1.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1.

Vào những ngày đầu năm mới ở Seoul, bốn giờ chiều trời vẫn chưa hẳn là tối.

Nhưng trên đường sớm đã rộn ràng xe cộ, ước chừng đều là vì muốn vội vàng trở về căn nhà ấm áp, để xua tan một thân ám đầy khí lạnh.

Trên xe riêng Swing Ent. cung cấp cho nghệ sĩ.

"Về nhà luôn chứ?" Quản lý lên tiếng hỏi người đang gật gù buồn ngủ ở ghế sau là Kim Jaehwan, hôm nay phải chỉnh sửa lại bản ghi âm cho ca khúc mới, kéo theo đó cũng phải chụp hình và ghi hình lại một số nội dung, khỏi phải nói cậu hiện tại mệt mỏi đến mức nào.

"Ừ~" Thanh âm ậm ừ mềm mại của Kim Jaehwan giống như đang làm nũng. Kỳ thật đối với những người thân quen thì chẳng còn lạ gì tình huống này, vì đây căn bản đều là thói quen thường ngày của cậu, quản lý cũng đã sớm miễn nhiễm.

Quản lý thường xuyên tự hỏi bản thân: Mình rốt cuộc là chăm nghệ sĩ hay là chăm con?

Đại diện của cậu lại trái ngược nổi nóng, "Nhưng mà -- cậu rốt cuộc là về nhà nào!"

2.

Mọi người đều biết, Kim Jaehwan có tới ba nhà.

Cậu thỉnh thoảng sẽ sống ở chính nhà mình, thỉnh thoảng lại đến nhà bố mẹ chơi mấy hôm, thỉnh thoảng thì ...

Thỉnh thoảng sẽ nghỉ lại tại căn hộ của Hwang Minhyun ở trung tâm thành phố.

Căn hộ của anh vừa sáng sủa lại sạch sẽ, cửa sổ sát đất là nơi tiếp nhận ánh nắng ấm áp, Kim Jaehwan thích nhất là tìm một vì trí gần cửa sổ rồi tựa lưng vào sô pha phơi nắng, từ tốn húp một chén canh cho ấm bụng, sau một loạt hành động lười biếng này cậu sẽ luôn lấy một cái cớ rất mĩ miều: là để tìm cảm hứng sáng tác.

Còn nhớ lần đầu tiên cậu đến thăm nhà anh, nhìn quanh phòng quần áo một hồi liền xoa thắt lưng, quay đầu nói với Hwang Minhyun.

"Căn phòng này của anh trông chẳng có sức sống gì cả!"

Kim Jaehwan đưa mắt nhìn theo một loạt áo sơ mi đen xám trắng được Hwang Minhyun sắp xếp cẩn thận theo từng màu, không khỏi tặc lưỡi, lại nghĩ tới trong nhà không phải đồ tự mua cũng là quà fan tặng, màu nào cũng có đủ, có chút chột dạ, liền nảy ra suy nghĩ mình có nên hay không lúc về nhà cũng phải sắp xếp lại một phen, tay cậu không tự chủ xoa xoa lên người một chút.

Toàn bộ hành động của cậu đều lọt vào mắt Hwang Minhyun, người đang anh dũng cùng với robot vệ sinh mới mua đấu mắt, ngẩng đầu liền thấy thân ảnh nho nhỏ kia đang liên miên cằn nhằn.

Đáy mắt anh hiện tại toàn là ý cười, một đôi hồ ly cong lên thành một độ cung hoàn hảo, đứng lên bước lại gần cậu.

"Vậy em tới sống cùng anh nhé?"

Bong bóng hồng rất nhanh chiếm trọn lấy bầu không khí, Kim Jaehwan không khỏi có chút mất tự nhiên đổi chủ đề, "Không nói chuyện với anh, em vào phòng bếp kiếm chút đồ ăn."

Kim Jaehwan giả vờ ho khan hai tiếng, xoay người tiến vào phòng bếp, miệng còn ngân nga một bài hát.

3.

"Quay về ... về nhà em đi ..." Kim Jaehwan nhắm mắt tựa vào lưng ghế, có chút lắp bắp trả lời.

"Hở? Hôm nay lại muốn về nhà mình?" Quản lý nhỏ giọng lầm bầm, "Còn tưởng cậu muốn tới chỗ cậu Minhyun, ngày mai khỏi mất công đi đón ..."

"Hôm nay em có hẹn với Jihoon cùng Woojin ăn thịt nướng ở quán gần nhà." Kim Jaehwan nhìn ra ngoài cửa sổ, cũng không nói thêm gì.

