Chap19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jimin sau khi ngủ thẳng giấc đến ngày hôm sau, mở to mắt, mơ mơ màng màng theo quán tính mặc áo và mang dép chạy vào toilet, lại mơ mơ màng màng bóp kem bắt đầu đánh răng...

"Xoạt xoạt...... Xoạt xoạt...... Xoạt xoạt...... "Đột nhiên Jimin cắn phải bàn chải đánh răng.Jimin ngẩng dầu, mở to 2 mắt nhìn chính mình trong gương. Không, không thể nào... Cậu có phải hay không còn chưa tỉnh ngủ a, bằng không chắc do uống rượu mà sinh ra ảo giác. Cậu nhớ rất rõ, rất rõ tối qua Tổng tài đại nhân tỏ tình với cậu. Hơn nữa, cậu còn dứt khoát cự tuyệt _ __!!!Cự tuyệt ...... Jimin thiếu chút nữa đã đem bàn chải đánh răng cắn đứt .Vội vàng đánh răng rửa mặt, đến nỗi vẫn chưa thay áo ngủ, Jimin liền chạy vọt xuống dưới lầu. Kỳ thật Jimin cũng không biết chính mình chạy xuống làm cái gì, cậu chỉ biết là phải chạy xuống lầu xác minh lại những gì xảy ra ngày hôm qua có phải là sự thật hay không.

Không có người nào dưới lầu cả, trong ngõ nhỏ cũng chẳng có ai , chỉ duy nhất một mùa đông hiu quạnh. Jimin mơ hồ nhìn nơi tối qua Jungkook dừng xe rùi ngẩng đầu nhìn nhìn bầu trời... Tuy rằng mỗi câu cậu nói với Jungkook cậu đều nhớ rất rõ ràng nhưng trong long cậu vẫn khăng khăng những điều xảy ra tối qua chỉ là ảo giác... Cậu làm sao có lá gan lớn đến nỗi cự tuyệt Tổng tài đại nhân =.=Không không, trọng điểm là, tổng tài đại nhân làm sao có thể thổ lộ tình cảm với cậu chứ. Jimin cứ thế vừa đi lên lầu vừa thôi miên chính mình, vừa vặn gặp bác gái nhà bên đang xuống lầu.Bác gái nhìn cậu và cười hỏi:

"Tiểu nhóc, đi đâu đấy?"Tuy nói thành phố lớn ít ai qua lại với nhau, nhưng Jimin là người tử tế, mỗi lần gặp ai cũng đều lễ phép chào hỏi và thường xuyên qua lại với hàng xóm nên họ và Jimin dần trở nên thân thiết.

"Ha ha, bác đi ra ngoài à? Cháu chỉ đi dạo loanh quanh thôi."

Jimin ý thức được bộ dạng mình giờ rất kỳ dị nên chỉ cười giả lả rồi đi lên lầu.Không ngờ bác gái rất nhiệt tình hỏi chuyện Jimin."Đêm hôm qua, người đưa cháu về nhà là bạn trai cháu phải không ?''"A?" Đêm hôm qua? Bạn trai? Jimin cả người run lên.

"Người đó tướng tá cao ráo, đẹp trai, lại có xe, chắc là giàu lắm nhỉ ?""......"

Jimin sửng người, chẳng thể nào cười được nữa.A a a! Jimin cứ thế mang tâm trạng rối rắm trở về phòng, nằm gục trên giường.Thì ra không phải ảo giác...... Xong đời! Xong đời rồi @__@ , cậu lại cự tuyệt lời tỏ tình của tổng tài đại nhân. Lời tỏ tình đó nha!Lòng Jimin nhất thời rối loạn. Nhưng mà cậu cũng không thể phủ nhận rằng tự đáy lòng cậu cũg có chút vui mừng .Cậu có thích Jungkook không? Jimin chưa từng nghĩ tới vấn đề này, thậm chí ngay cả một ý niệm trong đầu cũng chưa hề có. Nhưng là nếu một ý niệm cũng không từng có, thế thì sao hiện tại trong lòng lại cảm thấy vui mừng chứ?Chết rồi! Chuyện gì thế này? Rõ ràng trước kia cậu đối với tổng tài đại nhân không hề có tí ảo tưởng nào cả nhưng giờ những lời Jungkook cứ văng vẳng trong đầu cậu.Vì sao cậu mỗi ngày đều đến văn phòng của tôi, bởi vì tôi yêu cầu cậu ?Vì sao cậu cùng tôi ăn cơm, bởi vì tôi bắt ép cậu?Đương nhiên là vì cái mạng của tôi a!

