Chap 7 : Môi mỉm cười, lòng có thật vui ? - 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Tổ trọng án Trung khu sau kỳ nghỉ ngắn ngủi đã quay lại với cuồng quay công việc. Lần này cấp trên giao cho họ một loạt các vụ án không quá khó khăn, nếu không nói thẳng ra là quá đơn giản. Điển hình như là một vụ cướp tài sản có tổ chức, không hề có vũ trang, không có thiệt hại về người và tài sản. Cảnh sát địa phương cũng đã tóm được phân nửa bọn cướp. Công việc cả đội phải thực hiện chỉ là hỏi cung gần mười tên tội phạm. Min Hyun chẳng cần họp hành gì với đội, các anh em đã có thể tự bắt được tên cầm đầu trong vòng một ngày. Cả đội có chút khó hiểu, đã gọi là Tổ trọng án, tức là đội chuyên xử lý những vụ án nghiêm trọng, đây là lần đầu tiên họ gặp phải những vụ án như thế này.

Từ lúc nhận hồ sơ vụ án từ cấp trên, đọc sơ qua báo cáo tóm tắt, Min Hyun đã cảm thấy bất an. Chuyện này chắc chắn có liên quan đến Sở trưởng đại nhân, cha của anh. Thể loại vụ án này không phải là loại mà Tổ trọng án của anh thụ lý. Hai ngày trôi qua, Min Hyun chẳng cần bước ra khỏi sở cảnh sát, anh chỉ ngồi yên trong văn phòng mà ký các văn kiện nộp lên cấp trên. Việc điều tra, hỏi cung, bắt người, đều được các đội viên ưu tú của Min Hyun xử lý nhanh gọn, chẳng cần anh nhúng tay vào.

Min Hyun nhàm chán ngồi trong văn phòng, trong lòng có chút bực bội, cha anh làm vậy là có ý gì? Lại chuẩn bị có kế hoạch gì? Min Hyun mỗi lúc càng cảm thấy không an lòng, anh thở hắt ra bắt lấy điện thoại gọi đến số của cha mình. Min Hyun rất ít liên lạc với cha, cũng tránh gặp mặt ở sở cảnh sát, chỉ vì anh ghét cái cảm giác mọi người xì xào bàn tán về mối quan hệ cha con của anh.

- Ta cũng đang có việc cần gọi cho con đây !

Đầu dây bên kia vang lên giọng nói đầy uy nghiêm, đã lâu rồi Min Hyun không gọi cho cha, nghe có chút lạ lẫm.

- Tôi có thể gặp Sở trưởng sau khi tan ca không ?

- Đây là cách con trai mời cha mình cùng dùng bữa tối sao? Haha... Con trai, tối nay tan ca sớm về nhà dùng cơm gia đình.

- Dạ, vâng... Con biết rồi!

Min Hyun tắt điện thoại, mỗi lần nói chuyện cùng cha, anh đều như nghẹn họng. Anh không biết nên gọi ông là Sở trưởng hay là cha nữa... bởi vì mỗi khi gặp nhau, ông chỉ toàn nói chuyện công việc, nói về những thứ  Min Hyun phải làm để thăng tiến. Hai cha con họ chưa từng thoải mái nói chuyện với nhau như những gia đình khác. Min Hyun không chống đối cha mình vì ông luôn mang tới cho anh những cơ hội tốt đẹp nhất để anh chứng minh năng lực. Cha của Min Hyun chưa từng dùng quyền lực mà động đến công tác của anh, khác với lần này khiến anh không khỏi bất an.

- Đội trưởng! Tôi vào được chứ ?

Tiếng gõ cửa cắt ngang dòng suy nghĩ của Min Hyun, Jae Hwan ló đầu vào nhìn anh đầy tinh nghịch, không đợi anh trả lời liền lách vào phòng đóng cửa lại. Gương mặt đang nhăn nhó của Min Hyun nhanh chóng giãn ra, Jae Hwan luôn mang lại cho anh cảm giác thoải mái.

- Vào đây làm gì? Sao lại khoá cửa, kéo rèm thế kia? Không sợ các anh em nghi ngờ sao?-

Min Hyun nhếch môi cười trêu chọc Jae Hwan, anh biết cậu rất ngại thể hiện tình cảm ở sở, nhưng hôm nay lại chủ động như thế khiến anh có chút thích thú.

- Bọn họ ra ngoài ăn trưa hết rồi! Chả còn ai ở ngoài cả ! _ Jae Hwan nhún vai ngồi xuống ghế, gương mặt tỏ vẻ tội nghiệp khi bị các anh hất hủi bỏ rơi.