Kỳ thật đã hai ngày rồi cậu chưa nói chuyện với Hwang Minhyun.

A, đã hai ngày rồi sao.

Cậu vẫn không từ bỏ mà lại mở kkt, đổi lại chỉ thấy thông báo trong hộp thoại vẫn chẳng thay đổi gì so với hai ngày trước.

"Công ty không có điều khoản chăm sóc sức khỏe nghệ sĩ sao?"

Là Hwang Minhyun hỏi cậu.

"Công ty ... Khụ khụ khụ ... Công ty không biết chuyện này."

Seoul cũng đang phải chật vật đối phó với loại virut viêm phổi mới, nhiều buổi hòa nhạc nếu như không lên kế hoạch lâu dài từ trước, thì hầu hết đều bị hoãn hoặc hủy bỏ.

Buổi công diễn ở Busan của cậu cũng vì vậy mà bị ảnh hưởng không nhỏ, công ty ngày hôm qua vừa đưa ra thông báo, yêu cầu tất cả fan hâm mộ đến tham dự đều phải mang khẩu trang và làm tốt công tác khử trùng.

Dù vậy, Hwang Minhyun cũng không thấy yên tâm, "Vậy còn em?"

"Em?" Kim Jaehwan không nghĩ tới sẽ bị hỏi câu này, "Em tự biết đường uống thuốc đúng giờ mà." Cậu liều mạng gật gật đầu để chứng minh lời mình.

Hwang Minhyun chỉ lắc đầu, vươn tay nhẹ nhàng xoa đầu cậu, không nói gì thêm nữa.

Tính từ cuộc gặp gỡ hai ngày trước, bọn họ thật sự chưa nói với nhau thêm câu nào.

A, vấn đề này phải giải quyết thế nào bây giờ: Làm sao để dỗ dành ngạo kiều hồ ly đây?

4.

"Vậy là, hai ngươi vì chuyện này mà cãi nhau?"

Bên trong quán thịt nướng, đôi mắt hoa đào của Park Jihoon lúc này mở tròn xoe lại càng thêm xinh đẹp, thằng bé chậm rãi dùng đũa nâng miếng thịt óng ánh lên, chưa kịp đề phòng đã bị Park Woojin cuỗm mất, một đường thẳng vào miệng.

Park Jihoon tức giận lấy đũa gõ đầu đối phương, "Này! Park Woojin cậu là cún sao? Dám đi cướp đồ ăn của người khác?"

Park Woojin hàm hàm hồ hồ đáp trả, "Tớ ... Tụi mình ... là bạn đồng niên, cậu thế mà lại không biết tớ tuổi gì sao?" Nói xong liền đem miếng thịt nuốt xuống, rốt cục mới có thể nghe được thằng bé đang nói gì, "Hơn nữa, thịt tớ nướng tớ được quyền ăn!"

"Cậu! Tớ đang cùng anh Jaehwan nghiêm túc nói chuyện! Cậu đừng quấy rối!" Park Jihoon xù lông, cảm thấy hai người sắp vì một miếng thịt mà lao vào choảng nhau.

Kim Jaehwan sớm đã quen với cảnh hai đứa nhỏ này ở chung một chỗ, chỉ đều đều nói, "Không phải cãi nhau ... Hai đứa nhỏ tiếng chút đi, bọn anh chỉ là hai ngày rồi chưa nói chuyện."

Kim Jaehwan nghịch nghịch miếng thịt được nướng vừa chín trong bát, phủ một lớp dầu vàng óng bắt mắt, có cảm giác như cái chảo nướng nọ đang nướng luôn cả trái tim cậu vậy.

Cậu thầm cảm tạ trời đất vì hai đứa nhỏ này không mấy khi thực sự xích mích, nên ít ra cậu còn có người sẽ lắng nghe những vấn đề của bản thân.

"Anh nghe em bảo nè! Anh cùng anh Minhyun gọn gàng dứt khoát nói rõ ràng với nhau thì mọi chuyện sẽ ổn thỏa hết thôi, lễ trao giải chắc chắn là sẽ tổ chức, hai ngươi cũng không thể cứ mãi cứng nhắc như vậy được, anh ấy không nói, anh cũng không chịu nói, hai người thật sự muốn đôi bên đều nghẹn đến chết hay sao?" Park Woojin ngồi một bên lắc lắc ly rượu, cũng không quên đưa ra lời khuyên.

