Chap14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vị bác sỹ của công ty được gọi lên nén cười giúp Park Jimin lấy xương cá ra, sau đó Jimin và vị bác sỹ kém may mắn kia bị chủ tịch đại nhân khó chịu ném ra khỏi văn phòng.

Jimin mày chau mặt ủ trải qua một buổi chiều. Câu nói kia của chủ tịch đại nhân: "thả dây dài câu con cá lớn" luôn luôn quanh quẩn trong đầu cậu, nhưng cứ nghĩ đến con cá to là cậu lại nhớ cảm giác bị hóc xương cá ......

Vì vậy ......

Hay là đừng nghĩ nữa.

Con người chủ tịch đại nhân kỳ lạ như thế, nói ra những câu kỳ lạ là chuyện rất bình thường, vì những lời của anh ta mà nghĩ đông nghĩ tây mới là có bệnh.

Nghĩ như vậy, Jimin liền thanh thản cách thức hóa lời của chủ tịch đại nhân, sau đó bắt đầu lại, là một Park Jimin không có phiền não ^_^

>_<

Kỳ thực vẫn có một cảm giác có chút lạ lùng.= =

Hôm nay là thứ sáu, lúc sắp tan làm, nhân viên khó tránh khỏi hơi mất kiên nhẫn, ông trưởng phòng lại đi sang phòng khác, đồng nghiệp A công khai rời khỏi chỗ ngồi, đứng cạnh Jimin tán gẫu.

"Jimin, ngày mai cậu mặc quần áo gì?"

Trong đầu Jimin vẫn còn đầy các con số, nhất thời chưa phản ứng lại, ngẩng đầu lên nhìn cô ta.

"Tối mai là họp thường niên, cậu tăng ca nhiều quá nên ngốc à."

Jimin lúc này mới nhớ ra, tối mai trụ sở chính của công ty tổ chức họp thường niên, đã thông báo từ tuần trước.

Nghĩ đến họp thường niên, tinh thần Jimin bất giác dao động, nước bọt tuôn trào.

Nghe các nhân viên cũ nói, họp thường niên hàng năm của Ibighit đều tổ chức với quy mô lớn, không chỉ đặt tiệc ăn xa hoa tại khách sạn 5 sao, trong tiệc ăn còn có rút thăm trúng thưởng rất lớn. Giải thưởng năm ngoái là một chiếc xe hơi, giải thưởng nhỏ nhất cũng là một cái máy ảnh kỹ thuật số đời mới.

Cuộc họp thường niên năm nay vẫn tổ chức tại khách sạn 5 sao, tiệc buffet. Thành tích kinh doanh năm nay của Ibighit cao hơn năm ngoái, mọi người đoán giải thưởng chắc chắn không thể kém năm ngoái.

Jimin bất giác tưởng tượng ra bức tranh bản thân mình lấy được phần thưởng cao nhất, không biết phần thưởng lớn nhất năm này là gì nhỉ, nếu như là xe, vậy bán xừ đi, hắc hắc hắc...... đang YY vui vẻ, Jimin đột nhiên nhớ ra, phần thưởng cao nhất là do chủ tịch đại nhân trao tặng......

Trong mắt lóe lên gương mặt tối sầm của chủ tịch đại nhân chiều nay, Jimin không nhịn được run lên một cái.

Bỏ đi, phần thưởng cao nhất dành cho người khác vậy, cậu giành phần thưởng thứ hai cũng tốt rồi = =

Trong lúc Jimin ngẩn người, lại có một nữ đồng nghiệp khác cảm thấy hứng thú, nhảy vào thảo luận với đồng nghiệp A là ngày mai mặc cái gì, Jimin vừa nghe các nàng nói chuyện phiếm, vừa nhăn mặt như quả mướp đắng.

Suýt quên, họp thường nhiên tuy vừa có cái ăn vừa có cái lấy, nhưng lại có yêu cầu biến thái là tất cả nhân viên đều phải mặc trang phục chính thống!