- Sao em không đi cùng họ ? _ Min Hyun đứng dậy, đi về phía Jae Hwan nghiêng người mặt đối mặt với cậu.

- Bọn họ thấy Đội trưởng Hwang mặt nhăn như khỉ ăn ớt từ sáng đến giờ... Sai em làm tình báo điều tra lý do tại sao ! _ Jae Hwan thở dài đầy chán nản, thuận tay ôm lấy cổ của Min Hyun, nghiêng đầu nhìn vào mắt anh.

- Haizzzz... em biết lý do tại sao mà...

Min Hyun lắc đầu chán nản, bất chợt ôm lấy eo của Jae Hwan kéo cậu đứng dậy, ôm chặt vào lòng.

- Ba của anh cố tình giao mấy vụ án này cho anh sao... Tại sao vậy...?

Jae Hwan cũng nhận thấy điều bất thường này, cậu biết lòng của Min Hyun cũng không yên mấy ngày nay. Tay cậu vỗ nhẹ lên lưng anh, cố truyền cho anh chút động viên, cho anh biết lúc nào cũng có cậu kề vai sát cánh bên anh.

- Anh cũng không biết lý do... Ba gọi anh tối nay về nhà ăn tối...

Min Hyun buông Jae Hwan ra, đối diện cậu trả lời. Gương mặt anh có chút mệt mỏi, Jae Hwan không kiềm được mà tiến đến hôn lên má anh một cái đầy yêu thương, sau đó nhanh chóng lùi lại một bước.

- Chắc không có chuyện gì đâu! Có lẽ ba anh muốn anh thư giãn một chút, mấy tháng qua anh đã phải xử lý bao vụ án khó nhằn rồi... Em đi ăn trưa trước đây !

- Đồng chí Jae Hwan! Sao lại hôn má Đội trưởng trong giờ làm việc rồi lại chạy trốn hả ?

Min Hyun nhanh chóng chặn cửa khi thấy Jae Hwan đang ngượng ngùng chuẩn bị chạy ra ngoài. Anh áp cả thân người cậu vào cửa, khoá chặt đường chạy của cậu, gương mặt tiến đến vô cùng sát, Jae Hwan có thể cảm nhận được cả hơi thở của anh trên da mặt mình.

- Đội trưởng Hwang!! Chúng ta đang ở sở đó ! _ Jae Hwan nghiêng mặt sang một bên, tránh né nhìn vào đôi mắt đầy quyến rũ kia, đôi tay đặt trên ngực anh, cố ngăn cản anh tiến sát lại.

- Em khơi mào trước rồi bây giờ còn bày đặt nhắc nhở anh ?

Min Hyun nhướn mày, nhếch mép đầy gian xảo, hôn lên môi cậu. Bàn tay anh nâng nhẹ cằm cậu lên, chiếc lưỡi lanh lẹ tách môi cậu ra tiến vào khoang miệng ve vãn cậu. Jae Hwan có chút bối rối, anh và cậu chưa bao giờ dám làm những điều này ở sở cảnh sát khiến nụ hôn này trở nên vô cùng kích thích. Cảm giác nơm nớp lo sợ có người phát hiện, Jae Hwan cố ngăn tiếng thở hổn hển nóng bỏng, cố chặn đi tiếng nút lưỡi ướt át kia. Cả hai hôn nhau đến quên cả thời gian, tay Jae Hwan đặt trên gáy anh, vuốt ve nhẹ nhàng đẩy anh vào một nụ hôn sâu hơn.

- Min Hyun, anh có ở trong phòng không ?

Bỗng có tiếng gõ cửa khiến Jae Hwan thót tim, giật bắn người đẩy anh ra, tay nhanh chóng đưa lên lau lấy môi mình, cố điều khiển lại nhịp thở, chỉnh lại mái tóc bị anh vò rối. Min Hyun nhíu mày, anh chỉnh lại trang phục có phần xộc xệch của bản thân. Min Hyun cùng Jae Hwan mất vài giây chỉnh trang lại bản thân sau đó liền tỏ vẻ không có gì rồi mở cửa.

- Chào anh ! _ SaeNa vui vẻ mỉm cười, phát hiện Jae Hwan cũng ở trong phòng, liền hoạt bát chào hỏi - Anh Jae Hwan cũng ở đây sao? Chào anh !

- Em chưa đi ăn trưa à? Tìm anh có việc gì ? _ Min Hyun tỏ vẻ bình thường mở lời.

- Chưa ăn, sẵn qua hỏi anh chút chuyện, nếu anh cũng chưa ăn thì cùng nhau đi !