"Chính là chính là." Park Jihoon liền bồi thêm, "Hai ngươi bình thường nói chuyện với nhau cũng không ít, như thế nào chỉ vì một chuyện này mà tuyệt nhiên giữ im lặng, trong chuyện tình cảm quan trọng nhất là phải giao tiếp với nhau đó anh ơi."

Kim Jaehwan vốn đang bận rót rượu cũng cảm thấy có điểm không đúng, "Em cho là anh cũng lắm mồm giống Woojin hả?"

Người ngồi không cũng dính đạn là Park Woojin liền lộ ra biểu tình không vui, khi phản bác lộ cả răng nanh ra, "Anh! Chuyện của anh lôi em vào làm gì!"

Kim Jaehwan chọn giữ im lặng, bắt đầu ăn thịt.

Park Jihoon cùng Park Woojin trao đổi ánh mắt, ngầm hiểu ý không đề cập đến chuyện này nữa.

"Không có vấn đề nào mà một ly soju không giải quyết được cả, nếu có, thì hai ly." Thanh âm trầm thấp của Park Woojin lúc này phá lệ mị hoặc.

Rượu quán này quả thực có chút mạnh, mới uống được vài ly cậu đã bắt đầu mơ màng, bằng một tia tỉnh táo cuối cùng còn sót lại, cậu chỉ kịp nghe thấy Park Jihoon hướng Park Woojin tươi cười, nói.

"Này, chúng ta đem anh Jaehwan đuổi về nhà anh Minhyun đi ~"

5.

Thời điểm Kim Jaehwan được đưa đến trước căn hộ của Hwang Minhyun bị gió lạnh thổi trúng, rốt cuộc tỉnh rượu được phân nửa.

Groupchat 【2+4=6】 lúc này đột nhiện hiện lên tin nhắn, "Anh, không cần cảm ơn em. Em chỉ đang làm chuyện tốt tích đức thôi."

Nhãi con thỏ thỏ Park Jihoon! Kim Jaehwan nghiến răng nghiến lợi.

Ting ting -- lại có tin nhắn tới, "Anh, đừng quên em! Lần này anh nợ em một bữa đó, lần sau gặp nhau em sẽ đòi lại!"

Còn cả nhãi con chim sẻ Park Woojin!!! Cậu càng được đà sôi máu hơn.

Hwang Minhyun ngồi trên sô pha nghe động tĩnh ở bên ngoài, vừa mở cửa ra quả nhiên liền thấy cậu.

Kim Jaehwan khuôn mặt đỏ bừng, tay vẫn cầm di động, miệng cũng không biết đang lầm bầm cái gì, biểu tình giống như là, thực sinh khí?

"Oái! Anh Minhyun!" Đương sự bị cánh cửa trước mặt đột ngột mở ra dọa cho giật mình một phen.

Ôn nhu mỉm cười, Hwang Minhyun nói với cậu, "Em không vào sao? Đã khuya lắm rồi."

Kim Jaehwan biểu tình xám xịt bước vào bên trong, ủ rũ thả người lên sô pha, "Anh Minhyun còn giận em sao?"

Hwang Minhyun đóng cửa, vừa quay đầu thì bộ dạng cún nhỏ sầu thảm của đối phương liền lọt vào mắt, anh khoanh tay tựa vào khung, tư thế vẫn rất ung dung, "Anh vì cái gì phải giận em?"

"Vậy vì sao hai ngày này anh không nhắn tin cho em?" Cún nhỏ có chút phiền muộn, khóe miệng cũng dần xụ xuống.

Hwang Minhyun thật sự là nhìn không nổi cậu khổ sở, tiến lại nhẹ nhàng ôm lấy đầu Kim Jaehwan, anh muốn thử đoán xem cái đầu nhỏ này rốt cuộc là đang suy nghĩ điều gì, "Mấy ngày này của anh đều là sống chết luyện tập vũ đạo, Jaehwan à, đến tận hôm nay mới được về nhà."

Kim Jaehwan lúc này mới ngẩng đầu quét mắt một vòng đánh giá căn phòng, hình như so với hai ngày trước vẫn giống y đúc, ngay cả TV vẫn là phim Peppa Pig cậu yêu thích ...

"A, ra là vậy sao." Cậu xấu hổ cười cười, "Vậy em cũng không quấy rầy anh nữa, anh vất vả nhiều rồi." Nói xong liền muốn đánh bài chuồn.

Cặp mắt hồ ly lúc này lại thêm mấy phần gian xảo, "Nhưng là, đêm nay anh lại rất rảnh đó, Jaehwan à."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net