Chương 16: Minh Lãng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hoàn Nhan Dực Trạch tức giận bước vào phòng, trong đại sảnh chỉ còn lại Hoàn Nhan Miên Tĩnh cùng thủ hạ của nàng, bởi vì Hoàn Nhan Dực Trạch rời đi, Hoàn Nhan Miên Tĩnh cũng trở nên chột dạ, cố gắng trấn định nói: "Hừ, hôm nay nể mặt hoàng huynh bản công chúa tha cho các ngươi, nếu lần sau còn dám bất kính như vậy, bản công chúa nhất định đem các ngươi đi chém". 

Nguyên bản Tống Tránh Thư còn định cấp cho Hoàn Nhan Miên Tĩnh mặt mũi lạnh lùng nói: "Chỉ cần công chúa không giống như ngày hôm nay, tiểu nhân tự nhiên cũng sẽ không nói cái gì, nhưng chỉ cần công chúa như ngày hôm nay đừng trách tiểu nhân không khách khí." 

Tống Tránh Thư không xem mình ra gì khiến cho Hoàn Nhan Miên Tĩnh rất là tức giận, nhìn mọi người, biết chính mình chiếm không được tiện nghi, hung hăng nói: "Hảo, ngươi chờ cho ta." 

Sau đó mang theo thủ hạ chật vật thoát đi. Nhìn bóng dáng Hoàn Nhan Miên Tĩnh, Tống Tránh Thư trong lòng cười nhạo, hắn sẽ chờ, chờ chủ nhân của hắn một ngày nào đó cấp cho hoàng thất một phần đại lễ, thu hồi tâm tư chính mình xoay người đối với mọi người, vẻ mặt hơi có chút bất đắc dĩ nói: "Các vị, hôm nay là mỹ thực trai chúng ta không tốt, quấy rầy các vị dùng cơm, Tống mỗ cấp chư vị tạ tội, hôm nay bữa cơm này ta toàn bộ mời khách, mọi người từ từ dùng." 

Mọi người đều nói lời cảm tạ, đối với Tống Tránh Thư ấn tượng rất tốt, mỹ thực trai này danh tiếng cùng với uy tín rất là cao. Hoàn Nhan Dực Trạch thật không ngờ Tống Tránh Thư thật không thức thời, điều chỉnh tốt tâm tính chính mình, đi vào phòng. 

Cổ Điệp xem xong náo nhiệt, nhàm chán nhún nhún vai trở về phòng. Trong phòng Nhan Nhiễm Tịch như trước thản nhiên uống trà, một bộ dáng lười biếng. 

"Tiểu thư, ngươi đoán là ai tới nháo sự?" Cổ Điệp hưng phấn chạy vào. 

"Lại là người hoàng thất không có đầu óc? Sẽ không phải là Hoàn Nhan Miên Tĩnh đi." Ở trong ấn tượng Nhan Nhiễm Tịch Hoàn Nhan Miên Tĩnh trở thành một người không có đầu óc. 

Cổ Điệp không thú vị nói: "A, lại đoán trúng, thực không tốt." 

Mỗi lần đều bị đoán trúng. Nhan Nhiễm Tịch cười một cái, tay nhẹ nhàng vuốt ve đùi tiểu Hắc, tiểu Hắc vẻ mặt hưởng thụ híp mắt. Một bên Khinh Âm đối với loại tình huống này đã tập mãi thành thói quen, mặc kệ như thế nào Cổ Điệp cũng sẽ không chiếm được tiện nghi của tiểu thư các nàng. Hồi lâu Nhan Nhiễm Tịch buông cái chén, Tiểu Hắc thực có nhãn lực ở trên đùi Nhan Nhiễm Tịch nhảy vào trong lòng Khinh Âm, Khinh Âm cũng rất quen thuộc tiếp được . 

"Cổ Điệp, ngươi đi nói cho Tống thúc liền tính toán chuẩn bị một chút đi." 

Suy nghĩ của Tống Tránh Thư như thế nào Nhan Nhiễm Tịch tự nhiên là rất rõ ràng, mang theo Khinh Âm rồi đi ra ngoài. Cổ Điệp tuy rằng không rõ nhưng cũng sẽ không hỏi nhiều, nhiều thời điểm nàng có thể làm càn, nhưng nàng không quên Nhan Nhiễm Tịch bản chất là đại ác ma, gật đầu rời đi. 

Thực không khéo là Nhan Nhiễm Tịch vừa mới ra cửa liền gặp hai nam nhân, một là người mới nói chuyện với Tống Tránh Thư,  Dực vương Hoàn Nhan Dực Trạch, một người khác Nhan Nhiễm Tịch không biết, xem ra thật là khôn khéo, không biết là đại nhân vật gì, đối với người như vậy Nhan Nhiễm Tịch không có thời gian tìm hiểu, bất quá có thể cùng đi với Hoàn Nhan Dực Trạch chỉ sợ là người không đơn giản nhưng chuyện này không liên quan tới nàng. 

Nhìn hai người trò chuyện với nhau thật vui vẻ, Nhan Nhiễm Tịch rất muốn không nhìn thấy, nhưng nam tử kia không muốn buông tha Nhan Nhiễm Tịch. Kỳ thật nếu Nhan Nhiễm Tịch cẩn thận một chút sẽ phát hiện nam tử này là người lúc trước xuất hiện trong đám người lúc nàng cứu Mục Thiên Kỳ. 