- Em muốn hỏi anh việc gì ?

- À... chiều nay ba mẹ em có hẹn cùng nhà anh dùng bữa tối. Tan sở anh thuận đường chở em về được không ?

- Tối nay có cả nhà em nữa sao ? _ Min Hyun nhíu mày, anh tưởng đâu là dùng cơm cùng cha mẹ mình thôi, không ngờ cả gia đình sở phó cũng có phần.

- Ơ... Anh không biết gì à? Bác gái vẫn chưa nói gì với anh sao? Tối nay ba mẹ em sang nhà anh bàn về việc tổ chức tiệc đính hôn của chúng ta. _ SaeNa bật cười khi nhìn vào gương mặt đầy ngơ ngác của Min Hyun, có vẻ anh chưa biết gì thật.

- Tiệc đính hôn ?

Min Hyun cũng ngớ người, nghe như sét đánh ngang tai. Jae Hwan ở phía sau liền tối sầm mặt.

- Sao gấp rút vậy? Sao không ai nói gì cho anh biết ?

SaeNa định mở miệng nói lý do nhưng ánh mắt lại nhớ đến sự hiện diện của Jae Hwan. Gương mặt của SaeNa thoáng chút bối rối, cô không muốn vô lễ với Jae Hwan, giọng điệu có chút rụt rè.

- Anh Jae Hwan... Em xin lỗi nhưng... anh có thể cho em và anh ấy nói chuyện riêng một chút không...

- Tôi vô ý quá... Xin lỗi... Đội trưởng, tôi xin phép !

Jae Hwan liền hiểu ý, nhanh chóng đứng dậy khỏi ghế, cúi chào Min Hyun rồi bước ra ngoài đóng cửa lại. Tim Jae Hwan bỗng chốc thắt lại, cậu đã biết hai gia đình của Min Hyun và SaeNa đã có hôn ước từ lâu, cậu biết ngày này rồi sẽ đến nhưng sao bất ngờ quá... sao lại đột ngột như vậy ?

Ở trong phòng, SaeNa đóng cánh cửa lại, ngồi vào bàn đối diện Min Hyun đang thờ thẫn. Cô nhỏ giọng thì thầm với anh :

- Tiệc đính hôn phải được tổ chức trước ngày biểu quyết. Anh biết đó, nhiệm kỳ sau, cả ba của anh và ba của em đều tham gia tranh cử. Họ bàn tính với nhau rồi, nếu công bố hôn ước của em và anh, số phiếu bầu cử sẽ dễ dàng nghiêng về phía chúng ta.

Min Hyun mới chợt nhận ra ngày biểu quyết nhiệm kỳ sau chỉ còn một tháng nữa. Bao tháng qua lo chuyện tra án, tâm trí Min Hyun cũng quên bén đi mất. Suốt mấy ngày nghỉ, do không muốn bị làm phiền mà anh đã khoá điện thoại, khiến mẹ anh không kịp báo cho anh biết. Min Hyun nghe SaeNa nói xong mà đầu óc trống rỗng, hèn gì cha anh lại cắt bớt công việc của anh, thì ra là muốn anh có thời gian lo cho buổi tiệc đính hôn.

- Anh biết rồi, chút nữa tan ca anh sẽ gọi em! Em đi ăn trưa đi, anh ăn sáng trễ nên giờ còn no, chưa thể ăn trưa được !

Min Hyun cố kìm nén cảm xúc, cố gắng mỉm cười tiễn SaeNa. Ánh mắt anh đảo quanh tìm kiếm Jae Hwan, khi nãy cậu nghe được chuyện tiệc đính hôn của anh và SaeNa, không biết cậu sẽ suy nghĩ thế nào. Anh thấy gương mặt thất thần của cậu khi nãy, anh biết lòng cậu bây giờ hẳn sẽ rất khó chịu. Min Hyun quay vào trong phòng, ngồi vật ra ghế, tay anh bóp vào hai bên thái dương đau nhức, tiếp theo anh phải làm gì đây...?

Jae Hwan không nói không rằng rời khỏi văn phòng, cậu lên sân thượng của Sở cảnh sát, lặng lẽ ngắm nhìn thành phố từ trên cao, lòng nặng trĩu không nói nên lời. Jae Hwan không muốn Min Hyun nhìn thấy cậu lúc này, cậu không muốn tâm trạng của mình ảnh hưởng đến anh. Jae Hwan biết anh có rất nhiều gánh nặng, cậu không muốn anh bận lòng. Cậu tức giận đấm mạnh vào lan can, bây giờ cậu phải làm sao? Min Hyun từ đầu đã không thuộc về cậu, chỉ là cậu cố chấp yêu mà thôi. Chuyện gì rồi cũng sẽ đến... Vậy là đến lúc cậu phải buông tay Min Hyun rồi sao... Đính hôn... vài tháng sau sẽ là kết hôn... Thời gian trôi rất nhanh.

