Chap 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khánh Hoàng ngồi đó...Minh Nhật thút thít khóc một lúc cũng nín...cậu nằm im lặng ở đó không phản ứng.

Anh lúc này mới đứng dậy...đến đầu tủ lấy chai thuốc...khăn cũng đem đi thấm nước rửa vết thương cho cậu...cảm giác rát từ phía sau truyền đến dây thần kinh làm cậu khẽ kêu lên...anh thoa thuốc một cách nhẹ nhất có thể lên đôi mông đang bị sưng bầm kia...bàn tay ấm áp chạm vào da thịt bỗng chốc làm tim cậu như có gì đó bao bọc lại...thật dễ chịu...

- Còn đau lắm không? – Khánh Hoàng bất chợt lên tiếng hỏi.

- Em còn ổn. – cậu cười nhạt đáp lời.

- Vậy em muốn nghỉ ở đây hay về nơi dựng lều?

- Về đi anh...nếu không ngày mai có nhiều người lại tò mò...

- Được.

Anh cũng không nhiều lời...lấy bộ quần áo lúc nãy phục vụ đem lên mặc vào...thân hình tuyệt mỹ thoắt ẩn thoắt hiện trong chiếc áo sơ mi trắng cùng chiếc quần tây tôn lên đôi chân thon dài...vẻ đẹp của anh mang theo sự trưởng thành cùng trầm tĩnh...cậu cũng gượng dậy chỉnh lại quần áo cho đàng hoàng rồi theo anh lên xe...

Vừa về đến lều thì cô bác sĩ kia bước đến:

- Tôi đã chuẩn bị lều rồi...hai người ngủ chung đỡ đêm nay nha...mai có gì anh cứ sắp xếp lại.

Khánh Hoàng gật đầu rồi bước đi, Minh Nhật đi theo anh, cô bác sĩ cũng trở lại lều của mình. Vừa đi anh trầm giọng hỏi: "Em có mang đồ để ngủ không?". Minh Nhật bất ngờ nghe anh hỏi, cậu cũng nhàn nhạt đáp lại: "Dạ không...ở lại một đêm nên em không đem".

Nhưng trong đầu cậu lại nghĩ thầm: Nếu biết đi mà bị trận đòn này thì em đã đem theo rồi...quần jean này cọ sát thật khó chịu. Càng nghĩ cậu càng cảm thấy số phận mình từ khi gặp anh thật xui, bàn tay bất giác khẽ xoa nhẹ lên đôi mông thê thảm phía sau. Khánh Hoàng cũng phát hiện hành động của cậu...ánh mắt tràn đầy ý cười...

Vừa vào trong lều, anh lấy ra một bộ đồ thoải mái đưa cho cậu: "Mặc đi!".

Cậu ngạc nhiên hỏi lại: "Sao ạ?"... Anh mà tốt bụng chuẩn bị quần áo cho cậu sao chứ...

- Đây là đồ tôi đem theo để mặc...nhưng có lẽ bây giờ em cần hơn. – ý châm chọc trong lời nói của anh rất rõ ràng...cậu vừa tức vừa ngượng.

- Chẳng phải do anh ban cho sao? Giờ còn ra vẻ tốt bụng nữa.

- Nếu em không làm tôi lo tôi có đánh em sao...em đó...tốt nhất nên an phận một chút...đừng nghĩ làm kee sẽ muốn phá gì cũng được...

- ... - Cậu tức giận im lặng...trong lòng có sự uất ức không hề nhẹ...

- Thôi thay đồ đi rồi ngủ...em cứ mặc vậy ma sát vào vết thương làm mai người khác nghi ngờ tôi không chịu trách nhiệm đâu...ngoan...mau đi! – Anh ôn nhu xoa đầu cậu dỗ dành.

Cậu cảm giác trước mặt anh cậu như một đứa con nít, lúc nào cũng bị anh chỉnh cho đến im lặng làm theo. Minh Nhật không cãi nữa, lấy bộ đồ anh đưa thay vào, do không có chỗ thay nên cậu đành đến gốc lều quay lưng về phía anh thay đồ. Lúc cậu cởi chiếc quần jean ra, vết thương không nhẹ hiền ra trước mặt anh làm anh thấy nhói. Anh đứng dậy bước ra lều...Minh Nhật nhìn thấy cũng không quan tâm...dù sao anh đi cũng tốt..thay trước mặt anh cũng rất ngại nha.