Thật không biết người nào BT* nghĩ ra cái chủ ý này, bây giờ toàn gần 0 độ thôi có biết không hả, mặc lễ phục có thể bị đóng băng lắm chứ= =

Jimin không nén được than phiền hai câu với bọn họ, đồng nghiệp phản đối: "Chuyện đó có là gì, năm nào chẳng như vậy, cậu không định mặc đồng phục thể dục để khiêu vũ chứ, hơn nữa trong khách sạn có lò sưởi mà."

= =

Còn có khiêu vũ......

Xem ra ăn xong phải chuồn ngay lập tức.

Đồng nghiệp A nói: "Vả lạ, trong cuộc họp thường nhiên còn chọn ra ' nhân viên xinh đẹp, thanh nhã nhất', phòng tài vụ chúng ta toàn người giản dị, không có suy nghĩ đó, nhưng những nhân viên của phòng khác vì giải thưởng này mà ai ai cũng trang điểm lộng lẫy, chúng ta cũng không thể để mất thể hiện được.

Những lời đồng nghiệp A nói, kéo theo rất nhiều tiếng tán thành.

Jimin đã sớm nghe họ nói qua, họp thường niên hàng năm đều do các đồng nghiệp  bỏ phiếu chọn ra một "nhân viên xinh đẹp, thanh nhã nhất", người đạt danh hiệu này có thể được phần thường là một vạn tệ.

Có điều Jimin xem thường giải thưởng này.

Cậu chỉ cần đảo mắt là biết, đây chắc chắn là âm mưu của các đồng nghiệp .

Nghĩ mà xem, nếu xinh đẹp, thanh nhã, vậy có thể thoải mái ăn uống no say không? Chắc chắn không thể, vậy những thức ăn ngon thì ai ăn hết đây? Đồng nghiệp!

Thật là xấu xa!

Chỉ một người đạt giải thưởng mà làm hại tất cả các đồng nghiệp khác đều không thể thỏa thích ăn.

Có điều, phát hiện này Jimin không thể nói ra, cậu cũng định nhân cơ hội tốt này ăn nhiều hơn chút hắc hắc. >_<

Nói đi cũng phải nói lại, nếu có suy nghĩ đó, chả lẽ cậu cũng không phải là người tốt ư? = =

"Jimin, ngày mai cậu phải mặc đẹp hơn chút ...... Cậu không muốn cơ hội khiêu vũ rơi vào tay người khác chứ?." Đồng nghiệp A thần bí nháy mắt với cậu.

Cơ hội khiêu vũ gì chứ? Jimin mê muội.

Đồng nghiệp A nhìn nét mặt ngỡ ngàng của cậu, kinh ngạc nói: "Cậu không thể không biết đấy chứ, nhân viên xinh đẹp, thanh nhã nhất khiêu vũ cùng chủ tịch."

()

!

Nhìn đi, nhìn đi! Đã biết một vạn tệ không dễ cầm mà.

Lại còn có loại cực hình này.

Quyết định rồi! Tuy bình thường cậu đã bị chôn vùi trong đám người, nhưng ngày mai nhất định càng phải nỗ lực chôn vùi trong đó......

Thế là thứ 7, Jimin ngủ thẳng một mạch tới trưa mới dậy, lại động bên này một chút, động bên kia một chút, rồi cũng qua buổi chiều. Lúc gần 5 giờ, Jimin thủng thỉnh lấy áo khoác trong tủ ra thay.

Hôm qua đã nghĩ mặc cái gì rồi, sẽ mặc lại bộ lễ phục đến nhà Jeon đại tiểu thư lần trước. Tuy hơi cũ , nhưng tiết kiệm tiền là tiêu chí đầu tiên. Tiền lương trong thẻ của cậu phải mang về khoe với cha mẹ cậu, không thể tiêu linh tinh.

Jimin vừa run cầm cập, hai hàm răng đánh vào nhau, vừa mặc quần áo, sau đó ...... Jimin đần ra.