Jimin ở trong lòng chính nghĩa trả lời.Nhưng lại có một giọng nói khác mong manh biện giải: Cũng không hẳn là thế ... Cho nên, thực ra cậu vẫn đang lừa mình dối người, ném đá dấu tay?A a a ! Jimin cảm thấy chỉnh mình không thể lý giải được điều này.Thôi thì cứ mặc kệ thế nào. Điều quan trọng là tổng tài đại nhân tỏ tình với cậu :"> Jimin khư khư ôm mặt, cảm thấy 2 má nóng lên, trong lòng vui sướng khôn siết. Vì thế mà cậu nằm không được, nhanh nhẩu đứng lên mặc quần áo và mang giày. Cậu muốn đi chơi khắp nơi: đi ăn cơm, đi dạo phố, đi siêu thị, làm cái gì cũng được bằng không cậu sẽ bị cảm giác khó tả này làm chết mất.Cứ ở nhà suy nghĩ mãi sẽ làm cậu phát điên, nhất định phải đi ra ngoài để đầu óc thư thả.Lúc đi ở trên đường, bước chân dường như so với bình thường nhẹ nhàng phiêu bồng hơn rất nhiều. Rõ ràng là người còn đi bộ trên đường mà đầu óc lại cảm như đã bắt đầu bay lên . Cậu thơ thẩn đi theo dòng người ra trạm xe điện ngầm, đứng trong đám đông ở quảng trường trung tâm, Jimin cảm thấy kỳ quái, cậu sao lại vô thức mà đi đến chỗ này chứ?Nhưng điều này không quan trọng. Đứng ở đây lúc này làm cậu cảm thấy rất thoải mái. Trời trong xanh, gió Tây Bắc hiu hiu thổi. Trong mắt cậu giờ nhìn đâu đâu cũng cảm thấy cảnh đẹp

Jimin  đi 1 vòng rùi lại 1 vòng quanh trung tâm, cuối cùng mệt mỏi ngồi ở ghế dài ven đường thở ngắn thở dài."Park Jimin ơi là Park Jimin, mày xong đời , tổng tài đại nhân chẳng qua tùy tiện chỉ thổ lộ 1 tí thôi mà mày cư nhiên lại vui mừng thế này!" Cậu cứ như vậy mà ngồi trên ghế dài ở quảng trường dưới trời đông giá rét, thế nhưng cậu lại chẳng cảm thấy lạnh tí nào, hơn nữa khuôn mặt thậm chí còn hầm hập đỏ ửng. Ngây ngốc ngồi 1 lúc lâu, Jimin lấy di động ra, bấm vô phần danh bạ, cúi đầu nhìn 2 chữ "Jungkook" trên màn hình đến ngẩn người.Bất chợt di động vang lên inh ỏi. Trong lòng Jimin run lên, tim đập mạnh, đầu ngón tay cái ấn nút "trả lời". Nhưng khi nhìn lại người gọi điện thoại là Kim Taehuyng thì tim mới đập chậm rãi."Alo, Taehuyng.""Jimin, thức rồi hả?""... Bạn nghĩ rằng mình là bạn sao =.=" Mỗi ngày đều lười nhác làm bạn với giường, thật không nói nổi."Hắc hắc, mình hỏi bạn, năm nay khi nào bạn về nhà?"Mình đặt vé tàu đêm 30.""Này này này, mình sẽ về sớm hơn bạn đó, hắc hắc, bảo trọng nhé Jimin."

Taehuyng cảm thấy vui sướng khi người khác gặp họa, nhưng tâm tư  Jimin hoàn toàn k chú tâm vào cuộc nói chuyện, cũng không nghe kỹ Taehuyng nói cái gì, cậu không tự chủ được nói:"Taehuyng, mình có việc muốn hỏi bạn.""Chuyện gì? Nói mau, mình lập tức giải quyết cho bạn ."Jimin mở miệng định nói gì đó nhưng lại không nói nên lời, ấp úng nửa ngày rùi mới nói: "Không có gì cả""Nói mau lên!"  Taehuyng quát lên 1 cách hung tợn,"Ghét nhất ai nói chuyện một nửa mà không chịu nói tiếp. Thật bực mình >,< ""......." Jimin chần chừ một chút,

"Taehuyng, nếu có 1 người con trai vừa đẹp trai vừa giàu có tỏ tình với 1  người khác thì người đó phải làm gì bây giờ ?""À, nếu như trong tiểu thuyết thì người đó sẽ chấp nhận liền, sau đó tác giả có thể kết thúc câu chuyện, hắc hắc hắc hắc.""...... Nếu như không phải trong tiểu thuyết thì sao?""A? Thì phải nắm bắt cơ hội chứ sao, nhanh nhặt thẻ tín dụng!" Taehuyng cười hai tiếng đáng kinh, sau đó háo sắc nói "Bất quá thì sờ một chút rồi bỏ xuống.""Vì sao?""Trời! Cái thẻ tín dụng cho bạn cũng có ích lợi gì, bạn có biết mật mã đâu :-< !"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net