Cậu thay xong thì Khánh Hoàng cũng đã vào lại, anh ngồi xuống chiếc chiếu rồi khẽ kêu cậu: "Minh Nhật...lại đây!". Cậu nghi ngờ bước đến thì anh kéo cậu nằm vắt qua đùi mình.

- Anh...anh làm gì vậy...anh không phải muốn đánh nữa chứ. – Cậu hốt hoảng kêu lên.

- Tôi chỉ là muốn thoa thuốc lại cho em thôi...có cần la làng vậy không?

Nghe anh nói Minh Nhật liền nằm im bất động, hôm nay anh dịu dàng đến lạ thường, sự dịu dàng đó cậu càng nghe lời hơn. Khánh Hoàng thấy cậu nằm im không la hét nữa..anh kéo quần cậu xuống rồi thoa thuốc lại cho cậu...sau đó đỡ cậu nằm xuống ngay ngắn...chiếc quần cũng kéo ra thẳng...chỉ đắp một chiếc chăn để che đi mông trần đó...

- Ngủ đi! Trễ rồi...Mai tôi còn dẫn các em đi tham quan nữa đó.

Anh nói xong cũng nhắm mắt ngủ...Minh Nhật bên cạnh cảm thấy hơi thở trầm tính ấm áp kia cũng nhanh chìm vào giấc ngủ...một ngày đầy mệt mỏi cứ vậy trôi qua...

------.------

Phía bên kia, Minh Hoàng vẫn còn đang ở công ty quan sát người mà hôm qua anh nhờ đem tới, anh trầm giọng nói:

- Hiện tại bên công ty Anh có gặp vấn đề...tôi muốn các cậu điều tra nội bộ công ty hai bên...ai là người gây ra những cái rắc rối này.

- Vâng! Chúng tôi biết rồi.

Một đám người đáp lời rồi theo lệnh anh mà đi xuống, lúc này có một thanh niên trẻ tuổi dẫn đầu cả đàn mới dừng bước lại nói:

- Trần tồng, ông chủ chúng tôi mời cậu một chuyến đến Anh gặp mặt.

- Cậu nói vói hắn khi các cậu điều tra xong...tôi sẽ đích thân đến gặp mặt. – giọng đầy uy lực vang lên.

- Vâng!

Cậu thanh niên ấy đáp lời rồi đi ra...vừa bước ra thì điện thoại reo..cậu bắt máy thì tiếng đàn ông trầm lạnh bên kia vang lên:

- Thế nào?

- Trần tổng nói khi điều tra xong, anh ấy sẽ đến gặp anh.

- Vậy các cậu mau đi làm cho nhanh đi...

- Vâng!

Cậu thanh nên biết có một ngọn đá đè trên người, Minh Hoàng nói ra điều kiện này thì cậu đã biết, cậu phải nhanh làm xong, nếu như ông chủ chờ đến không kiên nhẫn, chính là ngày tận của các cậu. Càng nghĩ càng phiền não, cậu liền sai đám anh em nhanh chóng điều tra.

Minh Hoàng cũng nhận được một cuộc gọi từ số đó:

- Em thật gian xảo...dám ra điều kiện với tôi sao?

- Vậy không biết ngài đây có đồng ý không? Thông tin giao đến tay tôi sẽ đích thân đến gặp anh.

- Lâu rồi không gặp em...em càng ngày càng lẻo lự nhỉ?

- Xì... - anh bật cười – Tôi còn có việc..hẹn gặp lại anh...trong thời gian sớm nhất...

- Được... - giọng đàn ông trầm ấm kia đáp lại rồi tắt máy.

------.------

Sáng hôm sau, Minh Nhật đang trong giấc ngủ ngon lành thì nghe có tiếng ai đó gọi: "Minh Nhật! Dậy đi...trễ rồi."

"Ưm...còn sớm mà anh.." giọng còn ngái ngủ kêu lên làm anh lắc đầu.

- Em không dậy tôi cho em ăn đòn nữa đó...mau dậy.

"Cho em ngủ xíu đi mà" Cậu vừa nói vừa nhướn tới ôm anh như ôm một chiếc gối ôm.

Thấy hành động của cậu anh có chút bất ngờ, nhưng sau đó có một luồng ấm chảy qua người anh...tay bất giác xoa đầu cậu

- Ngoan nào...dậy đi...người ta đang đợi kìa...xíu mấy em đó vô thấy em vậy thì có mất mặt không...

- Em mặc kệ...mông em còn đau đó... - cậu vẫn lèo nhèo mặc cả.

