đến đường cùng, không còn cách nào nên tối nay mới đến đây bắt đầu đi làm.

Tôi tức bay màu, thật hối hận khi ở chỗ anh Lý kia không anh ta chặt tay Hùng Duệ.
Tôi lấy 1 vạn ra đưa cho Dao Dao, để con bé cả đêm quay lại Nam Kinh, bất luận xảy ra chuyện gì cũng đừng có về đây, ở đây có tôi lo. Dịch Vũ Thị Bích Phương
Dao Dao ban đầu cũng không muốn cầm tiền của tôi, nhưng học kì tiếp theo với sinh hoạt phí hàng tháng không có, chỉ đành khóc nức nở cầm tiền của tôi rồi rời đi.

Tôi ngồi trên xe Ferrari FF của Cao Vân Tuyền, khoảng thời gian này tôi ngồi trên siêu xe của người khác nhiều thật, không biết bao giờ tự mình mới có một cái .....

Mong mn ủng hộ lại nhaaa ❤

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net