49

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chaeyoung nhìn nét mặt hạnh phúc của Seulgi, trong lòng thấy cay đắng xót xa.

Thật là hạnh phúc........hạnh phúc của Seulgi, là hạnh phúc cả đời mà cô không chạm được đến.

Seulgi liếc nhìn thời gian “Chị, em về đây, không còn sớm nữa. Hôm khác lại đến thăm chị.”

Khi Jimin trở về, phát hiện Chaeyoung có gì đó khác lạ, nhưng anh cũng không nghĩ nhiều.

“Jimin, anh đưa tôi về nhà đi.”

Anh vừa nghe, lại thấy buồn bực......cô không muốn ở lại bên cạnh anh nữa sao?

Mặt lạnh lùng, ngữ khí đanh thép “Em đừng mơ tưởng nữa. Sau này sẽ vẫn ở lại đây.”

........

Qua vài ngày, Jimin đưa Chaeyoung đến một bệnh viện tư nhân.

“Làm gì thế?” Chaeyoung đề phòng nhìn bác sĩ mặc áo blouse trắng “Các người muốn làm gì tôi?”

Lúc này, cô đã bị Jimin bế lên bàn phẫu thuật.

Ánh đèn trên bàn phẫu thuật, toả ra ánh sáng chói mắt.

“Park tiểu thư, cô đừng căng thẳng, phẫu thuật sẽ thành công.”

Một bác sĩ nói.

“Phẫu thuật? Phẫu thuật gì chứ?” Chaeyoung mặt trắng bệch nói “Tôi không đồng ý làm phẫu thuật!”

“Park tiểu thư, đừng sợ, sẽ không có chuyện gì đâu.” Có một bác sĩ, xoa lên bụng của Chaeyoung “Nếu như bây giờ không lấy đứa trẻ này ra, tiểu thư có khả năng sẽ thật sự chết vì bệnh ung thư dạ dày.”

“Lấy đứa trẻ ra?.......Các người muốn làm gì con tôi!” Sắc mặt trên mặt Chaeyoung tái mét, kích động hét lên “Park Jimin! Anh muốn làm gì con của tôi! Park Jimin, anh là đồ khốn nạn! Park Jimin! đây cũng là con đẻ của anh! Tại sao anh có thể tàn nhẫn thế chứ!”

Chaeyoung cho rằng Jimin muốn người lấy ra đứa con trong bụng cô, bác sĩ đột nhiên nói “Park tiểu thư, cô đừng căng thẳng như thế, mặc dù đứa trẻ trong bụng cô, bây giờ nếu như có mổ, sẽ vẫn hơi sớm, nhưng bây giờ y học phát triển, đứa bé sẽ không sao.

Park tiên sinh cũng rất để ý đứa bé này, tiểu thư yên tâm, tiên sinh là hy vọng đứa bé này bình an.”

Chaeyoung tạm thời yên tĩnh lại......Jimin không phải muốn bỏ đứa bé của cô sao?

“Ông đi nói với Park Jimin, tôi có thể trụ được đến khi đứa bé trong bụng tôi được 8 tháng, lúc đó sẽ mổ sau.” Dù cho bác sĩ nói, bây giờ y học phát triển, đứa bé lấy ra sẽ không sao.

Nhưng Chaeyoung vẫn lo lắng.

“Park tiên sinh bảo tôi nói với tiểu thư, cô cứ yên tâm sinh đứa bé này ra, những việc về sau, tiên sinh sẽ sắp xếp, tiểu thư không cần lo lắng những việc khác. Park tiên sinh rất quan tâm đứa bé này.”

Đột nhiên, trong đầu Chaeyoung lóe lên lời Seulgi nói.

Seulgi nói cô ta không sinh con được, nhưng Jimin sẽ không ghét bỏ cô ta, sẽ tìm người mang thai hộ.

Mang thai hộ?......Chaeyoung không phải người bị chọn thay thế sao?

“Đừng! Tôi không muốn!” Chaeyoung giãy giụa, muốn nhảy xuống khỏi bàn phẫu thuật “Bác sĩ, tôi không sinh. Ông để tôi đi có được không?”

Bác sĩ bối rối nhìn Chaeyoung.

“Park tiểu thư, xin đừng làm khó chúng tôi, nếu không, chúng tôi không có cách nào nói lại với Park tiên sinh.”

Thái độ làm việc này, khiến Chaeyoung càng thêm khẳng định suy nghĩ của mình – Jimin muốn cướp đứa con của cô đi, tặng cho Seulgi!

Lúc này, Chaeyoung hận Seulgi hơn bao giờ hết.

Cô nỗ lực sống thêm một ngày như thế, mỗi ngày cô sống thêm đều là vì đứa con trong bụng, cố khỏe mạnh để con cô có thể nhìn thấy thế giới này.

Jimin nhất định là sợ cô chết bất cứ lúc nào, sẽ mang theo đứa con chưa kịp chào đời cùng chết, cho nên mới sắp xếp để cô sinh đứa bé này ra trước.

Cô vùng vẫy càng mạnh, bác sĩ tiêm thuốc tê cho cô, khi giây phút giãy giụa cuối cùng, trong đầu cô chỉ có một câu nói “Park Jimin, tôi hận anh.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net