'bốp..aa' "Anh có thấy mình ác quá không...mông em bị vậy toàn nhờ ơn anh" – cậu nhăn nhó khẽ xoa đôi mông đầy thương tích đó.

"Được rồi...mau thay đồ đi...các bạn đang chờ đó." – anh mỉm cười xoa nhẹ đầu cậu rồi ra ngoài.

Minh Nhật bị đau cũng đã tỉnh, cậu đứng dậy thay lại đồ, lúc này mời thấy cái quần thể thao đầy cá tính để ngay balo cậu, trên đó có tờ giấy note ghi 'Mặc nó đi...sẽ đỡ hơn'

Cậu bất tri bất giác cong môi...ánh mắt lần đầu chứa chan khá nhiều hạnh phúc...cậu lấy chiếc quần đó mặc vào cùng chiếc áo hoodie ngắn tay rộng rãi...

Vừa bước ra thì anh cũng tập hợp mọi người lại:

- Xin lỗi các em...hôm qua tôi có xíu chuyện nên vẫn chưa triển khai gì cả...hôm nay tôi sẽ đưa các em đến một thôn trang để cùng học tập vui chơi...sau đó chúng ta sẽ đến biển cho các em tự do ở đó...đến khoảng chiều thì lên xe về...có ý kiến gì không?

- Dạ không...

Vậy là mọi người bắt đầu dọn lều rồi lên xe, cậu với anh cũng ngồi chỗ đó. Lần này anh kinh nghiệm hơn, đã mua một đống thức ăn chia cho từng người, cậu cũng có phần.

- Anh với anh hai quen nhau khi nào vậy, từ nhỏ đến lớn vẫn chưa từng thấy anh qua chơi.

- Từ một người trung gian mà thôi...tôi với người đó có quen biết nên mới làm quen được với anh em. – Anh từ tốn đáp.

- Hửm? Ai vậy ạ?

- Chuyện này... - anh cười cười do dự - Em nên hỏi anh em thì hơn..

- Tại sao vậy ạ? – anh càng nói cậu càng tò mò hơn.

- Bởi vì người đó không đơn giản... Mà thôi, em ăn nhanh rồi nghỉ ngơi đi..đến nơi tôi gọi em. – cuối cùng một câu giải thích rõ ràng cũng không có.

Cậu ậm ừ rồi tiếp tục ăn, sau đó nhắm mắt ngủ, cậu vẫn còn thấy mệt.

Khoảng gần một tiếng thì chiếc xe dừng lại ở một thôn trang làm muối biển, vừa bước vào mùi biển nhàn nhạt mát lạnh xông thẳng vào mũi làm người ta cảm thấy có gì đó tươi mới.

Khánh Hoàng dẫn cả một đoàn đến từng khu vực xem xét, có một người công nhân cũng đi cùng thuyết minh tường tự những công đoạn và những khó khăn trong nghề này. Minh Nhật đứng bên cạnh anh có thể ngửi thấy đâu đó mùi nước biển còn có mùi thơm nhàn nhạt phát ra từ anh hoà lẫn tạo một mùi hương dễ chịu mát mẻ.

Mọi người cứ như vậy mà làm thử từng công đoạn một, mỗi người cứ làm một ít để đem về làm kỉ niệm, Minh Nhật cũng không ngoại lệ, cậu vui vẻ nhìn anh:

- Thầy à...muốn nếm thử không?

Khánh Hoàng dí vào trán cậu, tay kia lấy một ít bỏ vào miệng nếm thử, vị mặn của mũi vào trong tim lại biến thành vị ngọt, ngọt đến tê răng:

- Không tệ...em xay nhuyễn ra tí để khi nêm nó đều hơn.

Anh nhìn cậu cười nói vài câu rồi rời đi, sang chỗ các sinh viên khác hỏi thăm, chỉ dẫn tận tình, dáng vẻ anh khi cười đẹp đến ngây người, ánh mắt cậu dán chặt vào bóng dáng của anh...đứng lặng một lúc cậu chợt tỉnh lại...cậu đang nghĩ cái gì vậy chứ...anh ấy là nam đó...làm sao có thể...

Cậu liền kiềm lại những cảm xúc bân khuâng trong lòng, tiếp tục làm muối. Đến khi trời cũng mát dịu, ánh nắng không còn gay gắt thì anh tập trung mọi người lại dẫn dắt lên xe rồi ra về.

Ánh nắng còn sót lại chíu vào bóng dáng chiếc xe lớn băng băng ngoài kia, ánh nắng như chíu rọi một tình yêu thanh xuân đầy hứa hẹn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net