Sao lại ...... sao lại, không thể kéo khóa lên!

Lần trước không phải vẫn vừaaaaaa ?

Jimin xót xa nhìn vào gương, lần đầu tiên đau lòng vì béo ra = =

Đều do chủ tịch đại nhân đại gian đại ác!

Jimin nghiến răng nghiến lợi tiếp tục kéo khóa, tới lúc này rồi, có đi mua thì cũng không kịp. Sau cố gắng hít vào N lần, cuối cùng cũng gắng gượng kéo lên được, chỉ là phần bụng hơi chật một chút.

Ách...... chỗ đó chật, chắc không ảnh hưởng tới việc ăn cơm đâu nhỉ?

Nhìn vào gương, chắc chắn bản thân trang điểm đã phù hợp phép tắc, sẽ không thất lễ, Jimin choàng cái áo lông dài rồi xuất phát.

Jimin  vốn dĩ muốn ngồi xe bus công cộng đến khách sạn, nhưng suýt bị gió lạnh bên ngoài thổi bay, nên đành ngoan ngoãn gọi xe. Đến khách sạn, vừa vào cửa thang máy thì gặp A May.

A May đánh giá cậu từ trên xuống dưới, mặt đầy kinh ngạc nói: "Jimin, cậu cứ như vậy ư? Dù sao cũng phải long trọng hơn chút chứ!"

Jimin nói: "Được rồi mà."

Không phải một bữa cơm thôi mà, cậu đã gội đầu rồi, còn không long trọng ư= =

A May lắc đầu, bắt cậu đi vào phòng trang điểm để chỉnh lại đầu tóc, Jimin vội vàng từ chối. Đùa à, chút nữa cậu muốn ăn uống no say, nếu hóa trang, lúc ăn, phấn trên mặt sẽ rớt vào thức ăn, như vậy rất mất vệ sinh nha.

A May chẳng còn cách nào với cậu, nghĩ thầm bình thường cậu cũng không trang điểm, nói không chừng chủ tịch lại thích bộ dạng đó, liền không ép cậu nữa, chỉ nói: "Chút nữa cậu đến hội trường sẽ biết ngày thôi."

Đến phòng tiệc, Jimin phát hiện những lời A May nói đều đúng, các đồng nghiệp khác quả nhiên coi trọng họp thường niên, người nào người nấy đều trang điểm lộng lẫy, nhìn đâu cũng thấy "mỹ nữ như vân".

Jimin bất giác nhìn trái nhìn phải trong đám đông, chính bản thân cũng không biết đang tìm gì. A May cười nói: "Chủ tịch vẫn chưa đến, có điều Jimin, hôm nay sao cậu không đến cùng chủ tịch?"

Jimin giật mình, nói: "A May, trước khi ăn đừng nói tới chuyện đáng sợ như vậy được không?" = =

Sau đó chạy như bay tới xem các món ăn.

Đồ ăn của cuộc họp thường niên quả nhiên hết sức phong phú, màu sắc hấp dẫn, mùi thơm nức mũi, xếp hàng loạt dài khiến Jimin thèm nhỏ dãi.

Jimin vừa nhìn món ngon vừa không ngừng liếc cửa hội trường.

Chủ tịch đại nhân, ngài mau đến đi! Chúng tôi bây giờ hết sức mong nhớ ngài, nhất định đừng đến muộn đấy ~~~

Nếu không những thức ăn này... để nguội sẽ mất ngon- -

Đến lúc cậu nhìn gần hết các món ăn hôm nay, thì nghe thấy một trận ồn ào náo động trong hội trường, đoán rằng có nhân vật quan trọng nào đến.

Jimin ngẩng đầu lên nhìn, quả nhiên là chủ tịch đại nhân đang bị vây chặt bởi mấy vị lãnh đạo cấp cao, bước vào phòng.

Chú thích:

*BT: Để theo nguyên bản của Cố Mạn. ( Th0: = = cả nhà vẫn hay dùng đó.... Là Biến Thái .....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net