Jae Hwan để những tia nắng trưa gay gắt chiếu lên da thịt mình nóng rát, để từng cơn gió lớn phả mạnh vào mặt, lòng cậu nhoi nhói đến khó thở. Jae Hwan không khóc, cậu là đàn ông, là một cảnh sát, cậu phải mạnh mẽ. Hết giờ nghỉ trưa, Jae Hwan quay lại văn phòng, cười nói với các đồng nghiệp rất bình thường như là không có gì. Cậu biết Min Hyun chẳng có tâm trí mà ăn trưa, cậu có mua sandwich cùng một ly cà phê để trên bàn Đội trưởng, sau đó chú tâm làm việc.

Min Hyun nhìn Jae Hwan qua tấm cửa kính, anh biết cậu đang cố chịu đựng. Anh bất lực nhìn cậu, Min Hyun chỉ thấy mình là một kẻ vô dụng, không dám đứng lên đấu tranh cho người anh yêu.

Tan tầm, Min Hyun chở SaeNa về nhà. Vừa bước đến cửa đã có thể nghe được tiếng của cha anh và cha SaeNa trò chuyện rôm rả, tiếng cười giòn tan. Cả hai gia đình ngồi vào bàn ăn khi hai nhân vật chính đã đến. Cha mẹ hai bên không ngừng vui vẻ bàn tính về bữa tiệc, người thì bàn về địa điểm, người thì nói chuyện khách khứa, hai bà mẹ lại bàn chuyện trang phục... Min Hyun chỉ cảm thấy tai ù ù, không nghe lọt một chữ. Cả bữa ăn anh chỉ gật đầu, gượng cười, bất đắc dĩ trả lời vài câu hỏi, không chút hứng thú với không khí rộn ràng trên bàn ăn lúc này.

- Bữa tiệc này rất quan trọng, cả sở cảnh sát đều được mời, lão Hwang, lão nhớ chọn chỗ nào lớn một chút, đủ sức chứa hết sở cảnh sát Seoul đấy ! _ Cha của SaeNa cao hứng giơ ly rượu lên lớn tiếng đùa một câu.

- Tiệc đính hôn này vô cùng trọng đại! Cả Hàn Quốc sẽ biết được chúng ta đã về một nhà, vị thế của tôi và ông sẽ ngày càng vững chắc ! _ Cha của Min Hyun cũng đứng dậy cạn ly cùng người bạn già.

Min Hyun không nói một lời, anh có thể nói cái gì bây giờ. Tất cả mọi chuyện đều được sắp đặt sẵn. Cha mẹ anh đặt anh vào tình thế đã rồi, không có quyền từ chối. Nếu anh cãi lại, khác gì tên bất hiếu, phá hoại con đường quan lộ của cha mình. Min Hyun chỉ biết câm nín thuận theo ý cha, không cãi nửa lời. Min Hyun đôi lúc tự hỏi bản thân, cuộc sống anh sẽ ra sao nếu anh không là cảnh sát. Có phải sẽ tự do tự tại hơn không? Có phải sẽ không phải gánh trên vai gánh nặng sĩ diện gia đình, thể diện của cha không? Nhưng từ lúc sinh ra anh đã được rèn luyện để nối nghiệp cha, không có quyền đi con đường khác!

Bữa cơm tối cuối cùng cũng kết thúc, Min Hyun lấy cớ chở SaeNa về mà xin phép đi trước. Trên đường về, anh không hé miệng nói một câu nào, tâm trạng hôm nay của anh vô cùng tồi tệ. SaeNa có chút lo lắng, nhìn Min Hyun như vậy thật đáng sợ.

- Min Hyun... anh không muốn làm lễ đính hôn phải không? Suốt bữa tối anh chả nói câu nào cả...

- Anh đâu có quyền quyết định gì đâu... Nói làm gì chứ... Cứ để ba anh muốn làm sao thì làm...

Min Hyun gương mặt lạnh lùng, ánh mắt vẫn hướng về phía trước chăm chú lái xe. SaeNa nghe được giọng nói của anh, không chút cảm xúc, biết tâm trạng của Min Hyun không tốt, liền không tiếp tục bắt chuyện, chỉ yên lặng ngắm nhìn đường phố về đêm.


HẾT CHAP 7.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net