Thanh y nam tử đi lên trước, chặn đường đi Nhan Nhiễm Tịch, Khinh Âm lạnh lùng trong ánh mắt xuất hiện một tia cảnh giác, nam tử không có để ý nhìn Nhan Nhiễm Tịch khẽ cười nói: "Nói vậy vị này chính là tam tiểu thư nổi danh chư quốc Nhan Nhiễm Tịch, tại hạ Minh Lãng gặp qua Nhan tiểu thư." 

Minh Lãng? Nhan Nhiễm Tịch đối với tên người này không có ấn tượng gì, nhưng không có xuất hiện sự mất kiên nhẫn, thản nhiên nói: "Nhĩ hảo" 

Thấy đối phương không có ý tránh đường, Nhan Nhiễm Tịch cũng không gấp, thuận tiện ở chỗ này chờ Cổ Điệp, nàng cũng không có thực lực đi đối phó người khác, đối phương cũng thật không ngờ Nhan Nhiễm Tịch chỉ nói hai chữ, nhưng mà Hoàn Nhan Dực Trạch bên người hắn đã được lĩnh giáo qua, cũng không có lên tiếng. Hai bên cứ giằng co như vậy. 

Rốt cục vẫn là thanh y nam tử không chịu được, cười nói: "Nhan Tam tiểu thư cũng không giống như lời đồn." 

"Ân." 

Nhẹ nhàng đáp một tiếng, kế tiếp đó là một trận trầm mặc, thanh y nam tử đã ý thức được vấn đề, đó là nói chuyện với Nhan Nhiễm Tịch tuyệt đối sẽ nghẹn cổ. 

Hoàn Nhan Dực Trạch lên tiếng đánh vỡ sự xấu hổ này: "Nhan cô nương như thế nào lại ở chỗ này?" 

"Uống trà." 

Rất đơn giản hai chữ, nàng thật sự không thích cùng bọn họ nói chuyện. 

Khụ khụ, ho nhẹ hai tiếng, tuy rằng kết quả giống như dự đoán trước, nhưng vẫn khó có thể tiếp nhận: "Một khi đã như vậy, chúng ta không quấy rầy ." 

Ánh mắt nhìn về phía mai trai, cái nơi đó chính là nơi Hoàng Nhan Miễn Tĩnh muốn, thật không ngờ người ở bên trong cư nhiên là Nhan Nhiễm Tịch. Nhan Nhiễm Tịch gật đầu, Cổ Điệp cũng chạy trở về, ánh mắt quét qua hai người Hoàn Nhan Dực Trạch vừa mới rời đi. 

Trên đường Cổ Điệp giải thích nói: "Tiểu thư, người vừa rồi chính là tâm phúc của Bắc Tiêu quốc nhị hoàng tử." 

Nhan Nhiễm Tịch gật đầu, việc này nàng cũng không để ý chính là trong lòng bắt đầu tính kế. Biết ý tứ của Nhan Nhiễm Tịch Cổ Điệp cũng không nói gì nữa. Một đường về tới phủ thừa tướng, nguyên bản định về lãnh viện, lại nghe thấy một trận thanh âm, mà thanh âm này chính là của muội muội nàng Nhan Hàm Tuyển . Một đường đi qua, thì ra là Nhan Hàm Tuyển cùng Nhan Tử Khê hai người đang cãi nhau? Nhan Nhiễm Tịch thực muốn biết điều gì làm cho muội muội băng lãnh kích động như vậy, đi qua nghe, cư nhiên nghe thấy tên mình. 

Nhan Hàm Tuyển cơ hồ điên lên: "Ngươi câm miệng cho ta, ngươi nếu lặp lại lần nữa, ta sẽ giết ngươi." 

Nhan Tử Khê nhìn Nhan Hàm Tuyển khuôn mặt tức giận cười nói: "Hừ, ngươi không phải vẫn lạnh như băng sao? Hôm nay làm sao vậy? Không cho ta nói, ta cứ nói, nương ngươi hại Nhan Nhiễm Tịch đây là sự thật, như thế nào không thừa nhận, ta nói cho ngươi tứ muội muội, Nhan Nhiễm Tịch bộ dáng hiển nhiên đã biết bí mật này, ngươi cảm thấy nương ngươi hại nàng, nàng sẽ giúp ngươi sao, đơn giản chính là muốn lợi dụng ngươi làm một số việc thôi, ngươi còn giúp nàng, không bằng cùng ta liên thủ trừ bỏ nàng." 

"Ngươi." 

Nhan Hàm Tuyển ánh mắt trở nên đỏ bừng, bên trong che kín tơ máu, hung hăng nắm trụ cổ Nhan Tử Khê. Nhan Tử Khê thật không ngờ nhan Hàm Tuyển sẽ làm như vậy, trong mắt xuất hiện ý sợ hãi, nhưng thế nào cũng không kêu ra tiếng được, cảm giác được sinh mệnh xói mòn, 'hự' một tiếng, đi xuống hoàng tuyền

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net